Ta đi lên lầu mới biết nơi này là chỗ tiếp khách, vì bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nói của Tô đại ca.
“Vương gia, thực ngại quá, vì trong phường còn một số sản phẩm thêu phải trình tiến cung gấp, cho nên hàng thêu vương gia đặt trước phải đợi thêm mấy ngày nữa, trì hoãn việc sử dụng của vương gia, xin vương gia thứ lỗi.”
Vừa Vương bá nói có Thành Vương tới bái kiến, xem ra lúc này Tô đại ca đang nói với hắn.
Lòng hiếu kỳ nổi dậy, ta thấy bên cạnh có một cánh cửa sổ khép hờ, liền tính tới cạnh cửa sổ, len lén ló đầu nhìn, chỉ thấy giữa phòng có một vị nam tử đang ngồi tuổi chừng bốn mươi lưng hùm vai gấu, một khuôn mặt vuông góc cạnh rõ ràng, giữa trán mơ hồ có cỗ kiệt ngạo bất tuân, áo gấm đai ngọc, khí độ bất phàm, xem ra hắn chính là Thành Vương rồi.
Ta sợ bị phát hiện, chỉ len lén nhìn thoáng qua, liền rụt đầu về không dám xem nữa, có điều tiếng đối thoại của bọn họ vẫn gián đoạn truyền vào tai ta.
Chỉ nghe thấy một thanh âm uy nghiêm lạnh lùng nói, “Quả nhiên là tiệm lớn khinh khách, đúng là nói không sai, ta đưa vải đến cách đây một tháng rồi, không nghĩ tới qua lâu như vậy, tú trang các ngươi chỉ mới bắt đầu thêu, Tô công tử, ngươi không định nói với ta việc này cũng phải mất ba bốn tháng đấy chứ?”
“Vương gia, thực xin lỗi, có điều khi quản gia phủ ngài tới đặt hàng, chúng ta đã nói nhanh nhất cũng phải mất trên hai tháng, hiện tại chúng ta đang gấp rút làm…”
“Tô công tử, ý của ngươi đang nói là ta ép buộc?”
“Không dám.”
“Phải không? Ta xem Mộ Dung Tĩnh cho tới bây giờ cũng không để một vương gia như ta đây vào mắt, hiện tại hắn ở bên người hoàng thượng rất thuận lợi, nhưng cũng không phải vì vậy liền quên mất thân phận của mình chứ!”
Thành Vương đang nói xấu Nhị công tử, hắn đường đường là một vương gia lại không nói đạo lý như vậy sao? Đặt hàng cũng phải có thứ tự trước sau chứ, cùng Hoàng thượng, Vương gia có quan hệ gì.
Liễu đại ca tiếp lời nói, “Vương gia, Trích Tinh Lâu chúng ta bất luận điều gì cũng đều đối xử công bằng với khách, cũng không dám có nửa điểm bất kính với Vương gia, đội thêu chúng ta sẽ tận lực gấp rút làm, không trì hoãn Vương gia dùng.”
“Như vậy là tốt nhất!”
Ta đang nghe hăng say, bỗng nhiên vai bị người vỗ nhẹ một cái, ta quay đầu lại, thấy là Vương bá, lão khoát khoát tay với ta, sau đó kéo ta lặng lẽ xuống lầu.
“Phi thiếu gia, sao ngươi lại chạy lên đó? Vị Thành Vương kia tính tình rất ác nghiệt, nếu hắn phát hiện ngươi nghe trộm ở bên ngoài, nhất định sẽ giận dữ.”
“Hiện tại hắn đang giận dữ rồi, chê sản phẩm thêu chưa xong, Vương bá, Thành Vương rốt cuộc là người như thế nào a, sao bọn Tô đại ca đều phải cung kính với hắn?”
“Thành Vương là ca ca ruột của Hoàng thượng, thái độ làm người của hắn luôn luôn như vậy, Phi thiếu gia, không phải ngươi muốn đi xem cửa hàng sao? Ta dẫn ngươi đi nhé.”
Vốn rất muốn đi, nhưng thấy tất cả mọi ngươi đều bận rộn, ta không biết xấu hổ còn thêm loạn nữa, liền nói với Vương bá, “Ta không đi nữa, ta quay về Trích Tinh lâu cũng được, Vương bá, ngươi quay lại nói với bọn Tô đại ca một tiếng.”
“Ta phải tự mình đưa Phi thiếu gia quay về.”
“Không cần, chỉ là một con đường, tự ta trở về được rồi.”
Ta cáo từ Vương bá, đi về phía Trích Tinh Lâu, không ngờ vừa đi qua đường, liền thấy trước mặt có một người đi tới, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến tim ta đột nhiên ngừng lại..
Tam công tử!!
Trong thời gian ở Trích Tinh Lâu này, mỗi ngày trôi qua đều tiêu diêu tự tại, ta rất ít nghĩ đến Tam công tử, càng không nghĩ sẽ gặp hắn ở trên đường, mà hiển nhiên lúc này hắn cũng nhìn thấy ta, đôi mắt đẹp đột nhiên sáng ngời, khóe miệng hiện ra nét cười.
Ta rất ít khi thấy Tam công tử cười, kỳ thực hắn cười lên nhìn rất đẹp, chỉ là dung mạo này nhìn qua so với trước gầy đi một ít, trên trán cũng có chút tiều tụy.
“Tiểu Phi!!”
Nghe một tiếng gọi, đã thấy Tam công tử bước nhanh tới chỗ ta, ta không cần suy nghĩ xoay người nhanh chân bỏ chạy, nếu bị hắn bắt được, không biết có cho ta ăn đòn nữa không, ta đây nhỏ người không thể chịu nổi trận đòn như vậy nữa.
“Tiểu Phi, Tiểu Phi…”
Tiếng gọi càng gấp, ta lại càng chạy nhanh hơn, may mà ta thấp bé, trong đám người rẽ ngang rẽ dọc, rất nhanh thì bỏ lại Tam công tử.
Ta rẽ vào một hẻm nhỏ yên tĩnh, quay đầu lại không thấy Tam công tử đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi thần sắc Tam công tử hình như rất tiều tụy, không biết có phải do việc làm ăn không thuận lợi hay không, tuy rằng ta thiếu chút nữa bị hắn đánh chết, nhưng thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn, ta vẫn có chút không nỡ.
Còn nhớ rõ đêm giao thừa bàn tay thô dày nắm tay ta đưa về nhà, còn nhớ rõ lúc ta hôn mê ôm chặt ta trong g ngực vững chắc, ta cho rằng đó là đau tiếc và yêu thương, thì ra đó chỉ là bố thí.
Mũi có chút cay, ta cố sức nháy nháy mắt, giữ không được nước mắt sắp rơi xuống.
Vô tình gặp Tam công tử khiến tâm tình ta đột nhiên không tốt, ta xoay người rời khỏi hẻm nhỏ, không ngờ đi được mấy bước, cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, một bao bố chụp xuống đầu ta, không biết xảy ra chuyện gì, ta lập tức vùng vẫy lớn tiếng hét ầm lên.
“Cứu mạng, cứu…”
Đầu bị đánh mạnh, đau đớn truyền tới, khiến ta không tự chủ được lâm vào hôn mê.
Trên mặt nóng quá, tựa như có người không ngừng vuốt ve mặt ta, loại đau rát này khiến ta muốn giãy dụa né tránh, đáng tiếc toàn thân một chút khí lực cũng không có, chỉ mơ hồ nghe có người bên tai thấp giọng cười khẽ.
“Như vậy đảm bảo gương mặt này sẽ không có ai nhận ra đâu. Đến lúc đó còn ai muốn ngươi, quan tâm ngươi chứ? Dám tranh cùng ta, ta sẽ cho ngươi tan xương nát thịt, vạn tiễn xuyên tâm, sau khi chết ngay cả hồn phách cũng khó có thể trở về!”
Thanh âm ôn nhu truyền đến, dịu dàng êm tai lại lộ ra hàn ý thấm vào ruột gan, là ai hận ta, hận đến nỗi không chỉ muốn ta chết, thậm chí còn muốn hồn phi phách tán sau khi chết? Sao ta lại xui xẻo như vậy…
Thanh âm này rất quen thuộc, ta từng nghe qua, nhưng trong thời gian ngắn không nghĩ ra được, là ai? Là ai?
Mặt không nóng giống vừa rồi nữa, cảm giác có bàn tay ôn nhu nâng đầu ta lên, đưa nước có vị hơi ngọt từ từ rót vào miệng ta, khiến ta liền mê man ngủ thiếp đi.
Đây là nơi nào?
Ta dụi mắt ngồi dậy.
Bốn phía một mảnh hôn ám, khiến ta không thấy rõ cảnh vật bên người, chỉ cảm thấy tay chạm vào nơi có cỏ khô, còn có từng đợt khí ẩm thấp truyền vào mũi.
Ta mờ mịt nhìn hồi lâu, mới nhìn rõ hiện tại mình đang bị nhốt trong một nhà lao thật lớn, xung quanh có rất nhiều người nửa nằm nửa ngồi rải rác khắp nơi, mỗi người đều dùng ánh mắt đờ đẫn lạnh lùng nhìn ta, như đang nhìn một con quái vật, ánh mắt ta lướt qua bọn họ, rơi vào cửa chính làm bằng song sắt sau lưng họ.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại bị nhốt ở chỗ giống nhà tù thế này?…
Kinh hoảng khiến đầu ta bắt đầu đau âm ỷ, ta nhớ vì trốn Tam công tử mà chạy vào một hẻm nhỏ, tiếp theo bị người dùng bao bố chụp lại, sau đó một thanh âm quen thuộc bên tai ta cười không ngừng, cười không ngừng…
Thế nhưng, sao ta lại đến nơi này?
Nếu Nhị công tử phát hiện không thấy ta, nhất định cực kỳ lo lắng, ta phải quay về, ta không muốn ở chỗ này!
Ta chợt đứng lên, vùng vẫy nhào tới hàng rào sắt phía trước cố sức lay nó, lớn tiếng kêu lên, “Ta không phải tù nhân, các ngươi bắt nhầm người rồi, thả ta ra, thả ta ra!…”
Hình như có gì không đúng, ta sửng sốt một lúc lâu mới chú ý tới, ngoại trừ song sắt lay động và một ít âm thanh ặc ặc cổ quái, ta căn bản không nghe thấy tiếng mình gọi…
Ta hoảng sợ ôm cổ, dùng hết khí lực muốn kêu thành tiếng, nhưng căn bản vô dụng, cổ họng ta lúc này như bị thiêu đốt nứt ra vậy, đừng nói phát ra âm thanh, mỗi tiếng hít thở cũng làm ta đau đớn không chịu nổi.
Không thể tin vào sự thật trước mắt, ta bất chấp cổ họng đau rát, lại bắt đầu tiếp tục hét to, “Thả ta ra, thả ta ra…”
Nhưng chỉ có âm thanh khàn khàn khùng khục phát ra khiến ta rốt cuộc hiểu rõ một điều.
Ta bị câm rồi, không bao giờ có khả năng nói được nữa…
Hết chapter