Tiểu Thanh uể oải mở mắt, một luồng ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu chênh chếch vào, khiến y vô thức nheo mắt lại, toàn bộ những gì xảy ra tối qua lập tức ào tới, cái người vô sỉ đê tiện kia vì có được y lại có thể hạ dược!
Tiểu Thanh chợt tung người ngồi dậy, phát hiện nội y vẹn toàn không hư tổn mặc trên người mình, mà tên đầu sỏ kia lúc này lại đang ngủ say bên cạnh y, gương mặt mệt mỏi, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
“Liễu Hâm Phong!”
Tay trái Tiểu Thanh chợt xuất ra, đã khóa chặt yết hầu Liễu Hâm Phong, gắt gao siết lại.
Tên tiểu nhân hèn hạ, không chỉ cưỡng ép ôm y, lại còn dám an tâm ngủ bên cạnh y như vậy, hiện tại chỉ cần nội lực xuất ra, lập tức liền có thể cướp đi tính mạng tên gian đồ này, có điều không muốn hắn chết dễ dàng như vậy, tốt nhất là băm vằm hắn thành trăm mảnh, khiến hắn đau đớn đến chết.
Tức giận ứ đọng trong g ngực tràn ra, bàn tay đang khóa yết hầu kia đè chặt hơn, trên mặt y lộ ra vẻ cười nhạt tàn nhẫn, cảm giác không thể hít thở như thế nào, cảm giác ngạt thở đến chết ra sao?
Liễu Hâm Phong giương đôi mắt, hô hấp đình trệ khiến gương mặt hắn nhất thời đỏ bừng lên, ánh mắt hắn nhìn vào lửa giận trong mắt Tiểu Thanh, lãnh ý sát nhân trong đôi mắt kia cho hắn biết, lần này Tiểu Thanh sẽ không tha cho hắn.
Cảm giác bàn tay đặt ở cổ càng ngày càng siết lại, giữa lúc g ngực đang đau kịch liệt, ý thức dần dần bắt đầu không rõ, Liễu Hâm Phong chậm rãi đưa tay xoa nhẹ lên đôi tay đang muốn đưa hắn vào chỗ chết, miệng nở nụ cười.
Đột nhiên, cổ hỏng lỏng một chút, hô hấp chợt thông suốt khiến Liễu Hâm Phong không nén kịp mà ho khan kịch liệt, hắn đè ngực lại, ngạc nhiên không hiểu nhìn Tiểu Thanh.
Tại sao lại ngừng tay, không phải y muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh sao?
“Ta sẽ không để ngươi chết nhẹ nhõm như vậy!”
Tiểu Thanh trở tay chế trụ mạch tay phải của Liễu Hâm Phong, lạnh lùng nói, “Ngươi có muốn nếm thử tư vị bị người vặn gãy xương tay, gân tay không?”
Liễu Hâm Phong cười khổ một tiếng, “Quả nhiên ngươi ghi hận ta, những lời nói muốn lưu lại ngày hôm qua đều chỉ là bịa ra để gạt ta quá công cho ngươi thôi.”
“Thế thì sao? Ta thế nào đi nữa cũng không đê tiện như ngươi, ngay cả thủ đoạn hạ loại xuân dược này ngươi cũng có thể xuất ra!”
Tiểu Thanh vặn cổ tay Liễu Hâm Phong, từng chút từng chút tăng lực hướng ra phía ngoài, y muốn thấy gương mặt thống khổ không thể chịu nổi của đối phương, nhưng Liễu Hâm Phong diện vô biểu tình, tựa như hắn đều không cảm thấy tất cả đau đớn.
“Nếu ngươi ghi hận một khắc xuân phong tối hôm qua, vậy cũng không cần lưu tâm, dù sao bị áp là ta, lẽ nào ngươi bình thường không đi tầm hoan sao? Chỉ có điều lần này đối tượng không giống mà thôi.”
Một câu nói khiến Tiểu Thanh nhất thời ngơ ngẩn, đã thấy Liễu Hâm Phong cười nhạt một tiếng, “Nếu như tối qua người bị đè là ngươi, ngươi cho là bây giờ mình còn có khí lực động thủ giết ta sao?”
“Ngươi?… Tại sao muốn làm như vậy?”
Không hiểu, hao tổn tâm huyết quá công lại hạ dược, không phải vì mục đích ti tiện này sao? Giống như Liễu Hâm Phong là người cường thế như vậy, nếu muốn tìm vui, hạng người nào đều không mặc hắn “ta cần ta cứ lấy”, hắn có thể nào khoan nhượng bị chính mình đối đãi như vậy?
Người này giảo hoạt đa đoan, ai biết hắn còn có thể dùng quỷ kế gì?
Chỉ là trên người quả thực không có cảm giác không khỏe, thậm chí nhớ mang máng tối hôm qua y bị mê dược bức tới như điên như dại, ấn Liễu Hâm Phong xuống giường, thỏa sức gặm cắn chà đạp hắn, về phần sau lại… Không nhớ được nhiều, nhưng có thể khẳng định một chút, y không bị lăng nhục, đây là sự thực.
Ý niệm trong ngực thiên hồi bách chuyển, mà sắc mặt Liễu Hâm Phong tái nhợt hư nhược khiến Tiểu Thanh lại tin vài phần, mình bị dược tính kích thích, động tác tối hôm qua tất sẽ không lưu tình, người này nếu quả thực như hắn nói thì nơi hạ vị nhất định chịu không ít đau đớn đi?
Nghĩ tới đây, vui sướng do trả thù tự nhiên dâng lên, Tiểu Thanh trở tay một cái, tát vào một bên mặt Liễu Hâm Phong.
“Chưa thấy ai thấp hèn như ngươi, lại có thể cam tâm bị người đè!”
Một tia máu chảy xuống bên môi Liễu Hâm phong, hắn thản nhiên nói, “Ta muốn ôm ngươi, nhưng không muốn lại bị ngươi ghi hận, vì vậy chỉ còn biện pháp này, ta cũng cảm giác mình bị coi thường, lại không quản được bản thân.”
“Ngươi… ngươi quả thực không thể nói lý!”
“Đúng vậy, từ sau khi biết ngươi, ta cũng cảm giác mình càng ngày càng không thể nói lý, biết rõ ngươi đang gạt ta, nhưng vẫn quá công cho ngươi, mong ngươi có thể hồi phục lại như cũ. Ngày hôm qua sau khi truyền hết công lực, ngươi liền động sát cơ phải không? Ta cảm giác được sát khí của ngươi, còn tưởng rằng ta ngủ say ngươi sẽ động thủ, không nghĩ tới ngươi lại có thể tha cho ta, Tiểu Thanh, lúc ta tỉnh lại, thực sự rất vui…”
Hai mắt Liễu Hâm Phong ôn nhu nhìn Tiểu Thanh, lại bị người sau hung hăng trừng trở lại, “Ta thật sự hối hận hôm qua không giết ngươi!”
“Vậy bây giờ ngươi có thể động thủ… Ngựa ta đã chuẩn bị xong, phía trên đặt lương khô và ngân lượng, sau khi ngươi giết ta, liền cưỡi ngựa mau rời khỏi đây, Mộ Dung Tĩnh cũng sẽ không tìm được ngươi nhanh như vậy.”
Giọng nói bình tĩnh dường như đang kể một chuyện bình thường, Tiểu Thanh nhìn Liễu Hâm Phong hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh nói, “Ta hiểu rồi, ngươi là tên điên, hơn nữa điên hết thuốc chữa! Nếu tối hôm qua không bị ngươi hạ dược, ta cũng chẳng chạm đến ngươi, ôm nam nhân như ngươi, bây giờ suy nghĩ một chút cũng làm cho ta ghê tởm!”
Y phi thân xuống giường, mặc áo ngoài, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu Thanh!…”
Liễu Hâm Phong giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng đau nhức quanh người khiến hắn hữu tâm vô lực, hắn dựa vào đầu giường khẽ thở dốc, lại nghe âm thanh lạnh như băng từ ngoài truyền đến, “Giết loại người như ngươi, không đáng để dơ bẩn tay ta!”
Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, cuối cùng trở lại tĩnh mịch.
Tiểu Thanh đi rồi, tối hôm qua bọn họ còn điên cuồng, nhiệt tình giao hoan như vậy, y không chút lưu tình nào mà nghiêng mình rời đi.
Đây vốn là kết quả trong dự liệu, nhưng tâm vẫn hơi đau đớn.
Một người nếu không yêu ngươi, vô luận ngươi có nỗ lực nhiều thế nào, cho dù móc trái tim giao cho y, y cũng không thèm nhìn một cái.
Nhưng biết rõ như vậy vẫn hết thuốc chữa đâm đầu vào cái chết, lại vẫn như con thiêu thân dứt khoát lao vào lửa vậy, đây là yêu sao? Vẫn muốn giữ chân đối phương không thôi?
Xương cốt toàn thân như rời ra, đau nhức đến nỗi ngay cả động một ngón út cũng phải cố sức, tuy rằng việc này cũng liên quan đến thể lực tiêu hao sau khi quá công, nhưng chủ yếu vẫn là do Tiểu Thanh tối hôm qua vô cùng nhiệt tình dữ dội.
Quên mất, sát thủ như Tiểu Thanh nhất định là người lãnh tình, loại xuân dược này đối với người bình thường mà nói chỉ để trợ hứng, nhưng sát thủ luôn luôn kìm nén sắc dục trong cơ thể, lại biến thành thuốc làm cháy lên nhiệt tình của y.
Hậu đình hiển nhiên bị xé rách, đau đớn không cầm được, bụng dưới cũng đau không chịu nổi, tối hôm qua bị thương cũng không nhẹ đi, hắn đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống mà.
Tối hôm qua bị Tiểu Thanh đặt dưới thân, bị vật cứng rắn dưới tình huống không hề dạo đầu vô tình xuyên vào trong cơ thể, đau đớn không thể chịu nổi khiến hắn hầu như ngất đi, nhưng người trúng tình dược căn bản không quan tâm tới cảm thụ của hắn, mà hoàn toàn trầm mê trong dục vọng điên cuồng, nhiều lần dùng sức tách chân hắn ra, mặc sức đem thứ nóng bỏng đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, cả một đêm, hắn bị nhiều lần đối đãi thô bạo như vậy, cho đến khi người kia mệt mỏi mà mê man mới thôi.
Loại phát tiết tứ chi tương giao cùng đối đãi thô bạo không hề tiết chế này khiến hắn cực kỳ thống khổ, có điều cũng không hối hận, biết đối phương sẽ không vì mình mà lưu lại, vậy chỉ giữ y lại một đêm cũng tốt rồi.
Đêm qua, Tiểu Thanh bị vây trong hỗn loạn của , nhưng hắn, Liễu Hâm Phong từ đầu đến cuối đều thanh tỉnh, chính tai hắn nghe được Tiểu Thanh nói với hắn, Liễu Hâm Phong, yêu ngươi.
Lúc đó sau khi nghe được như thế lại không thể kìm được vui vẻ, hiện tại mới hiểu được thì ra đấy chẳng qua là ý loạn tình mê nói mớ thôi.
Giờ phút này sợ là người đã đi xa rồi.
Liễu Hâm Phong mệt mỏi nhắm mắt lại, toàn thân không khỏe khiến hắn buồn ngủ.
“Vút!…”
Theo một tiếng vang sắc bén xoẹt qua không trung, một mũi tên từ ngoài cửa sổ bắn vào, cắm vào bàn, ánh lửa trên đuôi tên chớp động, bàn gỗ nhất thời bùng cháy.
Ngay sau đó từng mũi tên phá không trung bắn tới, giường cùng màn trướng cũng bị đốt theo, cả phòng tức thì bị vây trong ánh lửa ngút trời, tràn ngập mùi dầu thô gay mũi trong ngọn lửa đang hừng hực dấy lên.
Liễu Hâm Phong bình tĩnh nằm trên giường, không động đậy, tình huống hiện tại của hắn, dù miễn cưỡng dời đến cửa, đợi hắn cũng chính là những mũi tên bất tận kia, phải trái đều là chết, cần gì phải cố sức ra ngoài?
Là ai muốn đưa hắn vào chỗ chết căn bản không quan trọng, chỉ là trong ngực có chút tiếc nuối, sớm biết như vậy, chết dưới kiếm Tiểu Thanh mới là kết cục tốt nhất.
Màn trướng bị thế lửa cuồn cuồn nổi lên đốt toàn bộ giường chiếu, Liễu Hâm Phong cảm thấy toàn thân cũng nóng rực lên, nhưng cũng không thấy thống khổ, là loại cảm giác nóng ấm, khói đen tràn ngập khiến hắn nhịn không được ho nhẹ một tiếng, hắn nhắm mắt lại, lặng yên chờ đợi bóng tối phủ xuống.
Trong hoảng hốt, thân thể giống như được người túm đặt lên lưng, khói lửa mù mịt khiến người ngạt thở từ từ tan ra, cảm giác một mảng mát lạnh, trong g ngực nhất thời thư thái rất nhiều.
Liễu Hâm Phong giương đôi mắt, phát hiện mình đang nằm trên lưng Tiểu Thanh, mà tòa nhà đã bị lửa bao vây, bốc lên như một con rồng lửa, trong khói đen cuồn cuộn lao thẳng lên trời.
“Tiểu Thanh…”
Nếu Tiểu Thanh tới trễ nửa bước, hai người bọn họ liền vĩnh viễn xa cách rồi?
Hết chapter