Sát Nhân Vô Xá

quyển 2 chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mạch tượng Tiểu Phi rất bình thường, căn bản không có bất kỳ bệnh tật gì, trên người hắn cũng không có bệnh trạng trúng độc, Mộ Dung, ngươi không cần buồn lo vô cớ có được không?” Tô đại ca bấm mạch của ta rất không kiên nhẫn nói với Tĩnh.

“Đương nhiên ta biết độc trên người Tiểu Phi đã giải rồi, nhưng tối qua đầu của hắn rất đau, hơn nữa còn nói lúc nhìn thấy máu hoặc bị kinh sợ cũng sẽ đau đầu, ta lo có phải có chứng bệnh ẩn gì không?” Tĩnh có chút lo lắng nói.

Được Tĩnh quan tâm tất nhiên rất tốt, nếu như lúc nói hắn buông ta đang ôm chặt trong ngực ra.

Sáng nay vừa tỉnh dậy, ta liền phát hiện hai người chúng ta chỉ mặc chiếc áo lót phong phanh ôm nhau một chỗ, đầu của ta đặt trên ngực Tĩnh, chỗ áo gần miệng ta còn hơi ướt, chỉ nghe Tĩnh nhẹ giọng cười nói, “Tiểu Phi, ngày đầu tiên chúng ta quen biết, ngươi cũng đã làm ướt áo ta, không nghĩ tật xấu này đến bây giờ vẫn chưa sửa được…”

Đó là chuyện thật lâu trước kia, ta đang ngồi cùng kiệu với Tĩnh thì ngủ gật, không phải lúc đó cũng chảy nước miếng chứ.

Thật mất mặt, ta cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn hắn.

May mà Tĩnh không nói thêm gì nữa, hắn ôm ta vào ngực, khẽ xoa thắt lưng ta nói, “Có đau không?”

“Không đau lắm.”

Thân thể có chút bủn rủn, nhưng cũng không phải quá đau, kỳ thực tối hôm qua rốt cuộc làm gì, đến bây giờ ta cũng không biết rõ, có điều hẳn là chuyện chỉ làm với người rất thân mật, đáng tiếc hình như nửa chừng ta đã ngủ, cũng có thể là ngất đi thôi, không nhớ rõ lắm.

Tĩnh tiếp tục giúp ta xoa người, còn nói thêm, “Hay để cho Hoán Hoa xem một chút đi, tối hôm qua ta kích động quá, không biết có làm ngươi bị thương không, ngươi ngốc nghếch, sợ rẳng bị thương cũng không biết, ngươi còn đau đầu nữa…”

Không được a… nơi riêng tư sao có thể để cho người nào ngoài hắn xem? Hơn nữa ta không ngốc đến nỗi không biết cảm giác đau, ta không muốn đi!

Nhưng Tĩnh căn bản không cho ta cơ hội phản bác, hắn giúp ta mặc quần áo tử tế, cứ như vậy ôm ta vào trong ngực, một đường đi qua hành lang tới phòng thuốc của Tô đại ca.

Đoạn đường này gặp phải rất nhiều gia đinh, nha hoàn đi qua, thậm chí còn có vẻ cười quái dị của Huỳnh Tuyết, nàng nghiêng đầu nhìn ta cười nói, “Công tử, khí sắc ngươi nhìn qua không tồi a, nhưng Tiểu Phi hình như không được khỏe lắm nhỉ…”

Làm hại ta một tiếng cũng không dám phát ra, chỉ chăm chăm cúi đầu trong ngực Tĩnh coi như cái gì cũng không thấy.

Trời ạ, bộ dạng này khiến ta làm sao dám ra ngoài gặp người? Tĩnh, ngươi dù sao cũng là nhất gia chi chủ (đứng đầu một nhà), sao có thể không quan tâm đến phong thái của mình như vậy?

May mà Tô đại ca cũng không giúp ta cởi áo nghiệm thương, càng không nói nhảm, hắn vừa nhìn thấy Tĩnh ôm ta vào phòng thuốc, không nói hai lời lập tức lấy bình dược cao đưa cho y, thấy ta thẳng đờ ra, Tô đại ca nào biết Tĩnh đang suy nghĩ gì?

Cuồi cùng cũng không quá xấu hổ, ta nghĩ có thể lập tức đi về, ai ngờ Tĩnh không chịu bỏ qua, nhất định phải để Tô đại ca giúp ta kiểm tra chứng bệnh đau đầu.

Tĩnh không hề cố kỵ ôm ta như vậy khiến ta rất không tự nhiên, ta uốn éo người, muốn giãy xuống đất, không ngờ lại bị hắn ôm chặt hơn, “Tiểu Phi, không được lộn xộn.”

Tô đại ca cười hì hì liếc mắt nhìn chúng ta.

“Đau đầu là bệnh trạng rất bình thường, người đang khẩn trương, kích động, bất an thì sẽ dẫn đến đau đầu, nếu ngươi không tìm hoa khôi nữa, ta nghĩ bệnh đau đầu của Tiểu Phi tự nhiên sẽ hết.”

Hoa khôi? Cái gì?

Ta nghiêng đầu ánh mắt dò hỏi hướng về phía Tĩnh, hắn có chút xấu hổ, nhẹ ho khan mấy tiếng, nhưng không nói tiếp.

“Lại nói, tối hôm qua thật đúng là tốn một khoản không nhỏ mà, vội vàng gọi người đến, vừa được bạc mà người lại y nguyên đưa trở về, chuyện tốt như vậy thực sự khó tìm.” Tô đại ca đùa giỡn nói.

Tô đại ca nói thật khó hiểu, ta vội hỏi, “Hoa khôi là hoa gì? Các ngươi rốt cuộc đang nói chuyện gì? Vì sao lại cho bạc?”

Ta nghe được Tĩnh nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, “Ý Hoán Hoa nói, gần đây hắn rất rảnh rỗi, không có việc gì để làm, vì vậy lương bổng tháng này cũng không cần nữa.”

Lương bổng không cần rất đáng tiếc, ta vội vàng kêu lên, “Tô đại ca, nếu như huynh nói không cần, vậy để cho ta mua điểm tâm được rồi, nghe nói Dung Hạnh Trai lại ra vài món điểm tâm mới…”

“Tiểu Phi, tên ngốc này, trừ ăn ra ngươi còn biết gì nữa?!”

Trừ ăn ra đương nhiên ta còn biết rất nhiều chuyện, nói thí dụ như Tô Nguyệt Trần này, Đoàn Nhất Chỉ này, còn có cái tên Tiêu Tử Y không phải thuyết thư tiên sinh thông thường kia, quan hệ của hắn với Thành Vương và Nghị Vương cũng tốt này…

Vừa nghĩ tới Thành Vương, ta vội vàng xoay người hỏi Tĩnh, “Tĩnh, sao ngươi biết ta bị bắt tới bãi săn của Thành Vương?”

Tĩnh còn chưa đáp lời, Tô đại ca ở bên cạnh lại kêu một tiếng, hắn quái dị nhìn ta một chút, lại chỉ vào Tĩnh hỏi, “Tiểu Phi, ngươi gọi hắn là gì?”

“Tĩnh…”

Là Tĩnh bảo ta gọi đó nha, có phải trước mặt người khác ta không thể gọi hắn như thế?

Tĩnh không vui liếc mắt nhìn Tô đại ca, “Hoán Hoa, ngươi làm Tiểu Phi sợ rồi.”

Tô đại ca cười khan hai tiếng.

“Xin lỗi, ta quên mất quan hệ của các ngươi đã trở nên thân mật rồi.” Hắn lại cười nói với ta, “Tiểu Phi a, Mộ Dung lần này để tìm ngươi, thiếu chút nữa lật tung toàn bộ kinh thành lên, thật vất vả mới tra được hành tung của ngươi, kết quả đi cứu thì lại để ngươi chạy mất, ngươi tiểu tử này vận khí thật tốt, rơi xuống vách núi cũng không có chuyện gì, còn có, đến tột cùng là ai giải độc Di hoa với Âm phong cho ngươi?”

Giải độc? Không có a, ngay cả chính ta cũng không biết tại sao lại khỏi.

Ta suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

“Suy nghĩ lại một chút xem, có lẽ trong lúc vô ý ngươi ăn phải thảo dược giải độc gì đó, nghĩ cho thật kỹ.”

“Không có a, vận khí ta rất tốt, mỗi ngày đều được ăn cơm, tuy rằng không ngon lắm, nhưng không đến mức đói bụng phải ăn cỏ a, vì vậy không liên quan đến thảo dược đâu.”

Vừa nói xong, ta liền cảm thấy đôi tay ôm bên hông ta run lên, Tĩnh nói, “Hoán Hoa, từ bao giờ ngươi trở nên nói nhiều như thế?”

“Ta muốn biết mà, nếu như có thể tra ra là loại thảo dược gì, Di hoa và Âm phong không còn là kịch độc không thuốc nào giải được nữa.”

Không để ý Tô đại ca ở chỗ này lải nhải, Tĩnh ôm ta đi ra ngoài, ta nghe bên tai truyền đến lời nói khe khẽ của hắn.

“Tiểu Phi, ngươi cái đứa ngốc này, ta thích cũng không phải vì gương mặt đó, vì sao ngươi muốn chạy đi? Lại còn dám đi làm tiểu khất cái.”

Ta cũng không muốn chạy, nhưng từ khi bộ dạng quái dị của ta hù dọa Huỳnh Tuyết, ta sợ sau khi Tĩnh nhìn thấy ta sẽ ghét ta nha.

Ta ở trong lòng Tĩnh cọ cọ, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, sau này ta sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.”

“Ta đối với những lời này cũng không ôm tin tưởng lắm, bởi vì ngươi vốn chính là Tiểu Phi ngốc nghếch.”

Sao lại hạ thấp ta như thế, ta tức giận cắn nhẹ một cái vào cổ Tĩnh, hắn lập tức nở nụ cười, “Thì ra thói quen này của Tiểu Phi không phải đến tối mới có a.”

Nhớ ra rồi, dường như tối qua ta cũng liếm cắn cơ thể Tĩnh, thật là xấu hổ, ta lập tức rụt đầu vào lòng Tĩnh không bao giờ muốn thò đầu ra nữa.

Ta không gặp lại Tam công tử, sau đó nghe Tĩnh nói Mộ Dung Viễn đã đón hắn về rồi, ta vừa nghe liền nôn nóng, nói tên biến thái kia nhất định sẽ đối phó Tam công tử, ai ngờ sau khi Tĩnh đang nghe ta gọi biệt hiệu của Mộ Dung Viễn không khỏi cười ha ha nói, Tiểu Phi, không nghĩ ngươi cư nhiên sẽ đặt biệt hiệu cho ngươi khác, có điều đừng lo lắng, Tứ đệ sẽ không đối với Tam đệ như thế.

Vì sao mọi người đều tin tưởng Mộ Dung Viễn? Ta tức giận bĩu môi không để ý tới Tĩnh, bất quá sau khi một bàn điểm tâm bưng đến trước mặt ta, ta lập tức hòa hảo với hắn như lúc ban đầu, không cần vì một ngoại nhân mà giận dỗi với Tĩnh có phải không?

Hết chapter

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio