Sát Phá Lang - Priest

quyển 2 chương 40: đánh khỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đỉnh núi chậm rãi mọc lên một lá cờ, mới nhìn còn tưởng lại là “Hạnh Hoa thôn”, chờ gió thổi qua nhìn kỹ, mới phát hiện là “Hạnh lâm”. Đám sơn phỉ lớn bé nhờ cỏ cây thấp thoáng nhô đầu ra, mặc thổ giáp tự chế, trường cung đoản kiếm rào rào nhắm vào người dưới chân núi.

Trên đỉnh núi lấp lóe ngân quang, Trường Canh híp mắt nhìn, chỉ thấy một trọng giáp không biết cướp từ đâu tới đứng ở đỉnh núi, kẻ dưới mặt nạ bảo hộ không thấy rõ, đứng như bia ngắm vậy.

Cướp đường lên tận đầu An Định hầu, Trường Canh nhất thời dở khóc dở cười.

Nhưng y quay đầu lại, phát hiện Cố Quân không hề cười, chẳng những không cười, sắc mặt còn rất khó coi, gằn ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

Trường Canh nhanh chóng nghĩ lại, hạ giọng nói: “Tức là chuyện Nam Cương quan phỉ cấu kết không phải lời đồn, mà là thật?”

Cố Quân không lên tiếng, sắc mặt càng sầm xuống.

Dưới thời Đại Lương, thổ đặc sản Đông Hải là trân châu, thổ đặc sản Lâu Lan là mỹ tửu, thổ đặc sản Nam Cương thì là sơn phỉ.

Hai năm nay phổ biến khôi lỗi trồng trọt, nông dân không tìm được việc, một phần đi theo thương nhân lên miền Bắc kiếm ăn, còn một phần không biết nghĩ sao mà bỏ minh theo ám làm sơn phỉ – hàng hóa càng rẻ thì bạc có vẻ càng được giá, người tích hàng hóa lương thực ngày càng ít, thay vào đó nhao nhao tích trữ vàng bạc, nâng hiệu suất cướp bóc của sơn phỉ lên rất cao.

Nơi đây văn hóa sơn phỉ thịnh hành, hang ổ còn nhiều hơn thỏ rừng, có thể nói là “lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại sinh”.

Quân Nam Cương ở Binh bộ vốn là con ghẻ, kinh phí cấp phát đều không đủ, căn bản không thể đấu lại chúng.

Mà sơn phỉ tuy thắng ở số lượng đông đúc, nhưng hầu hết sức chiến đấu có hạn, nếu đối đầu với quân chính quy, cũng là cho người ta diệt gọn từng ổ, gặp trú quân cũng rất run.

Ai có tiền cũng muốn theo đuổi hòa bình ổn định, không muốn cả ngày giắt đầu ở lưng quần để người ta rượt theo – sơn phỉ cũng là người.

Thế là dần dà quân Nam Cương và sơn phỉ địa phương hình thành mối quan hệ cộng sinh vi diệu.

Thống soái quân Nam Cương Phó Chí Thành vốn xuất thân sơn phỉ, một mặt tiết chế sơn phỉ, cố hết sức để chúng lấy tiền không đả thương người, mặt khác trú quân Nam Cương quân phí eo hẹp, trong đây chắc hẳn không thiếu phần của Phó tướng quân.

Quan phỉ cấu kết, dĩ nhiên không phải chuyện vẻ vang gì, song trong lòng Cố Quân hiểu rõ, hai năm nay Hoàng thượng vừa phát triển khôi lỗi trồng trọt, vừa mở rộng đường thông thương, rõ ràng đều là chính sách tốt quốc phú dân cường, thế nhưng không biết vấn đề xảy ra ở đâu, quốc khố không đầy ngược lại còn rỗng, quân phí lại phải cắt giảm.

Phương Nam mới trải qua lũ lụt, còn chưa chẩn tai xong, lại đánh nhau nữa, đến lúc đó sơn phỉ chạy khắp thành hương thôn quách, bách tính càng gặp tai họa, mà nếu triều đình thật sự vì việc này đi thay Thống soái quân Nam Cương, Cố Quân căn bản nghĩ không ra còn ai có thể trấn được Nam Cương.

Hai hại đem so chỉ có thể chọn bên nhẹ, Cố Quân không thể lựa chọn, đành tạm thời giữ Phó Chí Thành lại.

Chờ qua mấy năm này, con đường tơ lụa hoàn toàn xây xong, thương lộ trên đất liền Đại Lương toàn diện mở ra, cả đống bạc trắng đến từ hải ngoại có thể chảy vào, cho quốc gia được nghỉ ngơi, đến lúc đó không chỉ xuất binh, còn phải sửa lại đường từ Ba Thục đến Nam Cương, chân chính tăng mạnh sự quản khống với nơi trời cao Hoàng đế xa này, hai việc cùng tiến hành, mới có thể triệt để dẹp sạch phỉ hoạn.

Đáng tiếc, những việc này trừ y lo lắng, người khác giống như đều không nghĩ ra.

Kỳ thực vị tất nghĩ không ra, chỉ là trong mắt họ, lệnh kích trống và ngày sau vỗ mông Hoàng thượng thăng quan phát tài quan trọng hơn.

Cố Quân trên đường liên tục cân nhắc làm sao giữ được Phó Chí Thành, cố ý âm thầm truyền tin cho hắn, không ngờ đến giữa đường, người ta lại làm trò này.

Thổ phỉ nào đánh cướp mà khuynh sào xuất động, còn kéo cờ khua chiêng gõ trống? Đối phương đã tỏ rõ biết y là ai.

Chặn giết khâm sai triều đình, có khác gì tạo phản?

Trường Canh mấy năm nay vào sâu dân gian, du lịch tứ phương, sớm không còn lơ mơ với thời cuộc dân sinh, nghĩ qua đã rõ hết tiền căn hậu quả, y dò xét thần sắc Cố Quân, thấp giọng nói: “Nghĩa phụ, con lại cảm thấy đây vị tất là ý của Phó tướng quân.”

Cố Quân lạnh lùng nói: “Nói thừa, Phó Chí Thành nào có ngu xuẩn như vậy?”

Đám đại đầu sơn phỉ chiếm núi làm vua này có thể nói là chữ nghĩa chẳng được mấy, muốn tìm một kẻ biết viết biết tính, cũng phải mấy đỉnh núi xài chung một trướng phòng tiên sinh, không chừng là nghe thấy tin tức đường nhỏ từ đâu lọt ra, liền tự chủ trương đánh cướp họ, vừa thử vừa ra đòn phủ đầu, đến lúc đó có thể khoe thành tích với Phó Chí Thành.

Chỉ thấy một sơn phỉ trên cao vẫy cái đồng hống đơn giản, hướng về đám người Cố Quân dưới chân núi hô lên như hát hí khúc: “Người tới là ai, hãy xưng tên ra!”

Thẩm Dịch bên cạnh vừa dở khóc dở cười, vừa rút một mũi tên sau lưng: “Đại soái?”

Cố Quân: “Bắn xuống.”

Tên trong tay Thẩm Dịch cơ hồ đồng thời rời cung với tiếng Cố Quân, thế như chẻ tre bắn trúng sơn phỉ cầm đồng hống, một con chim kêu to phóng lên cao, thanh âm chói tai vang vọng trong sơn cốc.

Cả sơn cốc đều ầm lên.

Tôn thị lang thấy thế, căn bản chẳng màng đắc ý mình đã bắt được thóp của Phó Chí Thành, lập tức sợ hãi, lồm cồm nhảy khỏi xe ngựa, luôn mồm nói: “Không được không được! Đại soái, tuyệt đối không được, trên núi này chí ít có khoảng trăm sơn phỉ, chúng ta chỉ có lèo tèo vài người, các vị tướng quân đều không mặc giáp, đây là tay không tấc sắt mà! Còn có tứ điện hạ, tứ điện hạ thân phận tôn quý, không thể sơ suất…”

Cố Quân chẳng thèm nhìn hắn, vẫy tay gọi Trường Canh: “Tứ điện hạ, công phu có lơ là không?”

Trường Canh khom người nói: “Làm một kỵ binh nho nhỏ dưới trướng Đại soái hẳn vẫn đủ tư cách.”

“Đi, ta dạy ngươi cách lên núi đánh khỉ.”

Cố Quân nói xong, phóng ngựa xông thẳng lên cao, Trường Canh không hề do dự, lập tức đuổi theo, tướng sĩ Huyền Thiết doanh được huấn luyện nghiêm chỉnh, Cố Quân vừa hành động thì lập tức hiểu ý chủ soái, cùng giục ngựa xông lên, chỉ để lại tiếng kêu thảm thiết vang vọng của Tôn đại nhân: “Đại soái, không được đâu…”

Ngay sau đó, gáy hắn căng lên, cả người chợt nhẹ tênh, bị Thẩm Dịch dùng chuôi kiếm nhấc lên cao, ném lên lưng ngựa của mình.

Tôn Tiêu “Á” một tiếng, ngã đến trợn trắng mắt.

Thẩm Dịch bất đắc dĩ nói: “Đừng gào nữa Tôn đại nhân, mạt tướng nhất định giữ cho ngài không chết, yên tâm đi.”

Thẩm tướng quân nói đến đây không khỏi tự thương mình – Cố đại soái kia xuất thân thiếu gia hầu phủ, từ nhỏ đã có lão mụ tử theo sát, sai sử quen rồi, sau lớn lên phát hiện Huyền Thiết doanh không có lão mụ tử, bèn coi Thẩm nào đó là lão mụ tử, thật quá quắt.

Nói trở lại, Thẩm Dịch nhìn Tôn đại nhân trợn mắt ngất xỉu, thầm nghĩ: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Thị lang như thái giám vậy.”

Trên đỉnh núi, tiểu sơn phỉ nói với phỉ thủ: “Đại ca, em mới nghe tên thái giám kia kêu Đại soái.”

Phỉ thủ cả người nấp trong trọng giáp, nghe vậy đẩy mặt nạ bảo hộ lên, giận dữ nói: “Thừa lời, còn không bắn tên! Bao vây! Bao vây!”

Trong sơn cốc tiếng kèn lại thổi lên, sơn phỉ lớn nhỏ hò hét lao ra, từ trên cao xông thẳng xuống bọn Cố Quân “binh lực” hai ba con mèo nhép.

Bọn sơn phỉ không biết là để thêm can đảm hay là thế nào, gióng trống khua chiêng làm thành một vòng vây, kẻ đầu này chạy xuống, đầu kia còn gõ chậu gõ bát gào thét từ trên đỉnh núi đối diện chạy tới “bao vây”, chạy lộn xộn làm bụi đất tung lên mù mịt. Đáng tiếc ngựa của chúng phần lớn cướp từ thương đội qua lại, làm sao đuổi kịp chiến mã ngàn dặm chọn một của Huyền Thiết doanh, tích tắc đã bị bỏ lại đằng xa. Cố Quân đưa tay ra hiệu, mấy tướng sĩ phía sau lập tức hiểu ý chia binh tứ tán, vũ tiễn sơn phỉ bắn xuống bị phân tán mục tiêu, lập tức không thành hệ thống.

Trước mặt hãn phỉ thành đoàn, Cố Quân hờ hững rút kiếm, lưỡi kiếm như tuyết, nói với Trường Canh: “Nhớ kỹ, đến trước trận, ai không muốn chết thì chết trước…”

Trường Canh suýt nữa bị kiếm trong tay y làm lóa mắt.

Kiếm của y như du long, một đường huyết hoa tung tóe, hai tiến hai xuất, dưới đất xác sơn phỉ và ngựa lăn vào nhau.

Cố Quân bổ sung nửa câu sau: “… Cho dù địch nhân của ngươi là một đám thùng cơm.”

Phỉ thủ ở trên cao cầm thiên lý nhãn quan sát, vừa thấy tình hình không đúng, lập tức nổi giận nói: “Bảo các ngươi bao vây mà, chuyện này là sao!”

Tiểu thổ phỉ bên cạnh nhăn nhó nói: “Đại ca, không biết!”

Lúc này, một thổ phỉ mặt đen chạy tới: “Đại ca, việc lớn không tốt!”

Chẳng qua giây lát, chỗ sơn khẩu đã bị một khinh kỵ xông qua, thổ phỉ cầm tù và chưa kịp rụt cổ, đã thấy ánh đao lóe lên, đầu mình hai ngả.

Cố Quân tài cưỡi ngựa siêu quần, tung hoành giữa đá núi như đi trên đất bằng, băng qua một lối nhỏ cực hẹp trên núi, vung trường kiếm trong tay, sau đại thạch liền vang lên một tiếng hét thảm – nơi đó vậy mà còn có người mai phục – y vẩy rơi máu trên trường kiếm, tựa hồ đợi Trường Canh giây lát, nói: “Trong núi lắm chỗ che chắn, phía sau vật che chắn thường có địa đầu xà, ngươi võ nghệ siêu quần, chưa chắc né được ám toán.”

Trường Canh nhìn lướt qua, quả nhiên thấy sau tảng đá kia cơ quan nỗ đã sẵn sàng, chỉ chờ bắn người. Ngựa của y cũng không phải là chiến mã thần tuấn gì, đi theo Cố Quân hơi trầy trật, nhưng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều nóng lên, hỏi: “Nghĩa phụ, làm sao người biết?”

Cố Quân nhếch môi: “Quen tay.”

Vừa dứt lời, một tảng đá chợt từ phía trên lăn xuống, Cố Quân như trên đầu có mắt, thúc mạnh bụng ngựa, chiến mã nhảy vọt về phía trước, lông đuôi cơ hồ đụng phải tảng đá lăn, đồng thời, Cố Quân cả người rời yên ngựa đứng dậy, túm sợi một dây leo, mau chóng treo mình trên không, Trường Canh nghe thấy “Vút” một tiếng, theo bản năng ngửa ra sau, dù tốt dù xấu cũng không để nghĩa phụ hung tàn ở trên cao bị máu văng đầy mặt.

Cố Quân từ trên cao nhìn y nhướng mày cười, huýt sáo, ngựa lập tức có huấn luyện mà đi theo.

Tim Trường Canh đập như điên, nụ cười của Cố Quân sắp hút cả hồn phách y đi.

Cố Quân ở trên cao gọi y: “Đánh khỉ trên núi, nhớ phải giành chỗ cao trước-“

Lúc này “vòng vây” như đùa giỡn của sơn phỉ đã hoàn toàn rối loạn, mấy cửa khe núi trên cao chớp nhoáng bị chiếm, bọn phỉ thành lũ ruồi nhặng không đầu, chạy loạn khắp nơi, bị tên trên cao bắn xuống giết cả toán. Trường Canh vội đuổi theo, chỉ thấy Cố Quân một lần nữa nhảy lên ngựa, đồng thời nhanh nhẹn lôi một mũi tên đặc biệt từ sau lưng.

Cung và tên kia đều rất nặng, trường cung ít nhất mấy chục cân, gắn một cái hộp nhỏ cỡ bằng ngón cái, Trường Canh nheo mắt, thầm nghĩ: “Trên cung có hộp vàng?”

Ngay sau đó, khói trắng trên trường cung bay ra chứng thực phỏng đoán của y, tên như làm bằng sắt, lúc rời cung phát ra một tiếng rít chói tai, như hai mươi chùm toản thiên hầu đồng thời gầm thét đứt hơi mà lao lên trời – tên sắt như bạch hồng bản thu nhỏ, lao lên trời cao, một tiếng kim thạch lan khắp núi như sóng, tên trúng ngay một tảng đá to.

Náo loạn như ngựa hoang lao đi, tảng đá ấy chấn động chốc lát, rồi đột nhiên rơi xuống.

Bầy khỉ tứ tán, phỉ thủ lại bị trọng giáp cản trở hoạt động, chậm giây lát mới ngẩng đầu – còn chưa kịp nhìn thấy gì, thì cả người lẫn giáp đã chôn vùi dưới một tiếng “Ầm”.

Trường Canh cười nói: “Nghĩa phụ, cái này con biết, bắt tặc bắt vương đúng không ạ?”

Y dọc đường được Cố Quân che chở, gào thét mà qua giữa mấy trăm sơn phỉ, ngay cả tóc cũng chưa rối một sợi, tay áo tung bay, thoạt nhìn vẫn là một công tử ca phong độ phiên phiên.

Cố Quân trong lòng “Chậc” một tiếng, nghĩ bụng: “Xong rồi, lần sau về kinh thành, tiểu cô nương ném khăn tay cho ta e là phải giảm một nửa mất thôi.”

Non nửa canh giờ sau, Cố Quân dẫn mấy tướng sĩ Huyền Thiết doanh “tay không tấc sắt” nghênh ngang đi tới hang ổ bọn phỉ.

Phần lớn thổ phỉ vừa thấy lão đại ngân quang lập lòe chết, lập tức rào rào chạy tứ tán, chúng quen thuộc địa hình, một khi tản vào rừng, thì chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Cố Quân dẫn theo ít người, không tiện truy kích, chỉ trói mấy kẻ chưa kịp chạy, xâu lại như chim cút.

Cố Quân ngồi xuống cái ghế da hổ của phỉ thủ, lại cảm thấy không đúng, đứng dậy lật da hổ lên, vui vẻ nói: “Ngai vàng của đại vương quý sơn thật là độc đáo.”

Chỉ thấy bốn chân ghế da hổ đầy khí thế kia đều đã bị cưa mất, bên dưới rõ ràng là vàng chất thành đống, trên kê một tấm ván gỗ.

Cố Quân: “Ngồi trên đây có thể đẻ ra trứng vàng sao?”

Thẩm Dịch ho khan một tiếng, ý bảo Đại soái nói tiếng người đi.

Lúc này, Tôn đại nhân ban nãy sợ tới vãi đái đã thay quần, lại nhân mô cẩu dạng trùng sinh quay về, thấy thế lập tức ý thức được thời cơ không thể để mất, mất là không đến nữa, sửa lại bộ dạng hèn nhát kêu gào “không được” lúc nãy, tiến lên một bước, hiên ngang lẫm liệt quát hỏi: “Ai cho các ngươi lá gan cướp lên đầu khâm sai triều đình? Ai làm chủ việc này? Nói!”

Trường Canh vốn đang cầm cây cung đặc biệt của Cố Quân ngắm nghía, nghe vậy ngẩng đầu lên nói: “Cướp khâm sai là cùng tội với mưu phản đấy, chỉ cần không phải phỉ thủ, sơn phỉ bình thường không chừng chỉ bị sung quân, đặc biệt anh hùng như chư vị…”

Y nói đến đây thì dừng lại, chỉ nở nụ cười ý tứ sâu xa, không nhìn mấy sơn phỉ run bần bật, giống như chỉ vô tình nói ra một câu, mau chóng dời sự chú ý đi chỗ khác, cười tủm tỉm hỏi Cố Quân: “Nghĩa phụ, cung tên này của người tốt thật, cho con được không?”

Cố Quân khoát tay: “Cầm đi.”

Tôn Tiêu khựng lại, không chắc vị tứ điện hạ chưa từng gặp mặt này có ý gì. Ban đầu chỉ cảm thấy y không hề hống hách, tính tình ôn hòa, rất giỏi nói chuyện, lòng dạ không hề thâm sâu, nhưng lần này hắn đột nhiên phát hiện, có khả năng là mình nhìn nhầm rồi.

Trường Canh nói một câu như vậy, bọn sơn phỉ cũng không ngu xuẩn, lập tức giậm chân đấm ngực mà gào khóc.

“Thảo dân không biết là khâm sai đại nhân giá lâm, đại nhân tha mạng!”

“Kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ, chúng con ở nơi bé tí này, mươi bữa nửa tháng không gặp một người, ai biết vừa khai trương đã đụng phải khâm sai, thảo dân oan uổng… A không, kỳ thực cũng không oan uổng, thảo dân trên có già dưới có trẻ, không dễ dàng đâu!”

Tôn Tiêu: “…”

Đúng lúc này, một tướng sĩ Huyền Thiết doanh đột nhiên rảo bước vào, rỉ tai Cố Quân: “Đại soái, Khối đại nhân Tuần phủ Nam Trung phái người truyền tin, nói nghe tin Hầu gia ở bản địa vậy mà bị phỉ đồ quấy nhiễu, liền dẫn hai trăm gia tướng, sẽ lập tức đến ngay.”

Cố Quân mặt không biểu cảm ngước lên, vừa vặn gặp tầm mắt Tôn Tiêu, máu trên người Cố đại soái còn chưa khô, dọa Tôn Tiêu mất luôn vẻ đắc ý lóe lên trong mắt.

Phó Chí Thành xuất thân sơn phỉ, sau đó dù là chiêu an đầu hàng, quân công hiển hách, nhận mệnh một mình làm đại quan biên giới cũng rất bất hợp lý. Ngặt nỗi năm đó khi Tây Vực phản loạn, bọn đạo chích Nam Dương cũng thừa cơ xâm nhập cảnh nội Đại Lương, muốn mượn gió bẻ măng, Cố Quân đã đến phía Tây, trong triều thật sự chẳng còn ai để dùng, đành phải coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa đại, lệnh cho Phó Chí Thành thống lĩnh trú quân Nam Cương.

Nhưng Hoàng đế Nguyên Hòa vẫn không yên tâm về hắn, Tuần phủ Nam Trung chính là năm đó chuyên môn bố trí để kiềm chế Phó Chí Thành, trong tay có hai trăm gia tướng như tinh binh, thời khắc mấu chốt có thể tùy nghi hành sự, mặc dù nếu thực sự xảy ra chuyện, hai trăm gia tướng này không cách nào đối kháng trú quân Nam Cương, nhưng chia nhau phá vây mang tin đi lại là không khó.

Khối Lan Đồ và Phó Chí Thành hai người này có thể nói là oan gia ngõ hẹp, chỉ sợ đều muốn trí đối phương vào chỗ chết, người tới e là không có hảo ý.

Cố Quân: “Ta vừa bước chân vào hang phỉ, Khối tuần phủ đã ‘nghe nói’ rồi, tin tức của hắn còn nhanh hơn thổ địa công nhỉ.”

Tôn Tiêu cũng biết Khối Lan Đồ tới quá nhanh, không nắm chắc thời cơ, vội nói: “Không giấu gì Đại soái, chúng ta chuyến này vốn nên bí mật xuất hành, ai ngờ trên đường gặp tứ điện hạ, hạ quan sao có thể để hoàng tử mạo hiểm? Đành phải báo cho Tuần phủ Nam Trung chi viện một chút…”

“Tôn đại nhân có tâm,” Trường Canh cười nói, “Nhưng làm sao ngài biết về Nam là mạo hiểm?”

Tôn Tiêu đại khái biết chỗ dựa vững chắc sắp đến, lưng cũng thẳng hơn vài phần, chắp tay nói: “Lần này thần xuống Tây Nam trấn an lòng quân, sớm nghe nói Nam Cương hãn phỉ hoành hành. Để phòng vạn nhất, trước khi đi đặc ý xin bệ hạ một phong lệnh kích trống – không ngờ đúng như dự đoán, may mà Hầu gia thân kinh bách chiến, lâm nguy không loạn.”

Cố Quân ngoài cười trong không cười nhìn hắn, không thèm nhận nịnh bợ.

Tôn Tiêu nghĩa chính ngôn từ: “Bọn hãn phỉ này hoành hành không cố kỵ, thật là to gan lớn mật, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám cướp, huống chi bách tính bản địa? Họa này không trừ, Tây Nam không ổn, xem ra hạ quan mang lệnh kích trống là đúng rồi, đây chính là lệnh kích trống đầu tiên của Đại Lương ta, rơi ngay vào Phó tướng quân.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio