Sát Phá Lang - Priest

quyển 4 chương 123: rạng đông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai quân Đại Lương và Tây Dương giằng co rất lâu ở tiền tuyến, song phương không ai chịu thoái nhượng, giao thủ các chiến dịch lớn nhỏ vô số trận, tổng thể cơ bản là ngang sức ngang tài, chẳng ai làm gì được ai.

Ngày mười sáu tháng Giêng, một loạt chiến hạm hải giao Đại Lương xuất phát từ rạng sáng, thần không biết quỷ không hay rời cảng, trong tình huống vật tư đã bắt đầu căng, lại lần nữa chia ra một phần nhân mã, im ắng đi men theo sông.

Lúc ấy nắng mai chưa lên, Thẩm Dịch trong bóng đêm nói với Cố Quân: “Ngươi như vậy không khỏi quá mạo hiểm.”

Cố Quân không để ý, chỉ ông gà bà vịt nói: “Buổi sáng kêu người nấu cho ta bát mì, phải đập một quả trứng gà vào.”

Thẩm Dịch bận đến chóng mặt, nghe thế chẳng hiểu gì hết, hồi lâu mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, lẩm bẩm: “Ngươi còn rất rảnh rỗi đó.”

Y thấp giọng phân phó thân binh bên cạnh vài câu, sau đó lại tiếp tục lải nhải không buông tha: “Lúc trước không phải nói ít nhất cũng chờ đường ray lắp xong à, nếu đường ray riêng cho tử lưu kim thật sự thông, đến lúc đó phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều, ngươi động thủ bây giờ, vạn nhất hai bên phối hợp hơi có vấn đề, vậy thì… mạo hiểm quá!”

“Hiểm trung cầu phú quý,” Cố Quân mặt không đổi sắc nói, “Ta đây một trang nam tử phong nhã hào hoa, cần gì phải cẩn thận dè dặt như lão già đối diện?”

Thẩm Dịch nghe y lại không nói tiếng người, cả giận nói: “Cố Tử Hi!”

Cố Quân thở dài, thoáng nhìn phương Bắc, thị lực của y lúc này đã không thể xuyên qua thiên sơn vạn thủy.

“Quý Bình,” Cố Quân thấp giọng nói, “Nếu kinh thành suôn sẻ, chúng ta sớm đã bất chiến nhi khuất nhân chi binh, ngươi nói là chiến dịch này mạo hiểm lớn, nên tiếp tục kéo dài, kéo tới khi trong triều sinh biến mạo hiểm lớn hơn?” (Bất chiến nhi khuất nhân chi binh nằm trong Binh pháp Tôn Tử, nhường quân địch để họ tự mất khả năng chiến đấu, hòng giành chiến thắng.)

Thẩm Dịch ngẩn ra, á khẩu không trả lời được, y là tướng quân phụ trách một phương, chỉ cần bài binh bố trận, không cần suy xét bố cục tứ cảnh, cũng không cần lo âu Đại Lương năm mươi năm tới liệu có còn binh họa hay không.

“Lần này vô luận thế nào chúng ta cũng phải hạ một thành trước khi phái chủ hòa mở miệng, một khi cho họ cơ hội mở miệng, không biết sẽ bị họ kéo dài tới khi nào. Một tiếng trống tinh thần hăng hái, hai tiếng suy, ba tiếng kiệt, cho dù nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng không thể quá dăm ba năm, nếu không đám thiên hoàng quý trụ Bắc đô sẽ dần dần lành sẹo quên đau, chờ thế hệ chúng ta chết hết, hậu nhân sẽ cho rằng nửa giang sơn phía Nam từ đầu đã là song phương cùng trị,” Cố Quân liếc Thẩm Dịch một cái, nói, “Mạo hiểm một lần là đáng giá, đến lúc đó ta sẽ để Huyền Thiết hổ phù lại cho ngươi, vạn nhất… thì ngươi nhanh chóng thu gom binh lực còn thừa, không cần hoảng loạn, lập tức điều động Huyền Thiết doanh lâm thời chi viện, người Tây Dương tối đa là có năng lực trên sông nước, lên đất bằng không có gì đáng sợ, chúng ta còn đường xoay xở.”

Thẩm Dịch nhíu mày sắp ra nếp nhăn.

Chính lúc này, binh tướng lo bếp núc nấu mì xong bưng lên, người bên dưới nấu cho Đại soái vô cùng tỉ mỉ, mì trường thọ từng sợi kích cỡ đều đều, trứng cũng vừa chín tới, nước ra nước thịt ra thịt, còn có sợi măng ngấm đầy nước thịt chìm nổi trong đó.

Cố Quân nhận lấy ăn vài miếng, đột nhiên hỏi: “Sao không có rau xanh?”

Thẩm Dịch ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi không ăn à?”

“Ta bảo không ăn khi nào…” Cố Quân làu bàu một câu, và đại vài miếng, vẫn cảm thấy trong bát mì này thiếu cái gì đó, y ở tại chỗ suy tư một hồi, chợt tỉnh ngộ.

Thì ra cái gọi là ngày sinh và ngày tết, kỳ thực đều chẳng qua là sinh ra vì người ta, có một người sẵn lòng vào ngày như vậy tổ chức một “nghi thức” nho nhỏ cho y, là đang đổi cách để bày tỏ “ta đặt ngươi trong lòng”.

Tư vị trong đây kỳ thực đều giấu ở câu nói đè dưới bát mì, mà không phải là mấy miếng thức ăn không mặn không nhạt này.

Năm ngày sau, Cố Quân chính thức nhận được danh sách ngoại sự đoàn, xem qua rồi đưa Thẩm Dịch, hời hợt phân phó: “Nhìn thấy chưa, chỉ có thể chuẩn bị động thủ thôi.”

Thẩm Dịch không còn cách nào khác, chỉ đành tòng mệnh.

“Để phòng vạn nhất, Quý Bình, ta phải dặn dò ngươi mấy câu – nếu thật sự có chuyện gì, ngươi hãy thay ta tọa trấn trung quân, trên đất liền ngươi có sức đánh một trận với người Tây Dương, nhưng nhớ không được xuống nước, ngươi quá thiếu kinh nghiệm thủy chiến, không phải đối thủ của lão già đó.” Cố Quân nói, lại lấy ra bốn phong thư đã viết sẵn ở trong soái trướng, “Nếu như đại thể không có sai sót, gửi phong chiến báo thứ nhất về kinh thành, nếu thiên mệnh không thương, chúng ta thực sự có bất trắc, vậy thì gửi phong thứ hai, để Sở quân cơ toàn lực phối hợp bổ cứu, đừng quên kèm thêm một bản tấu thỉnh tội, đóng dấu Huyền Thiết hổ phù, trách nhiệm một mình ta gánh là được… Hai phong sau là tư tín, phong thứ ba gửi Trường Canh trước, để y ổn định, chờ sự tình yên ổn, nếu có cơ hội, ngươi lại đưa phong thứ tư cho y.”

Thẩm Dịch cả giận nói: “Ngươi đang dặn dò hậu sự à?”

“Bổn soái cần vì mấy con khỉ đột Tây Dương mà dặn dò hậu sự?” Cố Quân chẳng hề để ý nhướng mày nói, “Đây gọi là suy nghĩ chu toàn, đến lúc đó ta cũng đỡ phải viết lần nữa. Quân lệnh như núi, đừng nói nhảm nữa, cút đi làm việc đi!”

Đêm hôm sau, thủy quân Đại Lương đột nhiên gây sự, gióng trống khua chiêng xâm phạm trận địa quân Tây Dương, song phương đánh sắp quen rồi, vừa đối mặt thì lập tức mắt long sòng sọc. Quân Tây Dương tuy bất ngờ, vẫn nhanh chóng tổ chức phản công, vừa bắt đầu đã cảm thấy thủy quân Đại Lương lần này hung mãnh khác thường.

Nhã tiên sinh khoác áo choàng ngay ngoài áo ngủ, vô luận thế nào cũng nghĩ không thông là cái gì khiến Cố Quân đột nhiên muốn phá vỡ trạng thái tiền tuyến giằng co, theo tin tức trước mắt họ nhận được, trong Đại Lương không nên có cơ hội như vậy.

Cố Quân lần này cả quá trình thăm dò theo lệ cũng bỏ bớt, giống như căn bản không quan tâm tình hình trữ phối của quân địch, trực tiếp lên trọng pháo, “hải ô tặc” bắn ra như mưa, chủ hạm Tây Dương không kịp đề phòng trúng mấy phát, mé sườn mới sửa xong lại chìm xuống, cơ hồ tê liệt.

Trên chủ hạm Tây Dương nhất thời hỗn loạn.

“Không được hoảng, đừng hoảng!” Nhã tiên sinh lôi một cái đồng hống tới, “Đều ở tại chỗ đợi lệnh! Đoản giao lập tức tập kết, ngăn họ lại… Bệ hạ!”

Giáo hoàng chậm rãi bước ra, đi lên sàn tàu nhìn ra bên ngoài theo thiên lý nhãn.

“Bình tĩnh nào.” Ngài thấp giọng phân phó.

Thủ lĩnh cao tuổi này như có thần lực có thể trấn an lòng người, chỉ một câu nhẹ nhàng, thuyền viên và vệ binh lộn xộn xung quanh tức thì đều im lặng, chờ ngài ra lệnh.

“Quy mô thuyền tiên phong của đối phương ước chừng chỉ hơn một nửa bình thường một chút, xung phong dữ dội như vậy, không phải phong cách của Cố Quân,” Giáo hoàng thấp giọng nói, “Vì sao?”

Nhã tiên sinh miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc: “Người Lương quá điên cuồng rồi, tôi thấy họ không giống xung phong, mà giống cá chết lưới rách lần cuối hơn.”

Giáo hoàng vừa cho lính truyền lệnh điều chỉnh đội hình hạm đội hộ vệ, vừa lắc đầu: “Không hợp lẽ.”

Nhã tiên sinh nhíu mày suy tính rất lâu, thình lình nói: “Đúng rồi! Tôi nhớ mấy hôm trước bệ hạ nhận được tin tức tới từ địch doanh báo rằng đoàn ngoại sự sắp đến tiền tuyến, liệu có phải liên quan đến việc ấy không?”

Giáo hoàng: “Ý ngươi là, nội chính của người Lương xuất hiện vết rạn, có kẻ muốn thỏa hiệp để kết thúc cuộc chiến tranh này?”

“Có chứng cứ vững chắc,” Nhã tiên sinh nhanh chóng nói, “Ngài nghĩ xem, chúng ta từng tính ra thời gian hỏa xa Đại Lương lắp xong thông xe, lúc ấy bệ hạ còn nói, sau khi họ kiến thành cả tuyến đường, chúng ta sẽ rất bị động, không phải còn từng lập mấy phương án phá hoại tuyến đường sao? Nhưng dựa theo suy tính của chúng ta, tuyến đường sắt này vô luận thế nào cũng nên dựng xong từ trước cuối năm ngoái rồi, thậm chí có thể đã bắt đầu chạy thử, nhưng họ đến bây giờ vẫn không một chút động tĩnh, chứng minh nội bộ quả thật đã xảy ra vấn đề!”

Giáo hoàng khoanh tay trước ngực, một ngón tay cọ nhẹ cằm, lúc này, tiên phong của Cố Quân đã như một thanh đao nhọn đâm xuyên qua phòng tuyến chiến hạm Tây Dương, đằng đằng sát khí rẽ sóng lao đến.

Đội hộ vệ Tây Dương bao vây chủ hạm thành một quả cầu kiên cố, ưng giáp dự trữ phóng ra khỏi chủ hạm, từ trên cao lao xuống tấn công như mưa.

“Nếu là tôi,” Nhã tiên sinh vẫn tiếp tục, “Tôi sẽ cho chủ hạm lui lại, cấp tốc tạo ra một vòng vây, dẫn nhánh tiên phong này vào, bọc đánh tiêu diệt, họ tuyệt đối không trụ được quá lâu trước lửa đạn mạnh như vậy, một khi đứt liên hệ với phía sau, ắt sẽ chết ở đây!”

Giáo hoàng lẳng lặng hỏi ngược lại: “Ngươi cho là Cố Quân sẽ phạm sai lầm cấp thấp kiểu này?”

Nhã tiên sinh: “…”

“Trước khi lên chiến trường, việc quan trọng nhất ngươi phải làm là hiểu rõ đối thủ – Truyền lệnh, co cụm hai cánh, phòng ngự làm chính, chuyển dời về hướng Đông Nam, lập tức gọi viện binh.” Giáo hoàng vừa ra lệnh đâu vào đấy, vừa nói với Nhã tiên sinh, “Nếu ngươi thật sự từng nghiêm túc nghiên cứu mấy án lệ kinh điển Cố bình định phản loạn ở Đông Hải, bắt sơn phỉ ở Tây Nam, xét lại mấy lần giao thủ của chúng ta với y ở phương Bắc, nên có một chút hiểu biết sơ lược về Cố Quân, khi tư nguyên trên tay y thực sự nằm trong liệt thế, chẳng những y sẽ không để ngươi nhìn ra, còn có thể thiên y vô phùng kéo Huyền Thiết doanh chỉnh túc đến trước mặt ngươi, khiến ngươi sợ vỡ mật… Người Lương họ gọi đây là ‘hư tức là thực, thực tức là hư’.”

Nhã tiên sinh không đồng ý, nhưng ngoài mặt không dám phản đối, đành phải nói theo Giáo hoàng: “Vâng, bệ hạ.”

“Ngươi nhìn đi, đây chỉ là mồi nhử thôi.” Giáo hoàng cười nói, “Chúng ta hãy kiên nhẫn, kéo lưỡi câu của y chạy xa một chút, là mau chóng có thể chân chính nhìn thấy át chủ bài trong tay y.”

Đúng lúc này, lính truyền lệnh chạy tới báo: “Bệ hạ, đội quân hạm thứ nhất thứ hai và thứ ba không ở trên cảng, mà đang đi ‘nhiệm vụ viễn hải’, ngài xem…”

“Nhiệm vụ viễn hải” là chuyên môn đi hộ tống tiếp ứng thuyền vật tư của thánh địa.

Giáo hoàng không hề quay đầu lại nói: “Hẳn là họ còn chưa đi xa, lập tức gọi về, dọc tuyến ‘viễn hải’ rất an toàn, hộ tống chút vật tư này không cần tới ba hạm đội, đối phó túc địch thân ái cần phải có kính ý và thành ý.”

“Vâng!”

“Quay về! Thu hai cánh vào!”

“Hạm đội hộ vệ điều chỉnh hướng Đông Nam, chú ý tốc độ-“

“Ưng! Tạm thời rút về. Chủ hạm hạ tất cả tấm thép phòng ngự xuống, rẽ nước chạy.”

Cả hạm đội Tây Dương cấp tốc tụ tập thành một đại vật khổng lồ chặt chẽ, hạm đội hộ vệ vật tư mới xuất cảng nhanh chóng quay về, như hổ rình mồi dõi theo hải quân Đại Lương lao tới như không sợ chết, kết thành phòng vệ vững chắc.

Mỗi lần đều là Cố Quân giữ chân người Tây Dương, lần này tình huống đột nhiên thay đổi, biến thành người Tây Dương dùng phòng vệ dày giữ tiên phong Đại Lương lại tìm kiếm khắp nơi một chỗ hạ miệng.

Hai khắc sau, nhánh quân tiên phong như chó điên của Đại Lương rốt cuộc chậm lại, hiển nhiên là đã kiệt sức.

Giáo hoàng: “Jacob, ngươi xem.”

Ngài chưa dứt lời, đã thấy một loạt hạm đội tiếp ứng và tiếp tế xuống từ ba đường, át chủ bài Đại Lương rốt cuộc không giấu được nữa, trong bóng đêm nhe răng nanh dữ tợn.

Nhã tiên sinh giật nảy mình – nếu ban nãy thực sự theo lời mình, lập tức bao vây xơi tái tiên phong của Đại Lương, hai cánh bên ta thiếu ba nhánh hạm đội lập tức sẽ bị địch nhân kéo giãn làm yếu, sẽ dễ dàng bị người Lương mai phục xuyên thủng xé rách!

“Ta nói rồi,” Giáo hoàng nhìn hắn hơi trách cứ, “Chỉ có hiểu rõ địch nhân, ngươi mới có thể biết cơ hội của mình chân chính ở chỗ nào – Tất cả hạm đội chuẩn bị phản kích! Nhân lúc họ chưa ‘đứng vững’, giáng một gậy ngay đầu!”

Ngài vừa dứt lời, lửa đạn Tây Dương liền như sóng thần đẩy ngang ra, ba lộ bộ đội chủ lực của Đại Lương vừa đối mặt liền tổn thất nặng nề, họ thậm chí chưa kịp bắn trả một phát pháo, chiến hạm hải giao trên cùng đã lũ lượt bị đánh chìm.

Thoạt nhìn, lần cung cấp hữu hiệu này cơ hồ tiêu diệt gần một phần tư sinh lực bộ đội chủ lực của thủy quân Đại Lương.

Hạm đội thủy quân Tây Dương sục sôi, bắt đầu từ ngày Cố Quân tọa trấn Lưỡng Giang, họ chưa từng được lợi lớn như vậy trên tay y!

Song bản thân Cố Quân lại không phẫn nộ và sứt đầu mẻ trán như trong tưởng tượng.

Lúc này, trên một hải giao cỡ trung không hút mắt trong thủy quân Đại Lương, Cố Quân thủng thỉnh nhìn hàng loạt “chiến hạm” của mình bị đánh chìm, mắt cũng không chớp mà nói với thân vệ bên cạnh: “Ngươi xem, ta đã nói gì? Biết người biết ta, lão già đó đánh một trận có thể chuẩn bị mười mấy năm, chắc là từng rất dụng tâm nghiên cứu về ta.”

Nếu lúc này là ban ngày, có lẽ người Tây Dương sẽ dễ phát hiện chỗ đặc biệt của những con thuyền bị đánh chìm hơn.

Thuyền đều trống không, giống một loại hình thái khác của “hải ô tặc” hơn.

Đây vẫn là chủ ý dở hơi của đám cổ hủ Linh Xu viện – gom lại chiến hạm bị hỏng ở tiền tuyến, sau đó phỏng tạo hệ thống động lực của hải ô tặc, dọn sạch cả hạm thuyền, loại chiến hạm chỉ có xác này cực nhẹ, dùng chút ít động lực là có thể tự động trượt rất xa trên mặt nước, tuy không có tác dụng gì, lại là lợi khí thêm thanh thế dọa người.

Cố Quân phái ra một phần thủy quân, thực sự trực tiếp lên chiến trường, tất nhiên bị người Tây Dương nhìn ra sinh hoài nghi, bởi vậy bèn dùng cách này múa hờ một thương.

“Nếu họ có thể bị thắng lợi nhất thời làm mê muội đầu óc thì càng tốt,” Cố Quân vắt chân chữ ngũ ngồi đó, “Tản ra, nhớ lấy, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là giữ chân kẻ địch.”

Thân binh liếm môi: “Đại soái, ‘bên kia’ có thể theo kịp không?”

“Không dám nói chắc, không theo kịp chính là vận số của ta đã tận,” Cố Quân cười khẽ một tiếng, “Chú ý cơ động.”

Trên chủ hạm Tây Dương, Nhã tiên sinh quả nhiên mừng rỡ đến mụ mị, đáng tiếc bên cạnh có một Giáo hoàng bệ hạ, hắn chưa dám hí hửng thái quá.

Hơn nữa hắn mau chóng phát hiện, nhánh thủy quân Đại Lương xuất sư bất lợi này không hề dễ đối phó, người Lương sau khi ngựa mất móng trước đã cấp tốc điều chỉnh, phong cách tác chiến như lưu manh của Cố Quân lại ra trận, khiến người Tây Dương sứt đầu mẻ trán, biến trận chiến vốn nên là lấy nhiều đánh ít thành tình cảnh gần như ngang sức ngang tài.

Chủ lực hai quân đánh từ nửa đêm đến tận tảng sáng hôm sau-

Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua mặt biển, cách cục chiến trường trải qua một đêm chiến đấu hỗn loạn trong bóng tối đột nhiên lộ ra dưới ánh mặt trời.

Trên chủ hạm Đại Lương, thân binh hớt hải nói: “Đại soái, bên kia vẫn chưa có tin tức, chúng ta triệt đi, tiếp tục như vậy thì vị trí chủ hạm sẽ bị lộ, chúng ta không có đại thiết quái nổ kiểu nào cũng không chìm như của họ, ngài không thể lấy thân mạo hiểm được!”

Cố Quân vuốt nhẹ tròng kính lưu ly: “Yên tâm đi.”

Đúng lúc này, Giáo hoàng đột nhiên dúi thiên lý nhãn vào tay Nhã tiên sinh: “Con thuyền hiệu Ngô Việt kia! Đó chắc chắn là chủ hạm quân địch, Cố Quân nhất định ở trên đó, hạ nó!”

Lửa đạn dày đặc chuyển dời theo một tiếng ra lệnh của Giáo hoàng, chủ hạm có Cố Quân ở trên nhất thời không thể tránh né.

Thân binh: “Đại soái!”

Chỉ mành treo chuông, bốn năm đoản hạm trong tình huống Cố Quân chưa hề hạ lệnh tranh nhau lao ra, lấy thân hạm của mình chặn trước chủ hạm, lập tức uỳnh một tiếng.

Khuôn mặt Cố Quân chợt căng thẳng, lúc này, một thủy binh lảo đảo lao vào: “Đại soái, chúng ta không trụ được nữa!”

Cố Quân hơi nheo mắt.

“Đại soái!”

“Không sao, không cần hoảng… Hậu đội đổi thành tiền đội, giữ chân họ một lúc,” Cố Quân thấp giọng phân phó, “Từ…”

Một câu chưa nói xong, đột nhiên, không trung truyền đến tiếng ưng kêu, âm thanh ấy chói tai như tiếng còi cảnh báo, ngay cả Cố Quân dở điếc cũng nghe thấy.

Cố Quân quay phắt đầu lại.

Đó là ám hiệu của Thẩm Dịch phụ trách tổng quản lý trên bờ cho y – bên kia đắc thủ rồi!

Thân binh hơi sửng sốt, sau đó nhảy cẫng lên: “Ưng của chúng ta!”

Cố Quân: “Đưa thiên lý nhãn cho ta.”

Thân binh liếm đôi môi khô khốc: “Đại soái, chúng ta…”

“Cẩn thận!”

“Uỳnh” một tiếng-

Đúng lúc này, một viên đạn lạc xuyên qua khe hở của tàu hộ vệ, đánh thẳng vào phần đuôi chủ hạm Đại Lương, cả chiến hạm hải giao rung mạnh, bụi mù và hỏa hoa tóe lên.

Trong cảnh huyên náo, một mảnh kính lưu ly bay đi, nát bét.

Ngày hai mươi tư tháng Giêng, đoàn ngoại sự ăn cứt cũng chẳng kịp nóng còn chưa đến tiền tuyến, đêm hôm khuya khoắt Lý Phong đã bị chiến báo khẩn cấp từ tiền tuyến đánh thức trước.

Huyền Thiết hổ phù đóng dấu – tiền tuyến đại thắng!

Bố trí của Cố Quân nửa năm qua mới thấy đầu mối, không biết từ khi nào y đã phái người về Nam đến Nam Dương, âm thầm xúi giục chư đảo Nam Dương bị quân Tây Dương chiếm, mai phục phần lớn binh lực ở biên cảnh Tây Nam.

Đêm ngày hai mươi mốt tháng Giêng, thủy quân Đại Lương dùng một phần bộ đội chủ lực đột tập quân địch trên chiến trường chính diện, lợi dụng sự cẩn thận dè dặt của tướng lĩnh quân địch, hãm chân binh lực địch, đồng thời đoàn chiến hạm hải giao mai phục tại biên cảnh Tây Nam càn quét chư đảo Nam Dương, nội ứng ngoại hợp tiêu diệt thế lực Tây Dương chiếm cứ ở đây, sau đó lập tức phát binh, tiệt tuyến tiếp viện viễn dương của địch, thần không biết quỷ không hay bóp cổ đối phương!

Ai nói đường đường thủy quân Đại Lương đánh không được chiến dịch viễn hải?

Chiến báo rất ngắn gọn, chỉ nói kết quả, tình hình cụ thể và thương vong không nhiều lời.

Sau chiến dịch này, quân Tây Dương chật vật lui đến hải vực Đông Doanh, dân binh các nơi thừa cơ phát động tập kích quân địch trong khu vực, nửa giang sơn phía Nam nổ đến nở hoa tứ phía, là ánh rạng đông đầu tiên của tiền tuyến trầm tịch lâu ngày.

Lý Phong cơ hồ nhảy cẫng lên, nửa đêm canh ba mặc quần áo muốn mở đại triều hội.

Đoàn ngoại sự cái cứt, có thể đánh người Tây Dương cuốn gói về quê, thì một hạt cát cũng không cho họ mang đi.

Nội thị vây quanh hắn, từ sau khi Chúc Chân Nhỏ chết, bên cạnh Lý Phong đã thay vài người, đều không hợp ý lắm, lúc này hầu hạ hắn cũng là một lão nhân, không lắm lời, coi như thông minh: “Chúc mừng bệ hạ, có Cố soái, ngày thu hồi Giang Nam sắp tới rồi!”

Lý Phong cười “ha ha”, nói năng cơ hồ lộn xộn: “Trẫm xuống dưới cửu tuyền nhìn chung không cần lo lắng khó lòng ăn nói với liệt tổ liệt tông nữa, thật vậy.”

Lý Phong thọt đã lâu như bôi dầu dưới chân lao ra ngoài, đi đến nửa đường, vừa bị gió sớm thổi, thì đầu óc nóng lên của Hoàng đế Long An rốt cuộc nguội lại, vẻ vui mừng cũng hơi tối đi.

Đúng rồi, trận chiến này đại thắng, sau đó thì sao?

Không ít chính lệnh Sở quân cơ thi hành đều giương cờ hiệu “lấy chiến làm đầu”, các đại thế gia ngoại trừ mỗi ngày lôi đan thư thiết khoán ra để cậy già lên mặt với mình, chính là chỉ muốn đình chiến.

Nếu nói trước đây Lý Phong còn có chút do dự với chiến và hòa, thắng lợi này của Cố Quân đã thêm lợi thế cho một bên, làm cán cân trong lòng hắn nghiêng hẳn về một phía.

“Đám thế gia môn phiệt này ngày càng táo tợn, ngay cả đại chiến cũng có thể can thiệp.” Hoàng đế im lặng nghĩ bụng, “Có rắp tâm gì?”

Lý Phong dừng bước, không đầu không đuôi nói với nội thị: “Nhũ mẫu Triệu thị của trẫm mấy năm rồi không vào cung, ngươi còn nhớ bà ta chứ?”

Nội thị không rõ lắm, cúi đầu đáp một tiếng: “Nghe nói Triệu phu nhân hiện giờ dưới gối chỉ có một nữ nhi, còn làm việc trong cung, nhận Phương tam công tử làm nghĩa tử, dạo trước thường xuyên trình thẻ, chắc là đến cầu tình.”

Lý Phong “À” một tiếng, hơi hạ mắt: “Vương tử phạm pháp còn đồng tội với thứ dân, năm đó Ngụy vương hạ ngục như thường, cũng không thấy ai đứng ra nói một câu công bằng, sao nhi tử những nhà này trái lại kẻ nào cũng quý báu?”

Nội thị nghe ra một chút sát ý, dè dặt nhìn Lý Phong một cái, nhất thời không dám lên tiếng.

Mồ hôi nóng đầy đầu Lý Phong bị gió lạnh thổi, hắn ôm ngực, ho khẽ vài tiếng, nội thị vội đem một tấm hồ cừu choàng cho hắn.

Thái tử thất tuế khán lão, người cũng thông minh, nhưng tính cách quá hiền lành nhu nhược, không giống mình lắm, ngược lại giống tiên đế Nguyên Hòa hơn, mà thời Nguyên Hòa là quang cảnh ra sao?

Lý Phong hiện giờ vẫn nhớ rõ – tiên đế luôn cảm thấy đế vị của mình danh bất chính ngôn bất thuận, dựa vào đây lại dựa vào kia, ngay cả quân quyền cũng không thể khống chế trong tay, cho dù Cố gia chỉ còn một đứa trẻ choai choai, ông vẫn mặc cho Huyền Thiết hổ phù chết người kia truyền lưu bên ngoài, một chút việc bằng mắt muỗi cũng phải hỏi ý kiến kẻ này kẻ khác, động chút là vỗ về nói tình cảm, nuôi một đám sâu mọt quốc gia, cơ hồ phá sạch của cải sung túc Vũ đế để lại.

Lý Phong mất mười năm, vẫn chưa thể dọn xong đống lộn xộn tiên đế bỏ lại.

Lý Phong hai năm nay càng cảm thấy mình lực bất tòng tâm, hắn không muốn để nhi tử rơi vào quẫn cảnh của phụ thân năm đó.

Nhưng với tình trạng trước mắt, hắn lại nên tin tưởng ai đây?

Nhạn vương ư?

“Không cưới vợ”, “không sinh con”, “nguyện làm Thương Quân tuẫn quốc tộ” nọ kia toàn là bản thân Nhạn vương nói, thiên hạ còn đầy những lời dễ nghe hơn, đám loạn thần tặc tử kia lúc chứng cứ chính xác cũng còn khóc lóc nói mình vì nước vì dân có nỗi khổ trong lòng, Lý Phong cố nhiên có thể bị lay chuyển nhất thời, nhưng lâu ngày có thể để hắn bình tĩnh lại.

Lý Phong trước mắt che chở Trường Canh, là vì hắn cũng nhìn thấy giá trị của cuộc cải cách này, có một điểm Nhạn vương nói đúng, chế độ và quy tắc mới là quan trọng nhất, vô luận Nhạn vương muốn thay đổi thành thế nào, xã tắc lỗ chỗ thương tích quả thật đang phát triển theo hướng tốt hơn, Lý Phong hi vọng mượn tay Nhạn vương giải quyết sạch sẽ triệt để căn bệnh trầm kha của tiền triều, mai kia để lại cho Thái tử một xã hội sáng sủa.

Song đồng thời, hắn tuyệt đối không thể giao nhi tử nhu nhược vào tay đệ đệ sát phạt quyết đoán này, nếu có một ngày hắn phải đi theo tiên đế, người đầu tiên hắn cần xử lý là Nhạn vương, và người thứ hai chính là Cố Quân.

“Không đi nữa, hồi cung, sáng sớm mai lại triệu, chờ trời sáng, ngươi gọi Thái tử tới một chuyến.” Lý Phong bỗng nhiên không đầu không đuôi phân phó.

Nội thị hoang mang, không biết vừa nãy còn đang nói chuyện Triệu thị, sao Hoàng thượng trầm mặc một hồi lại sang đến Thái tử.

“Còn nữa,” Lý Phong lại nói, “Bản tấu ta mang về đâu? Lấy đến ta xem.”

Tấu chương kia là Từ Lệnh viết, một chương trình về cải cách Quốc Tử học, ý tưởng không thành thục lắm, thậm chí hơi non nớt, nhưng không sao, có thể ném cho Sở quân cơ phối hợp hoàn thiện. Cả triều đều đang náo loạn muốn giết người chém đầu nghiêm trị gian lận khoa cử, cũng chỉ có mấy thư sinh như vậy còn có thể nghĩ đến chuyện sau này.

Nếu như có thể, Lý Phong cũng giống một người cha bình thường, hi vọng có thể che chở cho nhi tử tuổi nhỏ thêm vài năm, cố gắng để nó ở hậu cung chơi dế cỏ, nhưng ai biết được thời đại phong vân tế hội này sẽ còn xảy ra chuyện gì?

Tinh mơ hôm sau, tin tức tiền tuyến Lưỡng Giang đại thắng đập thẳng xuống đầu, thế lực các phương đều còn chưa kịp có phản ứng với kết quả bất thình lình.

Lý Phong trên đại triều hội lần đầu tiên lập trường rõ ràng mà cương quyết thi hành hai tân chính:

Thứ nhất, đồng ý với “tân chính Long An” của Sở quân cơ về việc hủy phong hỏa phiếu, sửa đổi chính sách đúc tiền.

Thứ hai, trên nguyên tắc đồng ý chương trình cải cách Quốc Tử học do nhóm người Từ Lệnh hai viện liên danh yêu cầu, chỗ chưa hoàn thiện trong đó, lệnh cho Sở quân cơ dẫn đầu, Lễ bộ Quốc Tử giám cùng hai viện chung tay chỉnh sửa.

Đồng thời, Lý Phong ở trên đại điện lôi Giang Sung và Linh Xu viện ra quở mắng một trận, yêu cầu lập tức tăng tốc tiến độ điều tra án gian lận chín tỉnh, tất cả những kẻ liên can, bất luận xuất thân, nhất loạt nghiêm trị không tha, và giao trách nhiệm cho Linh Xu viện lập tức nghĩ cách mở rộng tuyến đường ray hơi nước từ kinh thành đến Giang Nam, tuyệt không thể cho người Tây Dương đường nghỉ xả hơi, không được lãng phí thắng lợi lần này, họ phải một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà thắng tiếp.

Trước lúc hạ triều, Lý Phong tuyên bố quyết định cuối cùng của mình – Thái tử mười một tuổi chuẩn bị vào triều nghe chính sự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio