“Loại mê hương này khiến người ngủ say, vô sắc vô vị, sau khi ngửi thấy nó liền giống như say rượu, phải nghỉ ngơi thật lâu mới có thể hoàn toàn thanh tỉnh, Tiểu Phi ngươi nếu không có chuyện gì, giải dược của ta cũng được tiết kiệm.” Liễu đại ca vừa nói chuyện vừa đem một viên thuốc cho Huỳnh Tuyết để nàng uống.
“Tiểu Lục cũng không có chuyện gì chứ?”
Tô đại ca cười nói, “Nó đương nhiên không sao, ngươi nhìn thấy rắn trúng độc bao giờ chưa? Có điều Hâm Phong, không phải ngươi đều rút hết răng độc của nó ra rồi à? Sao nó còn có thể cắn người? Mau kiểm tra trong miệng nó một chút xem có phải còn có những răng độc khác không, tốt nhất là rút hết ra, bằng không chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không được!” Ta vội vàng kêu lên, “Tiểu Lục không có răng đã rất đáng thương, ngươi đừng khi dễ nó nữa có được không.”
Tĩnh lạnh lùng nói, “Tiểu Lục muốn cắn người đã sớm cắn, hiện tại không cần để tâm chuyện này, phòng ngủ này không thể dùng tiếp được nữa, Tiểu Phi, chúng ta đổi sang một gian phòng khác nhé?”
Ta vội vàng gật đầu, bộ dạng dữ tợn trước khi chết của Hách Ngọc khiến ta có chút rợn cả góc gáy, đổi căn phòng cách nơi này càng xa càng tốt.
Như mong muốn của ta, Tĩnh dời phòng ngủ của chúng ta đến viện khác, chuyện sau đó xử lý thế nào ta không được biết, khiến ta kỳ quái chính là câu nói cuối cùng kia của Hách Ngọc, vì sao không phải ta chết thì chính là gã chết? Chẳng lẽ có người đang uy hiếp gã sao?
Tuy rằng Hách Ngọc muốn giết ta, nhưng cái chết của gã vẫn cứ khiến ta không vui, lại nói ta và Hách Ngọc thật ra là cùng một loại người, căn bản không thể quyết định vận mạng của mình, chỉ như đồ vật bị người tặng tới tặng lui.
Tĩnh vẫn ôm ta ngủ như trước, nhưng không ép buộc ta làm những chuyện kia nữa, ta thích dựa sát vào hắn, lại ghét cùng hắn thêm một bước tiếp xúc thân thể, ta luôn không quên được lời Hách Ngọc nói, ta biết cái bóng ma kia vẫn ở trong tâm lý ta, khiến ta không chịu được việc sau khi Tĩnh hoan hảo cùng người khác lại trở về ôm ta.
Một ngày sau giờ Ngọ, ta ôm Tiểu Lục ngủ trưa, Tĩnh cũng bồi ở cạnh ta, trong mơ hồ, ta nghe có tiếng đập cửa truyền đến, Tĩnh đi ra ngoài hỏi, “Chuyện gì?”
“Mộ Dung, ta vừa tra được một việc, rất quan trọng, Tiểu Phi đâu?”
Là thanh âm của Tô đại ca, chuyện quan trọng?
“Hắn đang ngủ, liên quan tới hắn?”
“Liên quan tới hắn! Ta nghĩ hài tử này rất cổ quái, vì vậy cố ý đi một chuyến tới Triệu gia trang…”
“Ai cho ngươi tự quyết định đi làm loại chuyện này?”
“Mộ Dung, ngươi đừng kích động, hãy nghe ta nói hết. Ta chỉ muốn biết mình dự đoán có chính xác hay không, cho nên mới đi thăm dò thân thế của Tiểu Phi, ai ngờ sau khi đi mới biết được, mấy tháng trước Triệu gia trang xảy ra một trận hỏa hoạn, phụ thân hắn bị gỗ rơi trúng, chết tại chỗ, mẫu thân hắn bởi kinh hoảng và bi thương quá độ, cũng trở nên điên khùng, ta hỏi qua những thôn dân khác, mới biết Tiểu Phi căn bản không phải con của bọn họ, mà là hài tử Triệu lão nhị mang từ ngoài về, Triệu lão nhị nói với người ta là nhi tử của anh họ hắn ở bên ngoài, anh họ vì đột nhiên ốm chết, cho nên mới đem hài tử giao phó cho hắn, có điều tất cả mọi người nói chưa từng nghe thấy Triệu lão nhị có anh họ này…”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Cho dù Tiểu Phi không phải con ruột hay cháu trai của Triệu lão nhị thì có thể nói lên điều gì? Chỉ sợ là hài tử tên kia lừa gạt ở nơi nào tới.” Tĩnh thấp giọng cả giận nói.
Cái gì? Ta không phải con của cha mẹ? Không thể nào, trong trí nhớ của ta vẫn cùng bọn họ sinh hoạt chung một chỗ.
“Mộ Dung, ngươi tỉnh táo suy nghĩ thật kỹ. Tiểu Phi hắn không phải một hài tử bình thường, có thể làm xà vương Bích Phệ cúi đầu nghe lệnh sao có thể là người thường? Hơn nữa Tiểu Phi bách độc bất xâm, không chỉ có kịch độc Di hoa, Âm phong không gì sánh được không có tác dụng với hắn, ngay cả độc Dạ đàm của Tiểu Thanh dùng máu của hắn cũng có thể giải, còn có, mê hương Túy miên mãnh liệt ngay cả Huỳnh Tuyết cũng không thể chống lại, nhưng Tiểu Phi hắn hoàn toàn giống như người bình thường, Mộ Dung, nhiều điểm đáng ngờ như vậy, cho tới bây giờ ngươi thực sự chưa từng hoài nghi sao?”
“Ta có nghĩ tới, nhưng ta tin tưởng Tiểu Phi sẽ không hại ta! Hắn chỉ là một hài tử!”
“Tiểu Thanh trước đây cũng giả thành bộ dạng hài tử, ai nghĩ hắn là Sát Nhân Vô Xá?
“Tiểu Phi không có nội lực, không có võ công, điểm này ngươi so với ta còn rõ ràng hơn, hắn vừa tới Trích Tinh Lâu chỉ còn lại một chút hơi thở…”
Ta nghe ra do dự trong giọng của Tĩnh.
“Mộ Dung Tĩnh, ngươi tỉnh lại đi, những lý do này ngay cả chính ngươi cũng không gạt đi được có phải không? Vóc người thấp bé có thể dùng súc cốt công để biến hóa, nội lực có thể tự mình phong lại, ngươi đã từng gặp qua một hài tử bị đánh đến hấp hối, chưa đầy một tháng là có thể nhảy nhót đứng trước mặt ngươi sao? Ta tự nhận y thuật của mình không cao minh đến thế.”
“Ta không biết, ta chỉ biết Tiểu Phi quyết sẽ không hại ta! Hắn thiện lương khả ái, bất kỳ sát thủ nào cũng không thể cải trang thành cái dáng vẻ kia của hắn.”
Thanh âm Tô đại ca có chút bất đắc dĩ đề cao, “Mộ Dung, ngươi kỳ thực sớm đã nghĩ đến nguyên nhân trong đó rồi đi? Nếu như Tiểu Phi mất trí nhớ thì sao? Một sát thủ vì một nguyên nhân nào đó mất trí nhớ, một ngày hắn nhớ lại tất cả chuyện cũ, Mộ Dung, nguy hiểm nhất chính là ngươi! Hắn sẽ quên hết tất cả mọi thứ liên quan đến ngươi, sau đó không chút lưu tình giết ngươi, đến lúc đó ngươi làm thế nào? Ngươi ngoan ngoãn chờ chết? Hay giết hắn?”
“Ta sẽ không giết Tiểu Phi, vĩnh viễn cũng sẽ không làm thương tổn hài tử kia…”
Hết thảy trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, cảnh vật trước mắt kịch liệt lắc lư, bọn họ nói không phải sự thật, không phải! Ta sao có thể giết Tĩnh, ta thà rằng tự sát cũng sẽ không làm thương tổn hắn, vì sao không nói tiếp, nói ngươi tin tưởng ta, nói ta không phải là sát thủ…
Ta ôm lấy đầu, liều mạng suy nghĩ chuyện trước kia, quả thực, trí nhớ trước khi vào Mộ Dung phủ rất ít, hình như có rất nhiều, nhưng lại mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ, ngược lại giống như chuyện cũ người khác kể cho ta, thời gian dài liền từ từ quên đi, ta vẫn cho rằng đó là do ta ngốc, nhưng vì sao ta có thể tường nhớ kỹ tất cả mọi chuyện sau khi vào Mộ Dung phủ?!
Chẳng lẽ trước đây ta thực sự là sát thủ? Sao có thể chứ? Ta ngay cả nhìn thấy máu cũng sẽ sợ…
Tô đại ca nói đều là suy đoán, cũng không thể chính xác, chỉ cần ta nhớ lại những chuyện trước kia, vậy sẽ không sao, ta muốn nói với Tĩnh, ta chỉ là một hài tử bình thường, về phần vì sao ta bách độc bất xâm, vậy cũng có thể chỉ là trùng hợp, ta nhất định có thể nhớ lại hết, nhưng vì sao đầu lại đau quá, ta muốn nhớ lại, ta không được đau đầu…
“Tiểu Phi, Tiểu Phi…”
“Đừng chạm vào ta!!”
Ta kinh hoảng đẩy Tĩnh nghe thấy tiếng chạy vào, đầu bất ngờ đau khiến ta không nhịn được hét lên, “Ta có thể nhớ lại, ta không phải sát thủ, ta sẽ không giết Tĩnh, ta sẽ không!…”
Tĩnh ôm chặt lấy ta, nói với Tô đại ca, “Hoán Hoa, chuyện thân thế Tiểu Phi sau này đừng nhắc lại nữa! Dù hắn là sát thủ thì sao? Nếu Hâm Phong có thể thích Tiểu Thanh, vì sao ta không thể thích Tiểu Phi?”
“Ngươi có biết ta là muốn tốt cho ngươi không? Hâm Phong đùa với lửa, ngươi cũng đùa với lửa, các ngươi chẳng thà đem một ngọn đuốc đốt Trích Tinh Lâu luôn đi, ta mặc kệ các ngươi, tất cả tự giải quyết cho tốt đi.”
Không để ý đến Tô đại ca nổi giận đùng đùng bước ra khỏi cửa, Tĩnh giữ lấy vai ta, nhìn ta gằn từng chữ nói, “Tiểu Phi, ta tin ngươi! Ta cũng không quan tâm thân phận của ngươi, ngươi là ai cũng được, ta chỉ biết, ngươi là Tiểu Phi của ta!”
“Tĩnh…”
Ta tựa vào lòng Tĩnh, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể khiến ta an tâm, đầu đau dữ dội, nhưng sợ hãi chiếm hơn nửa phần, ta sợ những điều Tô đại ca nói đều là thật, ta sợ có một ngày, ta thực sự sẽ quên Tĩnh, sẽ làm hại hắn…
Tĩnh đưa đạo phù bình an kia tới trước mặt ta, cười an ủi, “Tiểu Phi, ngươi xem, phù bình an ngươi cầu cho ta mỗi ngày ta đều mang đây, ta vẫn sẽ bình an, đừng để ý tới những lời Hoán Hoa nói, Tiểu Phi ngốc nghếch của ta sao có thể hại ta chứ?”
“Tĩnh, ngươi thực sự tin tưởng ta?”
Sau khi nhận được một đáp án khẳng định, ta rốt cuộc bật cười.
Tĩnh, ta nhất định nỗ lực nhớ tới những chuyện đã từng trải qua trước kia, ta nhất định chỉ là một tiểu hài tử nông thôn ngốc ngốc, mà không phải là sát thủ gì đó trong miệng Tô đại ca.
Hết chapter