Ta ngẩng đầu nhìn người trước mắt, sợ ta ở lỳ chỗ này không đi, tới đuổi ta sao?
Sau khi tức giận thì đầu rất đau, có điều giận cũng hết rồi, kỳ thực cũng không sao, không phải chỉ là đổi một nơi sống thôi à? Đối với một tên tiểu tư mà nói, ở nơi nào làm việc mà chẳng giống nhau?
Ta đi tới trước mặt Nhị công tử, hai đầu gối quỳ xuống dập đầu ba cái về phía hắn, ta nghe thấy Nhị công tử kinh hãi kêu lên, “Tiểu Phi, ngươi làm gì vậy?”
“Cái mạng này của Tiểu Phi là được công tử cứu, cả người đều là của công tử, công tử sai Tiểu Phi làm gì, Tiểu Phi nhất định sẽ làm.”
“Tiểu Phi…”
Tên nhóc này rốt cuộc đang làm gì? Dùng sức dập đầu như thế, hắn cũng không đau sao?
Mộ Dung Tĩnh đau lòng kéo hài tử trước mắt dậy, “Ngươi cái đứa ngốc này, đang làm gì vậy?”
Đúng vậy, trong lòng các ngươi, ta vốn chỉ là một đứa ngốc chỉ biết chọc cho người vui vẻ phải không?
Ta dùng sức đẩy Nhị công tử ra, liều mình cắn chặt môi vì kích động mà không ngừng run rẩy, đưa Tiểu Quy trong tay tới trước mặt hắn nói, “Tiểu Quy trả lại cho Nhị công tử, Tiểu Phi bái biệt ở đây.”
Thân thể lạnh lẽo của hài tử khiến lòng Mộ Dung Tĩnh chợt thắt lại, mà khuôn mặt nhỏ ngày thường rụt rè hồn nhiên lại sa sầm, dùng ánh mắt quật cường lạnh lùng nhìn hắn.
Lời hắn nói vừa nãy đã làm tổn thương hài tử này sao?
“Tiểu Quy là ta tặng cho ngươi, thứ gì ta đã tặng sẽ không thu hồi lại!” Giống như tim của hắn, một khi đã cho đi, làm sao có thể lấy trở về?
“Tiểu Quy trả lại cho ngươi! Thứ bố thí ta mới không cần!” Ta đặt Tiểu Quy lên bàn bên cạnh Nhị công tử, trong lòng nói tiếng xin lỗi Tiểu Thanh.
Không phải không biết hậu quả của lời này, nhưng bực bội xông lên, cái gì cũng không để ý, chẳng biết tiếp theo có cho ta ăn hèo hay ăn roi không? Lần này ta đắc tội tất cả mọi người, sẽ không còn vận khí tốt chờ người tới cứu nữa.
Tiểu Thanh, xin lỗi, ngươi lại liền thay ta nhặt xác đi.
Nhưng kế tiếp thân thể ta lại được kéo vào g ngực ấm áp, ta bị ôm chặt lấy, chặt đến nỗi ta có chút thở không nổi, ta nghĩ không muốn rời khỏi g ngực này, rõ ràng rất muốn đẩy hắn ra, nhưng lại luyến tiếc.
Quên đi, dù sao mọi người cũng phải đi rồi, có thể dựa vào trong chốc lát thì trong chốc lát đi.
Ta nhắm mắt lại, kề vào khuôn ngực rộng lớn, nghe thấy khí tức đặc biệt thuộc về Nhị công tử, giống như trước đây ta thường làm vậy.
Nhưng Nhị công tử lại mắng ầm lên.
“Ngươi cái đứa ngốc nghếch này, ngớ ngẩn! Ngươi lại còn nói đồ ta tặng là bố thí? Ngươi có biết không, ta tìm toàn bộ tiệm ngọc khí trong thành mới chọn được con Tiểu Quy này, chỉ để khiến ngươi vui vẻ, ta dùng tâm thương ngươi, sủng ái ngươi, yêu ngươi, ngươi lại có thể xem nó như bố thí?”
“Chính là bố thí! Ngươi nói thương a, yêu a, đều là gạt người!”
Nước mắt của ta nhịn không được một lần nữa lại rơi xuống, cũng hét lớn, “Ngươi cũng giống Tam công tử, coi ta như đứa ngốc mà trêu chọc hòng vui vẻ, chờ chán ghét liền một cước đá văng đi, ngươi đối tốt với ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, thấy ta xấu xí rồi, liền đem ta giao cho Tam công tử…”
“Tiểu Phi! ─”
Thương tâm và ủy khuất nhiều ngày như vậy thoáng chốc phát ra, dù sao cũng phải đi, vậy liền đem tất cả nói hết ra, nhiều nhất cũng chỉ bị người chê cười mà thôi, lẽ nào ta còn chưa bị người cười đủ nhiều hay sao?
Ta tức giận túm tay áo Nhị công tử ra sức lau nước mắt, tiếp tục khóc lóc, “Coi ta là thứ gì vậy, không phải chỉ là tên tiểu tư sao, chẳng lẽ còn hy vọng ngươi sẽ quan tâm hơn đến ta sao? Ở bãi săn bị người coi như con mồi mà truy sát, nếu không phải vì còn có thể gặp lại ngươi, ta căn bản muốn buông xuôi, ta cầu phù cho ngươi, ngong ngóng chạy đi tặng cho ngươi, ngươi ngay cả nhìn cũng không liền ném đi, còn mắng ta là đứa ngốc, ta vốn chính là đứa ngốc, ngốc đến nỗi ngươi đá ta đi, ta còn không nỡ đi, ở lỳ chỗ này muốn nhìn ngươi một lần cuối cùng… Ưm…”
Môi chợt bị phủ kín, môi Nhị công tử ôn nhu khẽ hôn lên miệng ta, đem toàn bộ câu nói kế tiếp của ta chặn trở lại.
Không thể tiếp tục nghe nữa, cứ tiếp tục chịu đựng như thế, ai biết cái miệng nhỏ nhắn này sẽ còn lảm nhảm ra cái gì khiến hắn tức giận đau lòng nữa.
Mộ Dung Tĩnh không chút nghĩ ngợi liền tiến tới hôn lên đôi môi hồng hồng, môi thật êm ái, mềm mại như một khối bánh mật nho nhỏ, khiến hắn không đành lòng dùng sức hôn, hắn chỉ nhẹ lướt qua môi, đem lưỡi từ từ lách vào khuôn miệng nhỏ thơm mùi tử đinh hương của hài tử, cuốn lấy chiếc lưỡi có chút bối rối, dây dưa và dung hòa với nó cũng một chỗ, ra sức mút vào, phản ứng vụng về của hài tử khiến Mộ Dung Tĩnh cảm thấy một trận động tình khó hiểu, hắn vòng tay kéo hài tử vào trong ngực, ôm chặt hơn.
Đây là tình huống gì?
Ta trợn to hai mắt, không rõ loại tiếp xúc này là có ý gì, nhưng ta cũng không ghét tiếp xúc như vậy, trái lại có thể được người mình thích âu yếm như thế làm ta càng cảm thấy thật hài lòng.
Nhưng… ngươi làm ơn đừng có dùng lực như vậy được không? Lưỡi ta đau quá, ta thở không ra hơi…
Nụ hôn nóng bỏng ngừng lại, Nhị công tử rốt cuộc buông ta ra, mặt của ta căng đến đỏ bừng, thở hổn hển từng ngụm lớn.
“Đứa ngốc này, không biết dùng mũi để thở sao?”
Ta ngẩng đầu, đáp lại ánh mắt hài hước của Nhị công tử, ta mất hứng bị hắn gọi như vậy, nhưng bây giờ đầu óc ta chìm trong mơ màng, không có thần mắng hắn.
“Ai nói Tiểu Phi xấu, Tiểu Phi vẫn đẹp như trước vậy.”
Ai nói, rõ ràng mặt ta biến thành cái trống đồng rồi, ngay cả Huỳnh Tuyết cũng mắng ta vừa xấu vừa câm, nếu không sao lại bị đuổi đi?
Thần sắc Nhị công tử biến đổi, thất thanh kếu lên, “Tiểu Phi, không phải ngươi cho là mình vẫn còn hình dạng xấu xí kia chứ? Mấy ngày nay ngươi chưa từng soi gương sao?”
Từ lần trước sau khi soi gương đồng thấy khuôn mặt xấu xí, ta không cầm qua gương nữa, bây giờ được Nhị công tử hỏi như vậy, ta đột nhiên nghĩ gì đó, vội vàng chạy ra phòng ngoài cầm gương lên.
Trong gương đồng hiện ra một gương mặt thanh tú, vốn là gương mặt của ta, ta vui vẻ quẳng gương sang một bên, nhảy dựng lên.
“Ta đã trở lại như cũ rồi, ta đã trở lại như cũ rồi.”
Ta thật ngốc, nếu giọng nói có thể khôi phục, gương mặt đương nhiên cũng có thể khôi phục, hèn chi mấy ngày nay cũng không có cảm giác sưng nữa, nhưng lúc nào thì biến trở lại?
Phía sau truyền đến giọng nói hết cách của Nhị công tử.
“Đứa ngốc này, ngày đó gặp ngươi trong mưa, mặt của ngươi đã khôi phục, nếu không sao ta có thể mặc kệ ngươi?”
Thì ra là thế, chẳng trách ngày đó Tam công tử liếc mắt có thể nhận ra ta, hèn chi Huỳnh Tuyết lại không hề kiêng dè mà châm chọc khiêu khích ta, ta sớm phải nghĩ nếu như bộ dạng ta còn xấu xí, Huỳnh Tuyết quyết sẽ không nói ta như vậy.
Nếu như ta sớm biết mình đã trở về như cũ, thì ta sợ gì?
Ta quay đầu lại vui vẻ nói, “Ta tưởng là…”
Bỗng nhiên thân thể nâng lên, Nhị công tử tiến tới ôm ngang lấy ta, đưa ta nhẹ nhàng đặt lên giường trong phòng, hắn kéo chăn đắp lên người ta, sau đó lại đem ta ôm chặt lấy.
“Đầu còn đau không? Thân thể còn lạnh không?”
Ta ngây ngốc chỉ biết lắc đầu.
Nhị công tử thở dài, hắn cũng chui vào trong chăn, sau đó ôm ta vào ngực, dùng gò má của hắn nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu ta gọi, “Nhóc ngốc, nhóc ngốc…”
“Ta…”
Cái trán ấm áp, đôi môi ẩm ướt của Nhị công tử khẽ hôn xuống, ta có hơi say, toàn bộ gương mặt cũng bắt đầu nóng rần lên, những điều muốn nói đều quên mất không còn một mống.
Hết chapter