Sát Phá Lang - Priest

quyển 4 chương 99: rung chuyển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở dĩ chậm như vậy, là vì lúc trước tuy Cố Quân vội vã chạy qua chạy lại giữa kinh thành và Giang Bắc, nhưng tiền tuyến còn rất nhiều việc chưa xử lý xong, trong lúc này vừa vặn để Trường Canh dưỡng thương đến khi hoạt động thường ngày không còn ảnh hưởng, hai người mới trở về.

Trên đường về vừa hay gặp cảnh bận rộn dọc tuyến vận hà.

Công xưởng đang dựng chung quy không được đẹp lắm, bụi đất mịt mù, đi ra đi vào bất kể là công tượng khổ lực hay văn quan và hoàng thương được điều xuống, ai nấy đều lấm lem mặt mày, nhưng cũng coi như có trật tự.

Thợ một ngày lo hai bữa cơm, qua buổi trưa, một đám lưu dân trai tráng khỏe mạnh mới buông đồ đao liền tụ lại một chỗ, từ trong xe lớn bọc sắt ra ngoài kiếm bánh hoa màu.

Cố Quân từng vi phục giấu tên mà dạo qua một vòng, thấy bánh kia bẻ ra bên trong rất được, kê là kê, mì là mì, cầm rất nặng tay, không cách nào so với của ngon vật lạ trên Khởi Diên lâu kinh thành năm xưa, thậm chí cả cơm canh đạm bạc cũng chẳng phải, nhưng khi một đám hán tử vừa làm việc xong xúm lại, mỗi kẻ cầm một miếng lương khô, chấm nước tương đốc công đem ở nhà tới mà ăn với nhau, lại làm người ta vững lòng.

Gần đến kinh giao, Cố Quân cưỡi ngựa đi theo xe của Trường Canh, dọc đường tán gẫu tới việc này, Trường Canh liền cười nói: “Công tượng nọ kia có thể là mời ở nơi khác đến làm đốc công, dẫn dắt mọi người làm việc, còn lại phần lớn lao động đều là Đỗ công trực tiếp trưng từ số lưu dân chiêu an, tương lai họ từng khuân gạch ở đâu, thì sẽ bưng bát cơm ở đó. Vì việc này, ta nghe nói Đỗ công cầu Ban vận hà một thánh chỉ đảm bảo, lấy danh nghĩa triều đình để cam đoan, trừ phi là tự mình muốn đi, bằng không công xưởng sẽ không đuổi người, cả đời là người của nơi này.”

Không ai mong ngóng được cắm rễ lần nữa hơn người trôi giạt khắp nơi, để những lưu dân này tự tạo gia đình mới của mình, họ có thể làm việc vừa ổn định vừa nhanh nhẹn, rất ít trộm dùng mánh khóe, Đỗ Vạn Toàn chỉ cần nuôi cơm, ngay cả tiền công cũng bớt được đáng kể, còn thường xuyên có lão thái thái ở sau lưng gọi ông ta là “Đỗ thiện nhân”, lúc lạy Bồ Tát luôn có phần của ông ta, người này cũng thật sự tinh ranh quá thể.

“Chuyện tốt,” Cố Quân nghĩ một chút, lại hỏi, “Như vậy trừ người nhà không giảm tô ra thì cũng hơi giống quân hộ – chỉ là dân gian không thể so với trong quân, nếu có ai không làm việc đàng hoàng hoặc làm điều phi pháp thì sao?”

“Sở quân cơ ra điều lệ,” Trường Canh nói, “Trước khi đi ta có dặn dò Giang Hàn Thạch rồi, đã phát xuống cùng thánh chỉ luôn, tổng cộng mười ba điều, trong đó có khá nhiều quy định chi tiết, mỗi tối kết thúc công việc, sẽ có người phụ trách tới giảng giải cho họ, nếu vi phạm chứng cứ xác thực, phân chi địa phương của Ban vận hà có thể làm chủ đuổi đi… Thế nào, ngươi còn lo lắng vạn nhất tương lai có nghiệp quan cấu kết, ức hiếp lao công à?”

Cố Quân nghệt ra, kế đó bật cười nói: “Sao cơ, việc đó cũng có biện pháp à?”

“Có,” Trường Canh nói, “Lão nhân làm trong xưởng từ mười năm trở lên, chỉ cần hơn một nửa chịu đứng ra bảo đảm, là người đó có thể ở lại, hơn nữa có thể kiện lên Ban vận hà trên một cấp – Kỳ thực, cho dù là như vậy, thời gian dài cũng vị tất không có vấn đề, đến lúc đó lại chậm rãi sửa đổi, đâu thể nào một lần là xong ngay được.”

Cố Quân: “Ngươi dự mưu bao lâu rồi?”

“Việc này không phải ta nghĩ đâu,” Trường Canh cười nói, “Chỉ là lúc mới tiếp xúc với Đỗ công có một ý tưởng mơ hồ, thời gian dài vừa trải đường vừa không ngừng thương lượng cọ xát với họ, hơn một năm mới mò ra một chút. Đám người Đỗ công, cả đời vào nam ra bắc, Tây Dương cũng đi rất nhiều chuyến, kiến thức rộng rãi, phản ứng cũng nhanh, nhưng mà thiếu một cái thang, ta dựng thang cho, là ông ta có thể gánh vác.”

Thư sinh có sự cổ hủ và tình hoài của thư sinh, thương nhân có sự giả dối và thủ đoạn của thương nhân, trên bản chất không có tốt xấu, chỉ xem người thượng vị muốn dẫn dắt theo hướng nào thôi.

“Đúng rồi, Tử Hi, ta còn nghe Đỗ công nói, người Tây Dương có một loại xe rất to rất dài,” Trường Canh thò đầu ra cửa sổ xe ngựa, khá hưng phấn nói, “Lắp trên đường ray, chạy cực nhanh, nhưng khác với đại điêu và cự diên, có thể kéo rất nhiều đoạn đằng sau, chẳng phải là muốn chở bao nhiêu cũng được sao? So với vận hà thủy lộ thì tốt hơn nhiều, chỉ là chiếm chỗ hơi nhiều, trên tuyến dài không dễ tính toán, vừa vặn có thể mượn cơ hội trưng đất dựng xưởng để chừa chỗ cho thứ ấy. Nói tới thật sự phải cảm tạ đảng Dương Lữ chịu khó mua nhà mua đất, giúp ta bớt không ít việc. Đỗ công định bắt đầu dọc tuyến vận hà trước, mời người dựng một cái thử xem – Hiện giờ tiền tuyến Giang Nam giằng co như vậy, lương thảo, tử lưu kim và hỏa cơ từ kinh thành vận đến vận đi không khỏi phiền toái, nếu có một ngày có thể dựng thành…”

Cố Quân đối với quốc kế dân sinh chưa chắc có kiến giải gì, với quân vụ phòng ngự lại cực kỳ nhạy bén, chỉ nghe một âm đã hiểu ý, vội nói: “Ngươi nói kỹ hơn xem.”

Nhưng Trường Canh không tiếp tục, vẫy tay gọi y, giống như định rỉ tai, Cố Quân giục ngựa chạy lên một chút, hơi khom lưng hỏi: “Sao thế, hiện giờ có việc gì còn chưa thể tiết lộ à?”

“Cũng không phải là không thể nói, chỉ là…” Trường Canh hơi do dự.

Cố Quân nhất thời hơi hoang mang, chưa kịp ngộ ra nguyên nhân giữ bí mật việc này là gì, đúng lúc này, Trường Canh bỗng nhiên từ trong xe nhô đầu ra, nhanh chóng chiếm một chút lợi trên môi y.

Cố Quân: “…”

Trường Canh nhìn quanh một vòng, thấy có xe ngựa cản không ai để ý, liền thì thào: “Tối về nhà nhường ta một lần nữa, ta sẽ cho ngươi xem bản vẽ.”

Cố Quân cầm cương nhẹ nhàng ngả ra sau: “Nhường ngươi bao nhiêu lần rồi? Không phải cậy có thương tích làm nũng thì là chơi xấu với ta – không có cửa đâu!”

Trường Canh cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm là ham muốn khống chế quá mạnh, đặc biệt là đối với Cố Quân, chỉ hận không thể làm thay cả những việc như mặc quần áo đút cơm. Bình nhật y đều cố gắng kiềm chế, cố hết sức không khiến Cố Quân khó chịu… Nhưng lên giường rồi lại không để ý được nhiều như vậy.

Trường Canh nhỏ giọng rủ rỉ: “Nghĩa phụ à, hầu hạ không tốt, thì con có thể dụng tâm học mà.”

Cố Quân: “… Nhi tử, kỳ thực con không cần vất vả như vậy.”

Đã qua nơi Bắc đại doanh đóng quân, Cố Quân liền không mặc giáp, chỉ vận trường bào thường phục, cổ tay áo còn rộng hơn thắt lưng.

Trường Canh giơ tay nắm tay áo y, không nói một lời lắc qua lắc lại.

Trên đường đi qua một thôn trấn, họ tình cờ trông thấy một đứa bé ba bốn tuổi khóc lóc ỉ ôi kéo tay áo người lớn đòi ăn kẹo, từ đó về sau Trường Canh chẳng biết dây nào bị chập, mà học theo y hệt, hơn nữa rất có vẻ như muốn phát dương quang đại.

Lúc y còn nhỏ, trên đời không có một ống tay áo để y kéo, hiện giờ dẫu đã đội trời đạp đất rồi, cũng luôn như là có tiếc nuối, muốn bù lại hết trên Cố Quân.

Cố Quân vừa cười vừa nổi da gà: “Đã nói không được là không được, buông tay ra – điện hạ, ngươi không cần thể diện nữa hả?”

Trường Canh không chịu buông, trông như rất muốn kéo y thành “đoạn tụ” ngay giữa nơi đông người luôn vậy.

Lúc Thẩm Dịch và Giang Sung dẫn người ra khỏi thành đón, từ xa đã trông thấy Nhạn vương ngồi trong xe thò đầu ra nói chuyện với Cố Quân, Cố Quân mặc thần tuấn của mình lờ đờ bước, khóe mắt có một chút nét cười, khóe môi lại căng lên không thèm để ý.

Nhạn vương đầu tiên nói câu gì đó, Cố Quân gõ mu bàn tay y một cái, buộc y không tự chủ được phải buông lỏng tay ra.

Nhạn vương tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại nói câu nữa, Cố Quân kéo màn xe xuống, giống như định để mắt không thấy lòng khỏi phiền.

Đợi đến lần thứ ba Nhạn vương vén màn xe thò đầu ra, Cố Quân rốt cuộc không nhịn được bật cười, xua tay như thể sợ y rồi, tựa hồ đã thỏa hiệp.

Giang Sung thấy thế sửng sốt.

Thẩm Dịch thở dài nói: “May mà Đại soái không có con ruột, bằng không sẽ khủng khiếp lắm, nhất định phải cưng ra một Hỗn Thế Ma Vương hậu sinh khả úy cho xem. Ta thấy y đối với Nhạn vương điện hạ đã không nói nổi ba tiếng ‘không’ rồi, chuyện gì cầu hai lần không thành, tới lần thứ ba hỏi lại, y nhất định sẽ đồng ý.”

Giang Sung vẫn chưa định thần lại: “Ta cho rằng Hầu gia lâu ngày không ở kinh thành, giữa y với Nhạn vương chỉ có danh phận nghĩa phụ tử thôi, nhưng xem ra tình cảm thật sự rất sâu đậm.”

Thẩm Dịch vừa nghe hai chữ “tình cảm” đã nghĩ lệch đi, tâm tình mới cảm khái Cố Quân không làm được nghiêm phụ lại rẽ qua lối khác, bụng mắng: “Cái tên Cố Tử Hi thấy sắc mờ mắt này, cả đời chẳng lúc nào đứng đắn, ban ngày ban mặt mà làm trò gì thế không biết?”

Cố Quân “thấy sắc mờ mắt” hơi ngứa mũi, nghiêng đầu hắt xì một cái, vừa quay mặt lại liền nhìn thấy Giang đại nhân vẻ mặt “thấy hai bên hòa thuận, lòng ta rất được an ủi”, và Thẩm đề đốc trên trán toàn “chú ý ảnh hưởng, có mất mặt không”.

Nhạn vương một lần nữa đoan chính lại còn chưa kịp xuống xe thì đã bị mời vào cung.

Thẩm Dịch liên tục trừng mắt nhìn Cố Quân lên án, Cố Quân ban nãy ưng thuận chuyện nhục như mất nước lúc này đang hối hận, liền bực bội hỏi: “Nhìn gì mà nhìn?”

Lão học cứu Thẩm đề đốc nghĩa chính ngôn từ chỉ trích: “Không phải ta nói, ngươi nhiều lúc thật chẳng ra thể thống gì!”

Cố Quân: “Ta làm sao?”

Thẩm Dịch: “Y như tên sắc quỷ bị hồ ly tinh câu hồn vậy.”

Cố Quân: “…”

Đúng là oan tình như “mùa đông sấm dội” “mùa hè tuyết rơi”(), còn trăm miệng cũng chẳng biện bạch nổi… Thật muốn cắt bào đoạn nghĩa với tên họ Thẩm luôn.

Cũng may y còn chưa kịp hạ độc thủ với Thẩm đề đốc thì Thẩm Dịch đã dùng chính sự chặn miệng y: “Ta tính ngươi sẽ về trong mấy ngày này, nên cũng không phái người truyền tin, có hai việc quan trọng phải nói với ngươi – Thứ nhất, Gia Lai Huỳnh Hoặc của Bắc man phái người đến rồi.”

Cố Quân biến sắc.

Từ sau khi Huyền Thiết doanh nghỉ ngơi một hơi, bình định Tây loạn, liên tục như hổ rình mồi dõi về hướng Bắc, đã giảm bớt áp lực phòng vệ của Bắc cương trên diện rộng – Huyền Thiết doanh là ác mộng cả đời Gia Lai Huỳnh Hoặc, có họ ở đó, Lang vương mười tám bộ không dám manh động.

Nhưng Bắc cương xưa nay cằn cỗi, nuôi ít bò dê còn phải xem sắc mặt ông trời, trận chiến này Đại Lương còn mất bao tiền của, nói chi Gia Lai Huỳnh Hoặc toàn nghĩ chuyện báo thù mà xem nhẹ sản xuất.

Cứ thế mãi, họ không duy trì nổi là lẽ đương nhiên.

Cố Quân: “Đến đàm hòa?”

“Ừ,” Thẩm Dịch gật đầu, “Việc này chưa kịp lên đại triều hội, Hoàng thượng triệu mấy người chúng ta vào cung thương nghị điều kiện của đối phương – Ngươi có biết cảm giác của ta là gì không?”

Lông mày Cố Quân giật nhẹ.

Thẩm Dịch nói: “Giống năm đó lão Lang vương dâng thêm tử lưu kim, đề nghị lấy thân làm con tin. Từ ngữ rất hay, vừa khiêm cung vừa chân tâm thật ý, điều kiện đưa ra rất sảng khoái, Tử Hi, ngươi tin bọn họ chứ?”

Cố Quân trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: “Không tin lắm, người man không giống với người Tây Dương, người Tây Dương chỉ là tham lam, người man lại là kẻ thù truyền kiếp – đặc biệt là Gia Lai Huỳnh Hoặc.”

Thẩm Dịch vội hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Từ khi Gia Lai tiếp chưởng mười tám bộ lạc, ngoại trừ báo thù Trung Nguyên thì hắn chưa từng làm việc gì khác,” Cố Quân nói, “Bây giờ họ đến đàm hòa, chỉ có hai khả năng, hoặc là Gia Lai bị ai trong mười tám bộ soán vị đoạt quyền, hoặc là hắn đang ấp ủ mưu mô nào đó.”

Thẩm Dịch: “Cũng không thể loại trừ khả năng mười tám bộ lạc thật sự không trụ được nữa…”

“Không, còn chưa tới mùa đông đâu, ta không tin giờ mà họ đã sơn cùng thủy tận,” Cố Quân nói, “Ngươi hãy nghe ta nói, Gia Lai là con chó điên, chó điên sẽ không để ý mình ăn là thịt hay cỏ, nó chỉ biết cắn người – Đúng rồi, Hoàng thượng nói sao?”

“Hoàng thượng…” Thẩm Dịch dừng lại, hạ giọng nói: “Đây là chuyện thứ hai ta muốn nói với ngươi, có thể Hoàng thượng gần đây không được khỏe lắm.”

Cố Quân sửng sốt.

“Hiện giờ đại triều hội đổi thành mười lăm ngày một lần, vào mùng một và mười lăm, có việc quan trọng khác cần bàn đều đem lên tiểu triều hội, giao cho Sở quân cơ chủ trì truyền lên Tây noãn các, chờ Hoàng thượng trả lời. Ta cảm thấy Hoàng thượng gần đây ngày càng không chịu nổi một đám người om sòm trên đại triều hội,” Thẩm Dịch nhỏ giọng nói, “Đại triều hội mùng một tháng này, nội thị vừa nói tan triều, Hoàng thượng đứng dậy giẫm lên long bào của mình, suýt nữa đương trường lăn từ trên ngự tọa đại điện xuống, được điện tiền thị vệ ba chân bốn cẳng đỡ lấy, kết quả là chỗ này…”

Thẩm Dịch chỉ cẳng chân mình: “Gãy luôn, đến giờ vẫn chưa xuống giường được, ta cảm thấy y vội vàng triệu Nhạn vương vào cung có thể cũng là vì nguyên nhân này.”

Cố Quân giật mình: “Ngã một cái mà có thể gãy xương luôn sao? Yếu quá!”

“Các Thái y không dám nói gì, ấp úng không ra nổi một nguyên cớ, sau đó mời Trần cô nương tới xem, Trần cô nương nói là nhiều năm lao tâm lao lực, lại thêm ăn uống không điều độ, xương xốp cả ra, mới dễ gãy – Có người đồn tiên đế năm xưa chính là…”

Chẳng trách các Thái y đều nói năng thận trọng, cũng chỉ có Trần Khinh Nhứ động chút là chạy đến quan ngoại mới dám nói thật vài câu.

Xã tắc này cũng quá hao mòn người.

Thẩm Dịch nhìn thoáng qua bốn phía, thấy nhân mã ra đón Nhạn vương đều đã đi theo Giang Sung, Cố Quân để thân vệ lại Bắc đại doanh, bên cạnh chỉ có mấy gia tướng, liền hạ giọng rỉ tai Cố Quân: “Do chuyện Lữ gia, quý phi cũng bị liên lụy, trực tiếp tước phi vị, ngoài mặt thì không sao, nhưng kỳ thực cơ bản là biếm vào lãnh cung rồi, Thái tử thì còn nhỏ, mẫu tộc cũng không có trợ lực gì, nếu Hoàng thượng thật sự… Ngươi nói y vội vã gọi Nhạn vương vào cung là có ý gì? Gửi gắm ấu chúa hay là…”

Cố Quân nhìn y một cái, Thẩm Dịch tự động ngậm miệng.

Năm đó khi hoàng thành sắp thất thủ, Lý Phong từng nhắc tới chuyện truyền ngôi – không phải cho Thái tử, mà là cho Nhạn vương.

Với tình hình sắp sửa nước mất nhà tan, Thái Sơn đổ sụp năm đó, tiểu Thái tử quả thật cũng chẳng cáng đáng nổi một gia quốc họ Lý, mà hiện giờ tuy giang sơn chưa thu về, nhưng Bắc man đã phái người cầu hòa, nghỉ ngơi vài năm, tất có sức đánh một trận, Hoàng thượng còn có thể truyền cho em không truyền cho con sao?

Cố Quân chợt nhớ tới câu nói chẳng ăn nhập gì mà Lý Phong đột nhiên nhắc tới trong cái lần Ngự lâm quân mưu phản – “Nhạn vương hồi nhỏ từng bị man nữ ngược đãi”-

Lý Phong không giống như là người sẽ chủ động hỏi, thế rất có khả năng là Trường Canh chủ động nói với hắn, sẽ là trong trường hợp nào?

Trường Canh và Lý Phong tuy là huynh đệ nhưng không thân, Cố Quân hiểu chú sói con Trường Canh kia, người không thân thì ngay cả cọng lông cũng chẳng cho vuốt, tuyệt không thể chủ động phơi bày vết thương thơ ấu để được thông cảm, trừ phi… Trong đầu Cố Quân chợt lóe linh quang, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: Đúng rồi, Nhạn thân vương trưởng thành đội mũ đã mấy năm, vì sao không ai quan tâm chung thân đại sự của y, dù người khác không tiện nhắc tới, chẳng lẽ Lý Phong cũng quên?

Thế câu nói không đầu không đuôi của Hoàng đế Long An ngày đó rất có thể còn nửa câu sau – “Trong lòng y có khúc mắc, không muốn cưới vợ sinh con”!

Nếu Nhạn vương không có con nối dõi, nghĩa là tương lai vô luận thế nào cũng không ai có thể lung lay địa vị của tiểu Thái tử, cho nên hắn có thể sẽ giao trọng trách gửi gắm ấu chúa cho Trường Canh.

Mà Lý Phong liên tục cho tiểu Thái tử tiếp xúc với mình, một mặt là để làm dịu mối quan hệ, một mặt cũng là trải sẵn đường cho nhi tử!

Ôi tâm tư của những người này…

Thẩm Dịch: “Ngươi nói Hoàng thượng liệu có khả năng truyền ngôi cho Nhạn vương không?”

“Suỵt – đừng nhắc tới nữa,” Cố Quân nói, “Không được xen vào, hãy nhớ chúng ta làm gì.”

Thẩm Dịch vội đáp: “Thực ra ta còn một việc… Ừm, là việc tư.”

Cố Quân sửng sốt nhìn Thẩm Dịch: “Việc gì?”

Thẩm Dịch vò đầu bứt tai một lúc: “Ngươi với Trần cô nương có thân lắm không?”

Trích trong bài Thượng da.

Thượng da,

Ngã dục dữ quân tương tri,

Trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng,

Giang thủy vi kiệt,

Đông lôi chấn chấn,

Hạ vũ tuyết,

Thiên địa hợp,

Nãi cảm dữ quân tuyệt!

Bản dịch thì Thi Viện có, các bạn tự tìm xem nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio