Từ lần trước gặp Tiểu Thanh, ta chưa đi thăm lại y, vốn trong lòng đang tính cũng đi cầu cho Tiểu Thanh phù bình ban, ai ngờ Liễu đại ca đột nhiên tới tìm ta, gương mặt hắn tiều tụy, nói cho ta biết thương thế của Tiểu Thanh tốt rồi, đã rời đi, muốn ta đừng nhớ y nữa.
Không nghĩ Tiểu Thanh lại rời đi nhanh như vậy, trong lòng ta rất khó chịu, thế nhưng càng khó chịu hơn là từ sau khi xảy ra chuyện ám sát, Tĩnh cũng không tới tìm ta nữa, ta biết hắn bận rộn nhiều việc, cũng không dám tới quấy rầy hắn.
Chạng vạng hôm nay, trong lúc vô ý ta nghe hạ nhân nói Tĩnh đã trở về, hiện tại đang ở đại sảnh bên kia, liền vội vàng chạy tới, ai ngờ mới chạy tới hành lang, chỉ thấy Tĩnh trước mặt đi tới, ta vui vẻ xông lên trước gọi, “Tĩnh!”
Tĩnh chỉ ừ một tiếng, lại đi ngang qua vai, cũng không liếc mắt nhìn ta.
“Tĩnh…”
Ta đứng nhìn bóng lưng của hắn ngơ ngác hồi lâu, thẳng đến khi hiểu rằng hắn sẽ không quay lại nhìn ta.
Tĩnh không thích ta nữa sao? Tựa như hắn nói ta cứu hắn một mạng, hắn tạm tha cho Tiểu Thanh giống như trả lại ân tình cho ta, giữa chúng ta liền kết thúc sao?
Ta cúi đầu buồn buồn trở về phòng, ngay cả cơm tối cũng chẳng có tâm tình ăn, Tiểu Lục trước mặt ta không vui ngọ nguậy, hiển nhiên đang trách ta không cho nó ăn.
Sau khi ta không yên lòng cho Tiểu Lục ăn no, nhớ tới Huỳnh Tuyết nói, liền quyết định tới cùng Tĩnh nói chuyện rõ ràng một phen, nếu Tĩnh đang giận ta, ta nên làm chút chuyện khiến hắn vui, tại sao muốn ngồi chỗ này mà chờ nhỉ?
Chủ ý đã định, ta ra khỏi phòng ngủ, xuống phía dưới nghe Tĩnh đang tiếp khách, liền chạy như một làn khói tới, vừa vặn có người bưng trà đi tới, ta bước tới tiếp nhận, chuẩn bị bưng vào cho Tĩnh.
Tĩnh thấy ta có năng lực như vậy, hẳn là hài lòng chứ.
Đi tới cửa, chỉ nghe có một thanh âm lạnh lùng nói, “Nhị công tử, ngươi lại nói đùa rồi, quang minh chính đại hà tất phải nói dối, nếu như trên tay ngươi thật sự không có vật kia, tại sao lại có người năm lần bảy lượt tới phủ tra tìm, thậm chí ám sát ngươi?”
Thanh âm này rất quen thuộc, lẽ nào Tĩnh bị ám sát bởi một món đồ gì đó? Đem đồ trả cho bọn họ có phải xong không?
“Vương gia chớ nghe tin đồn nhảm, tín vật thống lĩnh ngàn quân sao có thể ở chỗ này của ta?”
Nghe Tĩnh nói như vậy, thanh âm lúc trước kia liền có chút giận dữ, “Nhị công tử, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đã đắc tội Nghị Vương, nếu vẫn khư khư cố chấp, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả hoàng thượng cũng không giữ được ngươi.”
Nhớ ra rồi, đây là tiếng của Thành Vương, dám trắng trợn uy hiếp người khác, cũng chỉ có Thành Vương mới làm ra được.
“Là ai?”
Không để ta hoàn hồn, cửa sảnh bỗng nhiên mở ra, một đạo lệ quang bức đến trước mặt, ta sợ run lên, khay trà không cầm nổi, ngã xuống đất.
Lãnh ý của tam xích thanh phong để thẳng giữa chân mày ta, nhưng lạnh hơn chính là ánh mắt Tĩnh nhìn về phía ta, hắn nhìn thẳng ta, trong đôi mắt thâm thúy u ám không thấy một tia cảm tình.
“Tĩnh…”
“Chát!”
Lời còn chưa dứt, trên mặt liền trúng một cái tát đau, ta che mặt giật mình nhìn Tĩnh, không hiểu tại sao hắn muốn đánh ta, ta đã làm sai điều gì sao?
Cái tát này cũng không nặng lắm, lại làm cho ngực mơ hồ đau, vì sao vài ngày không gặp, vốn là người quen thuộc lại trở nên nhận không ra.
“Hỗn trướng, ai cho ngươi ở nơi này nghe trộm?”
Bị Tĩnh lạnh lùng ép hỏi, ta ủy khuất nói, “Ta không nghe trộm, là ta đưa trà tới…”
“Chuyện gì vậy?”
Thanh âm uy nghiêm vang lên phía sau Tĩnh, Thành Vương đi tới, hắn liếc mắt nhìn ta, cười lạnh nói, “Hài tử này là tân sủng của Nhị công tử à.”
Tĩnh hừ lạnh một tiếng, “Tân sủng cái gì, chẳng qua trước đây sủng ái vài ngày, liền quên hết cả quy củ rồi.”
“Dáng dấp ngược lại cũng rất thanh tú, nhưng ta nghe nói ngươi ưa người kiều mị mà, thế nào lại thay đổi khẩu vị?”
“Chỉ là thứ mới mẻ mà thôi, ai ngờ là một đứa không biết thức thời là gì!” Tĩnh chán ghét liếc mắt nhìn ta, rồi hướng Thành Vương nói, “Vương gia nếu thích, vậy tặng cho ngươi có được không.”
Cái gì?
Ta trợn to hai mắt nhìn Tĩnh, trong lúc nhất thời tưởng mình nghe lầm, Tĩnh muốn đem ta tặng cho người khác, tặng cho một nam nhân đã từng muốn đưa ta vào chỗ chết!
Tại sao có thể nói ra lời vô tình như thế, ta không phải một món hàng, ta là một con người, ta là người ngươi đã từng nói sẽ vĩnh viễn yêu!
Thành Vương lại khinh thường quét mắt liếc ta, “Ta thích lả lướt một chút, loại này chỉ là đứa trẻ không biết gì không hợp khẩu vị của ta.”
Tĩnh nghe vậy lập tức mắng ta, “Ngẩn ra ở chỗ này làm gì? Còn không lui xuống!”
Ta run lẩy bẩy nhặt trà cụ đánh đổ trên đất, cứ té ngã như vậy chạy về.
Trong phòng ngủ không đốt đèn, ta thất hồn lạc phách đi tới đầu giường ngồi xuống.
Coi ta đã làm cái gì? Còn khờ dại cho rằng có thể khiến Tĩnh vui, không ngờ lại tự rước lấy nhục, ta nghĩ hắn rất tốt với ta, thương ta, yêu ta, kỳ thực chỉ là sủng ái, chờ chán rồi, liền tùy tiện tặng cho người khác, ta chẳng qua là nam sủng bồi người trên giường mà thôi, lại còn tin chắc rằng Tĩnh yêu ta.
Thì ra cho tới bây giờ chưa từng có người yêu ta, sau khi ta giao ra tấm chân tình, mới hiểu được đối với người khác mà nói, nó căn bản không đáng giá một xu.
Tâm trở nên lạnh lẽo, ngay cả nước mắt rơi xuống cũng lạnh, nhưng lúc này đây không còn người đến quan tâm ta nữa, sẽ không có người vì ta lau đi nước mắt trên mặt.
Vật nhỏ lành lạnh bò lên người ta, ta biết là Tiểu Lục, hình như nó cảm thấy được ta không vui, không ngừng dùng đầu cọ cọ vào ngực ta.
Ta vỗ đầu Tiểu Lục nói, “Tiểu Lục, nếu mà thực sự Tĩnh đem ta tặng cho người khác, chúng ta liền cùng nhau chạy trốn đi, nhưng ta không có tiền mua điểm tâm ngon và rượu trái cây cho ngươi, cho dù như vậy ngươi có còn nguyện ý theo ta không?”
Tiểu Lục xoay người một cái, chui vào lòng ta, đây có phải là nói cho dù theo ta không có một cuộc sống tốt, Tiểu Lục vẫn không muốn xa ta? Con rắn nhỏ ngày cũng ngốc như ta.
Một đêm này, ta không hề chợp mắt, mở to hai mắt nhìn màn trướng trên giường, trong lòng lại không biết suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến hừng đông, ta mới mơ mơ màng màng ngủ mất, trong thoáng chốc bị người dùng sức đẩy mạng, đánh thức ta từ trong mộng.
Ta dụi dụi mắt, thấy một nữ nhân mập mạp ăn mặc trang phục trù phòng đứng trước mặt ta.
“Chuyện gì?”
Đối phương kéo ta ra khỏi giường nói, “Ta là Thanh lan, phụ trách việc trù phòng, từ hôm nay trở đi, ngươi theo ta tới trù phòng làm việc!”
“Vì sao?” Nửa thần trí của ta còn lưu lại trong mộng, nhất thời chưa hiểu ý của nàng.
“Vì sao?!”
Thanh Lan khinh miệt liếc ta, “Ngay cả loại hầu hạ người này cũng làm không được, còn muốn ngây ngô trong phòng của chủ tử sao? Bên trên ra lệnh, muốn ngươi tới trù phòng làm việc, bên này không cần ngươi nữa.”
“Là ai ra lệnh? Là Tĩnh… Nhị công tử sao?”
“Ta là hạ nhân làm sao biết là ai nói? Dù sao cũng giao phó để ngươi qua là được. Mau mặc quần áo tử tế, chậm chà chậm chạp như thế sao mà làm việc?”
Thanh Lan ném cho ta một bộ y phục màu xanh, ta biết, lúc mới vào Lạc Diệp sơn trang, Tiểu Thanh cũng đưa ta một bộ quần áo như thế.
Đã hiểu ý của Thanh Lan, nói đúng là hiện tại Tĩnh đã chán ghét ta, không muốn nhìn thấy ta nữa, vì vậy liền vứt ta xuống trù phòng.
Kỳ thực tối qua khi nhìn đến thái độ của Tĩnh thì ta liền hiểu sẽ có kết cục như vậy, cuối cùng cũng không đem ta tặng cho người khác, làm hạ nhân so với làm nam sủng tốt hơn nhỉ?
Ta cũng không chạy đi truy hỏi tâm tư của Tĩnh, không có mệnh lệnh của hắn, hạ nhân sao dám chạy tới phòng ngủ tìm ta?
Ta mặc quần áo tử tế thật nhanh, theo Thanh Lan ra khỏi phòng ngủ, đụng phải Huỳnh Tuyết trước mặt, theo bản năng ta gọi nàng một tiếng, ai ngờ nàng cũng không nhìn ta, trực tiếp đi qua, tối hôm qua Tĩnh cũng đối với ta như vậy, xem ra Huỳnh Tuyết nghe xong phân phó của hắn, không để ý đến ta nữa.
Trên đầu bị vỗ một cái, Thanh Lan hung dữ mắng, “Nhìn cái gì vậy, tên của Huỳnh Tuyết quản gia ngươi cũng gọi sao? Đến bây giờ ngươi vẫn còn chưa rõ thân phận của mình đúng không?!”
Đầu bị vỗ rất đau, trước đây bình thường cũng bị Tiểu Thanh vỗ đầu, hiện tại mới hiểu được Tiểu Thanh đánh ta chưa từng dùng lực, nhưng Tiểu Thanh đi rồi, hắn cũng giống Tĩnh, đều đem ta bỏ lại.
Hết chapter