Trong phòng hội nghị, đang chiếu tư liệu và hình ảnh của bốn người chết. Trần đội phụ trách phân tích giải thích tình tiết vụ án: “Người đầu tiên là Lý Cầm Huệ, nữ, tuổi. Người huyện R của thành, tốt nghiệp đại học năm ngoái, chưa tìm được công việc. Người chết thứ hai là Vương Tiến Hoa, nam, tuổi, người huyện Q của thành, sinh viên năm ba đại học Quảng X. Người chết thứ ba là Bành Dũng, nam, tuổi, người huyện Y của thành, đang làm việc ở trạm xăng trên đường cao tốc huyện Y. Người chết thứ tư là Lý Phương Như, nữ, tuổi, người huyện R của thành, sinh viên năm ba đại học sư phạm Hoa X, cuối tuần sẽ đến phòng khám tâm lý Lam Thiên làm thêm. Trong bốn người trừ Bành Dũng ra, ba người khác đều chết trong nhà. Bành Dũng chết trong phòng nghỉ của trạm xăng, bốn người đều chết vì bị mãnh thú cắn đứt tay, mất máu quá nhiều mà chết. Trên tay các vị đều có tư liệu tỉ mỉ về bốn người chết, mọi người thử phát biểu cách nhìn về vụ án đi. Lão Triệu, anh nói trước đi.”
“Bốn người chết tuy không cùng một huyện, nhưng đều là người của thành phố này. Nhìn sơ qua tư liệu, điểm chung rõ ràng nhất là tuổi tác gần nhau, đều là thanh niên hơn . Trong đó, Lý Cầm Huệ và Lý Phương Như đều là người thôn Đại Lý huyện R. Tôi cảm thấy có thể điều tra từ thôn này, cần phải đến đó tìm hiểu một chút.” Lão Triệu đã là cảnh sát lâu năm, phân tích vụ án đơn giản mà rõ ràng, trực tiếp nhắm vào trọng điểm.
“Được, tan họp anh và tiểu Giả đến thôn Đại Lý một chuyến. Tiểu Giả cậu có cách nhìn thế nào?”
Giả Tấn Xuyên đang nhìn hình của bốn người chết, vì phát hiện một manh mối, nên đang trầm tư. Không ngờ đột nhiên bị điểm danh: “Hả? À, em đồng ý với cách nhìn của Triệu ca. Ừm, trước đó đến hiện trường phát sinh bốn vụ án, em luôn cảm thấy bố trí trong phòng có hơi bất thường. Khi nhìn những bức ảnh này cuối cùng em cũng hiểu chỗ nào bất thường.” Giả Tấn Xuyên đưa ảnh cho Trần đội đang chiếu hình.
Trên màn hình lớn xuất hiện ảnh lúc còn sống của người chết Lý Phương Như, là một bức ảnh cô ta tự chụp. Từ trong bức ảnh có thể thấy sau lưng cô ta có một cái bàn sách bằng gỗ rất cũ, kiểu dáng cổ xưa và bình dị, đại khái đã có niên đại rất lâu, một tầng sơn đỏ bên ngoài đã bị bong tróc, bên trái bàn, từ trên xuống dưới, tổng cộng có ba ngăn kéo.
“Em nhớ lần trước đến hiện trường vụ án, trong phòng của Lý Phương Như không có cái bàn này, đương nhiên là em liền cảm thấy có chút kỳ lạ, bài trí trong căn phòng quá đơn giản. Bên trái giường ngủ đặt một cái tủ đầu giường, bên cạnh là một tủ áo lớn, nhưng bên phải lại trống không, không đặt cái gì, không hợp lý chút nào.” Giả Tấn Xuyên nói rồi lại rút một bức ảnh khác ra: “Bàn sách này đồng thời cũng xuất hiện trong phòng nghỉ tại trạm xăng mà Bành Dũng làm việc. Bức ảnh này là đồng nghiệp của Bành Dũng trước khi xin nghỉ đã chụp ảnh để kỷ niệm. Bên trái Bành Dũng, có một cái bàn sách. Tuy chỉ chụp được một nửa, nhưng nhìn kỹ quả thật vô cùng tương tự bàn sách trong phòng của Lý Phương Như trên hình. Nhưng lần trước chúng ta cũng không thấy cái bàn này tại phòng nghỉ. Nói thật, loại bàn cũ kỹ này, căn bản không thích hợp với bố trí chỉnh thể của địa điểm phát sinh án. Tại sao nó sẽ được đặt tại địa điểm phát sinh án, và tại sao sau khi vụ án phát sinh lại đột ngột biến mất. Em cảm thấy cần phải điều tra một chút.”
“Vậy được, chúng ta chia hai hướng điều tra, lão Triệu đến thôn Đại Lý. Tiểu Giả điều tra nguồn gốc cái bàn.” Trần Thịnh Hằng có thể nói rằng khá tán thưởng cấp dưới mới của mình, tuy đối phương trông có hơi cẩu thả, nhưng thật ra là một người vô cùng tỉ mỉ. Có thể nhận ra từ cách phân tích tình tiết vụ án trước kia, đối phương mỗi lần đều có thể tìm ra một vài dấu vết từ chỗ nhỏ nhặt mà người khác không thể chú ý tới.
…
“Cô Trương, cô có từng thấy cái bàn này không?” Giả Tấn Xuyên dò hỏi chủ nhà Trương Bội Trân của Lý Phương Như.
Đối phương cầm bức ảnh nhìn kỹ một hồi: “Ừm, tôi từng thấy nó. Trong phòng tiểu Lý có một cái.”
“Vậy cô biết cái bàn đó từ đâu ra không?”
“Cái này thì tôi không rõ, gia cụ trong phòng tiểu Lý trên cơ bản đều là thứ tôi từng dùng trước kia, khi dọn vào nhà mới không cần, nên để lại cho người thuê phòng dùng. Chỉ có cái bàn này không phải do tôi để lại.”
“Vậy cô biết hiện tại cái bàn này đâu mất rồi không?’
“Không rõ nữa, lần trước khi tôi thu tiền nhà còn thấy nó. Hôm trước vào đó, vì quá sợ, tôi cũng không để ý tới cái này.’
Kết quả điều tra nằm ngoài dự liệu của Giả Tấn Xuyên, bốn người chết có thêm hai điểm chung: Một, hóa ra bốn người chết khi còn sống đều từng bày một cái bàn sách như thế tại nơi phát sinh vụ án. Hai, cái bàn sách này không ai biết nó xuất hiện ra sao, cũng không ai biết sau đó nó đi đâu.
Đang định về cục báo cáo tiến triển, thì nhận được điện thoại của em gái: “A lô, tiểu Vân à. Chụp hình cưới? Anh qua đó làm gì? Anh còn đang làm việc đó… được rồi được rồi, anh qua liền.’
Cúp máy, Giả Tấn Xuyên bất đắc dĩ về nhà lấy nhẫn cưới cho em gái.
Điểm chụp ảnh cưới ngoại cảnh của Giả Sách Vân là tại khu phong cảnh sông nước nổi tiếng thành A.
Khi Giả Tấn Xuyên tới nơi, em gái và chuẩn em rể đang ngọt ngào chụp hình trong cánh đồng hoa cỏ huân.
Chụp ảnh cưới đúng là một chuyện đốt tiền, là một người đàn ông của gia đình, tuân theo truyền thống mỹ đức tiết kiệm. Giả Tấn Xuyên vắt nát óc, hỏi đông hỏi tây. Cuối cùng tìm được tiệm chụp ảnh cưới mà một bạn học trung học mở. Thế là y tìm tới người bạn học này, nói hết lời mong giúp đỡ, cuối cùng em gái cũng được chụp ảnh cưới.
Bạn học của y không phải là thợ chụp hình, chỉ làm hậu cần, thấy Giả Tấn Xuyên tới, bèn cười ha ha lại chào hỏi: “A Nhân.”
Giả Tấn Xuyên bất mãn méo miệng: “Đã nói với cậu tôi đổi tên từ lâu rồi mà, bây giờ tôi tên là Giả Tấn Xuyên.”
Thật ra cái tên Giả Tấn Xuyên, là sau khi y tuổi tự đến cục quản lý hộ khẩu đổi. Tên của y trước kia, ngay cả y cũng khó mở miệng. Y vẫn luôn hoài nghi lão đầu nhà mình có được đi học không, từ tên của y đã thấy có khả năng là không được học. Giả Tấn Xuyên vốn tên là Giả Lữ Nhân. Đáng thương cho y đường đường là một thằng con trai, mà từ nhỏ đã bị kêu là ‘nữ nhân’. Tuy là một ‘giả nữ nhân’, nhưng càng khôi hài buồn cười. Mỗi lần chỉ cần y tự giới thiệu, chắc chắc có thể nghe thấy tiếng cười của đối phương. Tuy phần lớn đều không có ác ý, nhưng cũng khiến người ta khó chịu nổi. Sau khi lên trung học, y đã cao vọt lên m, bắt đầu có một chút khí khái nam tử. Thực sự không thể chịu nổi cái tên khôi hài buồn cười, trái ngược mạnh mẽ này, vừa đến mười tám tuổi y liền cầm chứng minh thư, ra cục quản lý hộ khẩu. Đi cùng còn có em gái của y, vì tên của Giả Sách Vân vốn là__ Giả Thiêm Trân.
Thiên Trân, thiên chân (ngây thơ). Cái tên tốt biết bao đi, nhưng khi thêm họ Giả vào phía trước, thì lại là chuyện khác. Họ Giả giống họ Ngô, họ Mạc, không dễ đặt tên. Tên Anh Hào, Đống Lương, Mỹ Lệ vân vân, đều là ký thác sự chúc phúc tốt đẹp của cha mẹ, nhưng nếu thêm vào cái họ ‘Giả’… thì chính là bi kịch.
Chào bạn học cũ xong, Giả Tấn Xuyên đến bên đồng cỏ huân nhìn họ chụp hình. Lại phát hiện bên ruộng còn có một người, mà người đó khiến y vô cùng hối hận đã tới đây.
“Anh! Anh tới rồi sao?” Vừa chụp hình xong, Giả Sách Vân phát hiện anh trai của mình: “Mau qua thay đồ, chúng ta chụp chung bốn người.”
Em gái hưng trí bừng bừng, Giả Tấn Xuyên không tiện cự tuyệt, nhưng phải chụp hình chung với tên đó… y ngước mắt nhìn Chân Chính vẫn lạnh mặt, không thèm nhìn mình, đành thở dài. Thôi vậy, em gái vui là được.
Cuối cùng bốn người cũng chụp hình chung, nhìn hiệu quả trên máy tính, chụp rất duy mỹ. Giả Sách Vân mặc đầm dài của cung đình Châu Âu ngồi trên ghế, Chân Thành cầm tay cô, cúi đầu nhẹ hôn, sau lưng cô là hai chàng đẹp trai phong cách khác biệt, nhìn thế nào cũng thấy giống một nữ vương quý tộc. Chỉ là hai chàng đẹp trai sau lưng một thì vẻ mặt cứng ngắc, một thì vẻ mặt bất thiện, thật sát phong cảnh.
Chụp hình xong, bốn người lập tức trở về. Giả Sách Vân đề nghị đến khu phong cảnh dạo chơi. Điểm quan cảnh chủ yếu của khu phong cảnh sông nước này là dân cư trên nước. Nhưng vì phạm vi sông nước không lớn, tài nguyên vui chơi có hạn, không đủ lực hấp dẫn. Nhà kinh doanh lại nghĩ biện pháp, thiết kế một vài công trình vui chơi. Chẳng hạn biểu diễn động vật, máy bóng rổ, ca vũ sông nước, nhà ma sống…
Giả Sách Vân bèn đề nghị vào nhà ma sống chơi.
Thật ra lấy nhẫn cưới là giả, muốn tạo cơ hội, cải thiện quan hệ của anh trai và em chồng tương lai là thật. Đã biết hai người là bạn học từ lâu, nhưng từ những chữ bình luận rời rạt của anh trai, có thể nhìn rõ anh trai nhà mình ngứa mắt người ta, quan hệ của hai người không mấy hòa hợp. Nếu hai nhà sau này là thân thích, đương nhiên nên ở chung hòa hợp. Tuy cô cũng không gặp em chồng này được mấy lần, hơn nữa đối phương trầm mặc ít nói, nhưng tổng thể thì vẫn không tồi.
Nhân phẩm của anh trai thì không cần phải nói, đó chính là đàn ông ba tốt của thời đại mới! Cô nghĩ rất lạc quan, chỉ cần hai người tiếp xúc nhiều, hiểu nhau hơn, quan hệ sẽ có thể tốt lên, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt thì sao?
Nhà ma sống, là nhà ma mà người ta giả ma giả quỷ hù người. Khác biệt lớn nhất với nhà ma bình thường là: Nhà ma bình thường chỉ dựa vào đạo cụ máy móc dọa người. Mà nhà quỷ sống chủ yếu dựa vào nhân viên công tác giả thần giả quỷ trong đó, hù dọa du khách vào chơi. Bầu không khí đáng sợ và tính kích thích cao hơn nhà ma bình thường một bậc.
“Các, các người vào đi, tôi đợi bên ngoài.’ Giả Tấn Xuyên nhút nhát thoái lui, tuy y là một vị cảnh sát nhân dân, hiện trường ghê tởm, đáng sợ cỡ nào cũng từng thấy, cũng không cảm thấy có gì đáng sợ. Nhưng, y chính là sợ ma. Khi xem phim, cũng chưa từng xem phim ma. Phim kinh dị máu tanh của phương tây thì không sao hết, chính là không dám xem phim ma mang không khí tâm lý của phương đông.
Chân Chính vẫn không nói gì đột nhiên như tự lầm bầm thốt lên một câu: “Thì ra cậu sợ ma à?”
Giả Tấn Xuyên nghe thế, thẹn quá hóa giận đỏ mặt: “Ai sợ! Vào thì vào!”
Hậu quả của vịt chết còn cứng miệng là, bắt đầu từ khi bước vào nhà ma này, Giả Tấn Xuyên vẫn luôn kéo góc áo người đi trước, chết cũng không chịu nhích chân. Cũng không bận tâm người đi trước y là đối thủ hàng đầu, chỉ vô thức tìm một người nào đó níu chặt không buông. Trong nhà ma rất tối, có vài chỗ thậm chí còn phải lấy di động ra chiếu sáng, mới có thể nhìn được đường phía trước.
Khác với anh mình, Giả Sách Vân tuy là con gái, nhưng lại rất dũng mãnh, luôn đi trước nhất, còn vừa đi vừa chụp hình những cảnh đáng sợ, kỳ dị.
Tuy là nhà ma sống, nhưng thật ra bên trong cũng có một vài máy móc, đi tới một quan tài, nắp quan tài đột nhiên tự động mở ra, một cương thi mặc quan phục nhà Thanh nhảy ra khỏi quan tài, đứng trước mặt Giả Tấn Xuyên. Giả Tấn Xuyên sợ hãi thét lên một tiếng “A ~”, nhảy lên đu trên lưng Chân Chính, hai tay hai chân như Koala ôm chặt đối phương, dán dính lên thân người ta.
Giả Sách Vân nhìn cảnh tượng khôi hài này, nhịn không được muốn cười. Anh trai của mình thân hình cao lớn một mét tám hai, tuy không thể nói là cường tráng, nhưng cũng tính là rắn rỏi. Mặc đồ cảnh sát vào càng thêm tràn đầy thần thái, đủ khí phách đàn ông. Nhưng hiện tại… quả thật giống như một đứa con nít sợ hãi trốn trên lưng mẹ. Hơn nữa sau khi nhảy lên lưng người ta, quả thật giống như mọc trên đó, chết cũng không chịu xuống. Chân Chính chỉ có thể bất đắc dĩ cõng người này đi tiếp.
“Chậc! Còn nói là nhà ma sống, anh ma này cũng thiếu tinh thần công việc quá thì phải? Chúng ta đã đi lâu như thế rồi, sao vẫn chưa nhảy ra dọa chúng ta chứ?” Giả Sách Vân bất mãn, không có người sống giả ma, như vậy có gì khác với nhà ma bình thường?
Mới nói thế, Giả Tấn Xuyên vốn nhắm chặt hai mắt, dán dính trên lưng Chân Chính không dám nhìn cái gì, đang ở trong trạng thái cực độ nhạy cảm thần hồn nát thần tính với hoàn cảnh xung quanh. Đột nhiên cảm thấy sau gáy chợt lạnh, có dịch thể gì đó nhỏ lên cổ mình. Y lập tức như mèo dựng lông, thét lên một tiếng, hai tay vô thức kéo tóc Chân Chính, liều mạng mà níu.
Dù có bất động như núi như Chân Chính, cũng không thể chịu nổi nỗi đau bị nhổ tóc, cùng nỗi lo trở thành ‘địa trung hải’ ngày sau (hói). Muốn lôi ‘kẻ gia hại’ trên lưng xuống. Ngặt nỗi hai chân đối phương càng quấn chặt trên eo mình, lôi thế nào cũng không xuống. Chỉ có thể đi nhanh hơn, xông ra ngoài.
Cuối cùng thấy lại ánh sáng, Giả Tấn Xuyên mắc cỡ nhảy xuống khỏi lưng ‘kẻ bị hại’. Ngại ngùng một trận, nhưng không hạ được thể diện để xin lỗi đối phương. May là đối phương không trách tội mình, chỉ tiếp tục làm như không thấy.
Giả Tấn Xuyên nghĩ tới dịch thể bất minh đó, sờ sau gáy, mở tay ra nhìn, màu đỏ? Đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi tanh rỉ sét ập tới, sắc mặt liền đại biến: “A! Là máu!”