Sát Phá Lang - Priest

quyển 3 chương 64: tuyệt xứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bụi bặm và huyên náo khắp nơi, hơi nóng từ vụ cháy tử lưu kim ở Tây giao không ngừng tăng lên, khiến người nhễ nhại mồ hôi, xa xa vẳng đến một tiếng rít đặc biệt khi ưng giáp lên không, lưới cấm không chưa hoàn toàn mất đi hiệu lực, nhưng quân Tây Dương đã chờ không kịp, lại dùng vô số ưng giáp đi lấy thân thử nghiệm.

Nhánh quân Tây Dương này trước là bị Cố Quân kéo chân hơn một tháng, sau lại bị phòng vệ cửu môn và lưới cấm không ngăn trở, tiêu hao mỗi ngày đều vô cùng lớn, mà mỗi một ngày phí công, cũng đang làm mất dần sự kiên nhẫn của quốc nội phương Tây xa xôi đối với lần xuất chinh Viễn Đông dự mưu hơn mười năm này.

Trường Canh túm Liễu Nhiên hòa thượng, mau chóng nói: “Hãy nghe ta nói, kẻ đó không thể là nô tỳ cung nhân được, người bên cạnh Lý Phong chúng ta điều tra đâu chỉ một lần, vả lại tiền triều bại bởi nịnh hạnh, triều ta xưa nay không cho hoạn quan lộng quyền, dù thế nào Hoàng thượng cũng sẽ không hoang đường đến mức giao chuyện Cảnh Hoa viên cho thái giám làm… Càng không thể là trọng thần trong triều – tin Hàn Kỳ rời cung khiến cả triều hoảng sợ, mọi người đều nói Hoàng thượng muốn chạy, Lý Phong lại vẫn bình tĩnh áp xuống, cho đến khi Hàn Kỳ sắp về, y mới tự mình tiết lộ tin tức cho ta, dù là y có ý truyền ngôi cho ta…”

Liễu Nhiên hòa thượng sửng sốt nhìn y.

Trường Canh lẩm bẩm: “Hoàng huynh của ta, khi thái bình không tin võ tướng, khi chiến loạn không tin văn thần. Vậy sẽ là ai? Còn có ai?”

Liễu Nhiên vốn vô thức xoay tràng hạt dừng lại, hắn lập tức rùng mình, sắc mặt vị cao tăng như ưu bát la chuyển thế này chỉ chớp mắt đã khó coi như người chết. (Ưu bát la là một loại hoa sen có hai màu đỏ và trắng, từ dùng trong đạo Phật)

Trường Canh chuyển hướng ánh mắt nặng nề sang hắn, ngắt từng chữ: “Hộ Quốc tự ở ngay Tây giao.”

Đúng lúc này, một viên đạn lạc rơi cạnh hai người, Trường Canh và Liễu Nhiên cùng bị luồng khí ấy hất ngã xuống đất, Trường Canh lảo đảo miễn cưỡng đứng vững, tràng hạt trên cổ hòa thượng lại nứt ra.

Giữa bụi đỏ hỗn độn, châu gỗ cũ kỹ lăn ra khắp nơi.

Trường Canh túm cổ áo xách Liễu Nhiên hòa thượng loạng choạng dậy: “Đứng lên, đi, giết nhầm thì tính là lỗi của ta!”

Liễu Nhiên lắc đầu theo bản năng, hắn vốn cho rằng mình tu hành nhiều năm, đã nhìn thấu nhân thế buồn vui rồi, mãi đến giờ khắc này – ma pháp phùng ma, hắn mới phát hiện, thì ra tứ đại giai không chỉ là ảo giác tự cho là đúng.

Trường Canh đẩy Liễu Nhiên hòa thượng, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh sợ của hòa thượng mặt trắng kia: “Ta không sợ nhân quả báo ứng, ta đi xử lý, đại sư, ngươi đừng ngăn cản ta, cũng đừng trách ta.”

Khi còn vô tội, y đã gặp hết tất cả ác báo có thể gặp trên đời này, A Tỳ luyện ngục trên nhân thế, không thể khiến y kính sợ nữa.

Trường Canh: “Ta đi mượn nghĩa phụ mấy người.”

Liễu Nhiên hòa thượng đứng đần ra tại chỗ, thấy Quận vương điện hạ trẻ tuổi làm một thủ thế đặc biệt, y gập ngón cái vào, làm một động tác hơi ép xuống, tay áo rộng trên triều phục Quận vương lướt qua khoảng không, ngân tuyến trên tay áo lóe sáng, như ngân long lấp ánh trên mặt sông – nếu thiên hạ yên vui, chúng ta nguyện ngư tiều canh độc, phiêu bạt giang hồ.

Liễu Nhiên toàn thân run lên, rất lâu, hắn run rẩy chắp tay hành lễ với Trường Canh – nếu thịnh thế sắp đổ, vực sâu ở bên, chúng ta nên vạn chết đương đầu.

Đạo này gọi là “Lâm Uyên”.

Trường Canh khẽ cười một tiếng: “Hòa thượng dỏm.”

Nói xong quay người chạy tới hướng cổng thành.

Liễu Nhiên bỗng nhiên liền nước mắt như mưa.

Không biết đau khổ, không tin thần phật.

Huyền ưng thạc quả cận tồn đã bay lên trời, Cố Quân tập trung hỏa lực cả kinh thành vào một chỗ, bắn xuống dưới thành như đập nồi dìm thuyền, trọng giáp đợi lệnh ở cổng thành.

Trường Canh lần đầu tiên nhìn thấy Cố Quân cởi khinh cừu mặc trọng giáp, trên khuôn mặt không huyết sắc phảng phất bị trọng giáp mạ lên một tầng màu huyền thiết mờ mịt rắn chắc.

Nghe thân vệ báo Nhạn Bắc vương đến, Cố Quân quay ngoắt lại, sắc mặt còn khó coi hơn lúc rút tên, rảo bước tới cách cương giáp túm tay Trường Canh: “Sao ngươi lại trở về?”

“Sao rồi?” Trường Canh hỏi, “Người Tây Dương đã sốt ruột, người định thủ thế nào?”

Cố Quân không đáp, chỉ kéo y xuống dưới thành, đáp án đều ở trong im lặng – còn có thể thế nào? Chỉ có tử thủ.

“Chuyện thống lĩnh Hàn Kỳ tuyệt không phải ngẫu nhiên, bên cạnh Lý Phong tất có kẻ làm phản,” Trường Canh nói, “Nghĩa phụ, cho con một đội thân binh, con đi giải quyết ẩn hoạn trong thành, nếu không họ nội ứng ngoại hợp, thành phá chỉ là vấn đề thời gian…”

“Trường Canh,” Cố Quân thu lại thần sắc luôn không mấy đứng đắn, “Điện hạ, ta phái một đội thân binh hộ tống ngươi rời khỏi, trên đường ngàn vạn bảo trọng, đừng trở lại nữa.”

Không có nội ứng ngoại hợp, thành phá có thể cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đuôi mày Trường Canh giật nhẹ, trực giác thấy “rời khỏi” này không chỉ là đưa y vào thành.

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên sau lưng, một trọng pháo Tây Dương bắn vào tường thành, cổng thành mấy trăm năm vững như thành đồng run rẩy lắc lư, tường ngoài loang lổ thê thảm bong xuống, lộ ra bánh răng sắt khớp nhau và bộ giàn đúc bằng huyền thiết, như một gương mặt sau khi lột da để lộ máu thịt dữ tợn.

Một huyền ưng đầu mình hai ngả rơi xuống bên cạnh, Cố Quân nhờ trọng giáp, che chở Trường Canh trong lòng, cự thạch bong ra từng mảng ầm ầm rơi xuống phía sau y, cát đá vụn rơi trên huyền thiết, leng keng một trận.

Hai người cực gần nhau, hơi thở cơ hồ đan vào nhau – từ sau khi Trường Canh cố ý tránh gây nghi ngờ, thời khắc thân mật như vậy tựa hồ không còn nữa, hơi thở của Cố Quân nóng hổi, không biết có phải là sốt hay không, ánh mắt lại vẫn sắc bén mà tỉnh táo.

“Hoàng thượng lúc mới đến còn nói gì với ngươi?” Cố Quân nhanh chóng nói vào tai y, “Theo ý của y, đi mau!”

Lúc Lý Phong đến Cố Quân còn đang hôn mê, hai người thậm chí không gặp mặt.

Giữa đôi quân thần này nhiều năm qua dưới sự thái bình cố ý tô vẽ không lúc nào là không ước đoán, nghi kỵ phòng bị lẫn nhau, song vào thời khắc cuối cùng, hai người lại đều hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Đồng tử Trường Canh hơi co lại, y đột nhiên kéo cổ Cố Quân đang ở trong trọng giáp xuống, bất chấp tất cả mà hôn lên đôi môi khô khốc kia.

Đây là lần đầu tiên y nếm được mùi vị của Cố Quân khi hai bên đều tỉnh táo, quá nóng… như phải tự bốc cháy vậy, thoảng mùi máu tanh thảm hại vô cùng. Tim Trường Canh đập như sắp vỡ tung, nhưng không phải vì những ngọt ngào giả dối nửa vời trong truyền thuyết phong hoa tuyết nguyệt, trong lòng như bùng lên ngọn lửa rừng phảng phất có thể hủy thiên diệt địa, hừng hực mà bị nhốt trong tứ chi phàm nhân, muốn lao ra thổi quét sáng nay và ngày mai nước mất nhà tan.

Khoảnh khắc này tựa hồ dài như muôn đời muôn kiếp, lại tựa hồ ngay cả một chớp mắt cũng chưa đến.

Cố Quân dùng sức mạnh lôi đối phương khỏi người mình, sức người không thể chống lại sức của Huyền Thiết trọng giáp, nhưng y không hề nổi cơn tam bành với Trường Canh, thậm chí không hề bất phân tốt xấu mà ném Trường Canh ra.

Y chỉ gần như cầm nhẹ đặt khẽ mà buông bàn tay sắt ra, thả Trường Canh xuống cách hai bước.

Ném đi ngàn tầng gông xiềng và nhân luân, thâm tình sáng rực dưới tuyệt cảnh có thể làm lòng dạ sắt đá của y cũng động dung sao?

Nếu như y chuẩn bị sẵn sàng chết trên tường thành, vậy người cuối cùng môi kề môi với y trong cuộc đời này, có thể giúp y khi đứng trước Hoàng Tuyền lộ cảm thấy phía sau mình không hề là một dải trống vắng chứ?

Xem như là an ủi chứ?

Hay là… sẽ khiến y dở khóc dở cười?

Khoảnh khắc ấy, không ai có thể dò ra một chút manh mối nào trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Quân.

Trường Canh chăm chú nhìn y, như nước lặng mà nói: “Tử Hi, ta vẫn muốn đi cắt đứt đường của nội ứng trong thành, sẽ không ở đây với ngươi nữa, nếu hôm nay ngươi có gì bất trắc…”

Nói đến đây, y tựa hồ thoáng nở nụ cười, lắc đầu, cảm thấy mấy chữ “ta tuyệt đối không sống một mình” này quá yếu đuối, sẽ bị Cố Quân chê cười; nhưng mà đây cũng không phải là hư ngôn – chẳng lẽ bảo y tham sống sợ chết, sống cả đời với Ô Nhĩ Cốt sao?

Y không có thù oán lớn như vậy với chính mình đâu.

Cố Quân hít sâu một hơi, quát: “Lão Đàm!”

Một huyền ưng từ không trung gầm rú đáp xuống, chính là Đàm Hồng Phi.

Cố Quân: “Điểm một đội khinh kỵ thân binh, hộ tống Vương gia.”

Nói xong, y lên thẳng tường thành, không hề quay đầu lại.

Xuy hỏa tiễn trên bạch hồng nhất tề bay lên trời, thảm thiết va vào ưng giáp Tây Dương đột kích – đây là số xuy hỏa tiễn cuối cùng Linh Xu viện đưa tới.

Quân địch lấy thịt người làm thang, xác chìm làm cầu, kẻ sau tiếp bước kẻ trước, bất chấp tất cả.

Một ưng giáp Tây Dương dùng thi thể đồng đội nổ tung trên không trung làm khiên, ngang nhiên vượt qua tường lửa bạch hồng trên tường thành, thình lình bắn một phát trường pháo vào trong thành, trúng ngay Khởi Diên lâu. Ưng giáp Tây Dương lập tức bị một huyền ưng xô lên, huyền ưng đã hỏng một cánh, sau lưng khói đặc mù mịt, trên người vô đao vô kiếm, chỉ đành túm chết bả vai địch nhân, từ trên không cùng rơi xuống.

Chưa rơi xuống đất, hộp vàng quá tải đã nổ tung, hỏa hoa ngắn ngủi nuốt chửng huyền ưng lẫn ưng giáp Tây Dương kia.

Đồng quy ư tận.

“Trích Tinh đài” trên Khởi Diên lâu theo đó lắc lư hai cái rồi đổ rầm xuống, vào lúc này nơi này, trên Vân Mộng đại quán chắc chỉ có thể nhìn thấy phế tích và xác tàn thôi.

Kinh hoa trăm năm náo nhiệt, và đại mộng ngói vàng tường son ngàn thu muôn đời, theo lưu ly nát cùng rơi xuống đất… thành tro bụi.

Trong Kim Loan điện loạn cào cào, Chúc Chân Nhỏ lảo đảo lao tới dưới chân Lý Phong, khóc lớn nói: “Hoàng thượng, cửu môn sắp phá rồi, Hoàng thượng hãy di giá đi! Nô tỳ đã lệnh cho nghĩa tử chuẩn bị xa giá và thường phục ngoài Bắc môn, đại nội còn một trăm ba mươi thị vệ, liều chết cũng phải hộ tống Hoàng thượng phá vây…”

Lý Phong đạp hắn ngã lăn quay: “Cẩu nô tài dám tự chủ trương, cút! Lấy Thượng phương bảo kiếm đến!”

Vương Quả nghe vậy vội quỳ gối theo: “Xin Hoàng thượng nghĩ lại, chỉ cần ngô hoàng bình yên vô sự, xã tắc sẽ có chỗ gửi gắm, tương lai chưa hẳn…”

Một đại nội thị vệ nâng Thượng phương bảo kiếm đến trước mặt Lý Phong, Lý Phong rút kiếm, đâm xuyên mũ quan của Vương quốc cữu.

Lý Phong sải bước ra ngoài điện.

Chúc Chân Nhỏ sấp ngửa đuổi theo sau Hoàng thượng, lục bộ cửu khanh hoảng loạn tựa như tìm được dê đầu đàn, không tự chủ được theo Lý Phong nối đuôi đi ra, đôi nghĩa tử diện thủ của Chúc Chân Nhỏ ở Bắc môn bị đại nội thị vệ đẩy ra một bên, sốt ruột gọi hắn ta. (Diện thủ tức kỹ nam)

Chúc Chân Nhỏ giọng the thé nói: “Làm càn, lớn mật!”

Hắn dù sao cũng là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, mấy thị vệ hơi do dự, để hai tên diện thủ kia xông vào, đúng lúc này, Liễu Si đại sư của Hộ Quốc tự từ đối diện đi tới, phía sau dẫn theo một đám người như võ tăng, đến trước mặt Lý Phong.

Thần sắc Lý Phong hơi dịu đi, song còn chưa kịp chào hỏi Liễu Si đại sư, thì một đứa con nuôi diện thủ của Chúc Chân Nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt khúm núm lại tràn đầy sát ý, hắn đi theo bên cạnh Chúc Chân Nhỏ, vừa vặn cách Hoàng đế Long An năm bước, há mồm phun ra một mũi tên.

Không ai liệu được biến cố này, nhất thời mọi người đều kinh hãi.

Trong tích tắc, Chúc Chân Nhỏ quát to một tiếng, thân hình béo phị lăn tới, đập mạnh vào lưng Lý Phong, lấy thân cản thay một kích trí mạng. Lý Phong lảo đảo một bước, suýt ngã vào lòng Liễu Si, kinh nộ lẫn lộn quay đầu lại, thấy Chúc Chân Nhỏ hai mắt trợn to, tựa hồ vẫn không dám tin đứa con nuôi mình ngàn y trăm thuận sẽ biến thành thích khách, thân thể co giật như rối gỗ giật dây, chưa kịp rên một tiếng đã tắt thở.

Lý Phong nhất thời nín thở, đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng Phật hiệu, Hoàng đế Long An chưa kịp bi ai, đã thấy một bàn tay lạnh băng đè trên cổ – trên tay Liễu Si đại sư giấu trong tay áo đeo thiết trảo, quái thủ có thể dễ dàng bóp nát đá kia bóp cái cổ yếu ớt của hắn, Thượng phương bảo kiếm rơi xuống đất “keng” một tiếng.

Bá quan và thị vệ đều sợ ngây ra, Giang Sung thư sinh văn nhược trói gà không chặt này không biết lá gan từ đâu tới, tiến lên một bước quát hỏi: “Phương trượng, ông điên rồi à?”

Liễu Si lột đi diện mạo sầu khổ mấy chục năm như một ngày mà nhìn hắn, cười nói: “A di đà Phật, bần tăng không điên, Giang đại nhân, năm đó Vũ Hoàng đế cực kì hiếu chiến, lấy láng giềng tứ cảnh để mài Huyền Thiết lợi kiếm, chỉ sợ ngươi còn chưa sinh ra đâu.”

Giang Sung: “Cái…”

Một “võ tăng” đằng sau Liễu Si tiến lên một bước, nói một câu mà Giang Sung không hiểu, sau đó mấy trọng giáp từ bốn phương tám hướng đi ra, đứng phía sau đám hòa thượng ấy.

Hồng lư tự khanh bên cạnh giật mình la lên: “Người Đông Doanh!”

Liễu Si cười nói: “Vũ Hoàng đế hạ một đạo dung kim lệnh, cả nhà ta mười sáu khẩu chết dưới tay quạ đen, còn mình ta tạm bợ, lưu lạc quý bang, nhờ năm ấy Cố lão hầu gia và trưởng công chúa đại hôn đại xá thiên hạ, mới được thân tự do, đoạn thân thế tục, từ đó thanh đăng hoàng quyển làm bạn, khổ tâm cô nghệ bốn mươi sáu năm, cuối cùng đã có hôm nay.”

Lý Phong bị bóp cổ, tiếng đứt quãng: “Ngươi… là con cháu phỉ đạo buôn lậu tử lưu kim tội đáng chết vạn lần năm đó!”

“Phỉ đạo.” Liễu Si ngoài cười trong không cười lặp lại một lần, “Không phải sao, đều do tử lưu kim – Hoàng thượng miệng cứng lòng cũng cứng, không biết xương cốt phải chăng cũng thế. Như vậy xin di giá lên hồng đầu diên, đi theo bần tăng một chuyến.”

Lý Phong: “Trẫm…”

“Hoàng thượng một lòng tin theo ngã Phật,” Liễu Si nói, “Tin ngã Phật chính là tin bần tăng, cũng không khác biệt gì nhau.”

Nói xong, lão trực tiếp đẩy Lý Phong lên một chiếc hồng đầu diên, sai người treo cờ bàn long trên ngự liễn lên đuôi diên.

“Cắt dây thừng, thả hồng đầu diên ra,” Liễu Si nói, “Truyền tin tức, cứ nói Hoàng thượng muốn lái diên bỏ thành đào tẩu!”

Giang Sung: “Cẩu tặc lớn mật!”

Liễu Si cười sằng sặc: “Kẻ nào muốn thí quân có thể xông lên!”

Đúng lúc này, không xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống to.

Liễu Si ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ thấy Liễu Nhiên không biết đứng trên phế tích Trích Tinh đài từ khi nào.

Họng vị tăng câm bị hư từ nhỏ, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra tiếng “a a”, bất nhã cỡ nào, người từng gặp Liễu Nhiên đại sư đều chưa từng nghe hắn phát ra tí tẹo âm thanh, hắn phảng phất vĩnh viễn là bộ dáng đi như gió mát, mặt đượm xót thương.

Hắn là đứa trẻ được tiền nhiệm phương trượng nhặt về, từ nhỏ do Liễu Si sư huynh nuôi nấng, dù rằng phóng khoáng không giống người xuất gia, mới mười một mười hai tuổi đã trốn khỏi tự viện, lang bạt giang hồ, thậm chí sau đó gia nhập Lâm Uyên các… Tình nghĩa thời thiếu niên dần phai nhạt, nhưng thủy chung quanh quẩn không đi.

Liễu Nhiên dùng thủ ngữ nói: “Sư huynh, quay đầu là bờ.”

Liễu Si thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm sư đệ mình nuôi nấng từ bé, nhất thời cũng không khỏi bị gợi lên tình nghĩa ngày trước, hơi thất thần, kế đó lẩm bẩm: “Sông đã cạn khô, ở đâu ra…”

Chữ “bờ” chưa nói ra, một đoản tiễn dài bằng bàn tay đột nhiên lao vút ra từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt, nhân lúc Liễu Si phân tâm, dứt khoát một tên phong hầu.

Mọi người nhất tề kinh hô, chỉ thấy một huyền ưng bay sát đất tới, dây tiểu nỗ trong tay Trường Canh trên lưng ưng còn rung rung, Đàm Hồng Phi cầm cát phong nhận, cánh tay sắt vung lên, chia nhau ngăn hai võ tăng Đông Doanh tập kích.

Giang Sung quát: “Còn đần ra làm gì, hộ giá!”

Đại nội thị vệ ùa hết lên, một đội Huyền Thiết khinh kỵ từ ngõ nhỏ lao ra, Lý Phong đẩy mạnh Liễu Si ra, thi thể cao tăng lăn xuống hồng đầu diên.

Liễu Nhiên quỵ xuống giữa phế tích.

Một gia quốc to lớn, một thiên hạ to lớn, đông tây cách hải, nam bắc vô biên…

Không bỏ xuống được một điện thờ rời xa trần thế.

Võ tăng Đông Doanh và đại nội thị vệ lao vào hỗn chiến, trọng giáp Liễu Si mang đến bắn một phát pháo lên trời, Đàm Hồng Phi rơi thẳng xuống, Trường Canh nhanh nhẹn một gối hạ đất, hai người tách ra, gạch đá ngói vụn bay khắp nơi.

Ánh mắt Trường Canh chạm qua Lý Phong, tháo bạch hồng trường cung phía sau, lưng dùng sức đỡ trường cung trong tay, dây cung sắt kéo căng hết cỡ, giương cung như trăng tròn-

Một tiếng rít ghê răng vang lên, trúng ngay hộp vàng của trọng giáp kia.

Y lập tức lui lại, hộp vàng tức thì nổ tung, sóng nhiệt xô tới làm hồng đầu diên rung không thôi.

Lý Phong vịn lan can hồng đầu diên: “Đàm Hồng Phi, lái thứ này, đưa trẫm lên cổng thành!”

Đàm Hồng Phi lấy làm kinh hãi, chần chừ một chút, nhìn Trường Canh hỏi ý kiến.

Trường Canh mâu sắc nặng nề, xem như đồng ý.

Hồng đầu diên đưa Hoàng đế đến cổng thành, hơn một trăm đại nội thị vệ cùng bá quan trùng trùng điệp điệp đồng hành, con đường đá mười hai dặm từ Khởi Diên lâu đến bên ngoài cổng thành, không ngừng có lưu dân do chiến loạn trốn vào kinh thành và bách tính bản địa từ hai bên đường ùa ra, như sông đổ ra biển.

Lúc này, cổng thành rốt cuộc khó mà tiếp tục đứng vững, lưới cấm không chợt tắt ngấm, xuy hỏa tiễn cũng thấy đáy.

Cố Quân trên thành lại quát một tiếng ra lệnh mở cổng.

Huyền Thiết trọng giáp chờ đợi đã lâu lao khỏi cổng thành, Cố Quân dùng tay ra hiệu cho thương binh trên thành, cổng thành sau trọng giáp trận chậm rãi đóng vào.

Cố Quân tháo mặt nạ bảo hộ bằng sắt, tất cả trọng giáp phía sau đều làm động tác tương tự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio