Sát Thần Chí Tôn

chương 752: c752: vạn tượng cực cảnh 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng mà Vạn Tượng Cương Vực, lại chưa bao giờ xuất hiện qua cường giả Hoàng đạo tiến vào cực cảnh, phá kén thành bướm, tấn chức Đại Đế.

Loại sự tình xác suất nhỏ đến đáng thương này, không phải ai cũng có vận khí tốt đụng phải.

- Giang Trần, tuổi ngươi còn trẻ, liền đột phá Nguyên cảnh. Thiên phú này ở trong Vạn Tượng Cương Vực, tuyệt đối là nhất đẳng. Chỉ có điều cất bước thấp, tạm thời lạc hậu hơn thiên tài đỉnh cấp của những đại tông môn kia. Bất quá, ba năm, đủ phát sinh rất nhiều chuyện. Ta tin tưởng ba năm sau, ngươi nhất định có thể gắng sức đuổi theo. Trên Vạn Tượng Tiềm Long Bảng, tất sẽ có danh hào của ngươi.

Đan Trì cổ vũ Giang Trần.

Thiên Diệp lão tổ lại hỏi:

- Bài danh bao nhiêu trên Tiềm Long Bảng, mới có thể tiến nhập cực cảnh?

Nghĩ đến Vạn Tượng Cực Cảnh kia hấp dẫn, Thiên Diệp lão tổ cũng không bình tĩnh rồi. Hắn biết đời này mình là không có trông cậy vào. Thế nhưng mà Bảo Thụ Tông lại có mấy trẻ tuổi tài tuấn như vậy.

- Trước 100, có thể tiến vào. Bất quá, Vạn Tượng Cực Cảnh có phân chia cửu trọng. Thứ tự bất đồng, tiến vào cấp độ cũng bất đồng.

- 100 cường, 100 cường...

Ánh mắt Thiên Diệp lão tổ đảo qua trước mặt bọn người Thang Hồng.

Hiển nhiên, hoặc nhiều hoặc ít, trong nội tâm Thiên Diệp lão tổ vẫn còn có chút cách nghĩ.

Diệp Trọng Lâu lại hỏi:

- Đan Trì Thánh giả, Top 100 Vạn Tượng Tiềm Long Bảng này, đại khái cần cảnh giới gì?

- Địa Nguyên cảnh lục trọng, đây là ít nhất. Dù đạt tới Nguyên cảnh lục trọng, cũng phải có thần thông vũ kỹ vượt qua thường nhân, mới có cơ hội tiến vào. Nhưng mà, nếu tới Nguyên cảnh thất trọng, thì trên cơ bản đã ngồi vững.

- Nói vậy, thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực, tu vi đều đã đạt đến Thiên Nguyên cảnh?

Thiên Diệp Tôn Giả vạn phần giật mình.

- Thiên tài đỉnh cấp, nếu như ngay cả Thiên Nguyên cảnh cũng không vào được, vậy Vạn Tượng Cương Vực liền triệt để không có có hi vọng rồi.

Đan Trì thở dài.

- Một ít Hạ Vực cường đại, thiên tài đỉnh cấp, ít nhất cũng là Nguyên cảnh đỉnh phong, nửa bước Thánh Cảnh. Mà thiên tài đỉnh cấp Trung Vực, ít nhất là Nhân Thánh, đột xuất, thậm chí có Địa Thánh. Về phần thiên tài đỉnh cấp của Thượng Bát Vực...

Đan Trì nói đến đây, cũng than nhẹ, tu vi của hắn, ở Vạn Tượng Cương Vực tuyệt đối là yêu nghiệt, không đến trăm tuổi, liền tu luyện tới Địa Thánh ngũ trọng.

Thế nhưng mà, thiên phú như vậy, phóng tới Thượng Bát Vực, cái kia nhiều lắm là ngang hàng với thiên tài nhất lưu, thậm chí, một ít thiên tài đỉnh cấp cũng có thể nghiền áp hắn.

Mà người có thể được xưng thiên tài, đều là dưới bốn mươi tuổi.

Qua bốn mươi, liền không thể nói trẻ tuổi.

Sắc mặt của Thiên Diệp Tôn Giả như mướp đắng, thở dài:

- Chẳng lẽ thiên tài đỉnh cấp của Thượng Bát Vực, còn có Thiên Thánh sao?

- Đó là tự nhiên.

Đan Trì nói đến Thượng Bát Vực, ngữ khí cũng ngưng trọng.

- Khá tốt, loại yêu nghiệt biến thái này, cũng không tính quá nhiều. Ví dụ như Cửu Dương Thiên Tông, Phong Bắc Đẩu kia tính toán lợi hại a? Nhưng mà, so với thiên tài cao cấp nhất của Cửu Dương Thiên Tông, lại không coi là cái gì. Tương truyền, trong trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên Tông, Thiên Thánh cấp, là không dưới hai mươi. Càng có đặc biệt cường đại, tuổi còn trẻ, thì đã đến Thiên Thánh đỉnh phong, có tư thế vấn đỉnh nửa bước Hoàng đạo. Loại yêu nghiệt kia, đều là ngậm lấy chìa khóa vàng sinh ra, mỗi một bước của bọn hắn, đều là dùng xe tốc hành, tập hợp tài nguyên và số mệnh tốt nhất của Thiên Tông. Loại người này, bất kỳ một cái nào, sau vài chục năm, đều sẽ thành nhân vật hô phong hoán vũ của Thần Uyên Đại Lục.

Những lời này của Đan Trì, như nước lạnh xối ở trên đầu Bảo Thụ Tông.

Bọn hắn vốn còn mừng thầm, Bảo Thụ Tông ra yêu nghiệt như Giang Trần, liền có thể hãnh diện rồi.

Thế nhưng mà, phóng nhãn toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, bọn hắn mới biết mình vô tri.

Ngược lại là Giang Trần, sau khi nghe vậy, lông mày thoáng nhíu một phát.

- Nửa bước Hoàng đạo sao?

Giang Trần khẽ gật đầu, tuy Nguyên cảnh cách Hoàng đạo, kém xa vạn dặm, bất quá Giang Trần lại không nhụt chí.

Hắn tin tưởng vững chắc, sớm muộn gì mình sẽ đạt tới một bước kia.

Mà chờ mình đến một bước kia, hết thảy thiên tài, ở trước mặt hắn, đều là phù vân.

Thần Uyên Đại Lục này, không có người nào có tư cách hiểu thiên hơn hắn, ở trước mặt hắn tự xưng thiên tài.

Đã minh bạch chênh lệch, Giang Trần cũng không uể oải, trái lại, động lực tu luyện càng tăng.

- Giang Trần ta có thể ở trong mấy năm, từ Chân Khí cảnh vượt qua ba đại bậc thang, tiến vào Nguyên cảnh. Vì cái gì không thể nhất cổ tác khí, trong mấy năm tương lai, trùng kích Thánh đạo cảnh, thậm chí Hoàng đạo cảnh?

Hiện tại, Giang Trần không thiếu khuyết nhất đúng là tự tin.

Đồng dạng, sau khi Bảo Thụ Tông minh bạch chênh lệch, cũng không hề bảo thủ, chỉ biết thiên kiến bè phái nhàm chán kia.

Thiên Diệp lão tổ không chút do dự nói:

- Đan Trì Thánh giả, Bảo Thụ Tông ta có một yêu cầu quá đáng.

- Cứ nói đừng ngại.

Đan Trì là người tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết.

- Hai tông ta cộng đồng bồi dưỡng Giang Trần, ta hi vọng lại cho mấy đệ tử trẻ tuổi đến Đan Càn Cung đào tạo sâu. Hôm nay thế cục đại biến, những người tuổi trẻ này ở lại Bảo Thụ Tông, ta lo lắng tốc độ tiến bộ của bọn hắn, theo không kịp tình thế biến hóa.

Thiên Diệp lão tổ chỉ chỉ bọn người Thang Hồng:

- Mấy người này, đều là tuổi trẻ tài tuấn của Bảo Thụ Tông ta, mặc dù không bằng thiên tài đỉnh cấp của quý tông, nhưng lại là đệ tử tinh anh nhất của Bảo Thụ Tông ta.

Thang Hồng cùng Giang Trần là bằng hữu thân thiết, Đan Trì sớm đã nhìn ra.

Mà mấy cái khác, như Tạ Vũ Phàm, Liên Thương Hải cùng Thiết Đạt Chí, ở Bảo Thụ Tông, coi như là cấp cao nhất, cùng Thang Hồng đặt song song, đều là Tứ đại thiên tài lúc trước của Bảo Thụ Tông.

Chút việc nhỏ ấy, Đan Trì tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vung tay lên, cười nói:

- Hai tông đã kết minh, đây đều là việc nhỏ. Giang Trần, ngươi cảm thấy như thế nào?

Đột nhiên Đan Trì hỏi ý kiến của Giang Trần, hiển nhiên, hắn cực kỳ coi trọng ý kiến của Giang Trần.

Hắn vừa hỏi, Thiết Long liền có chút ngồi không yên, lòng thấp thỏm. Hiển nhiên, Thiết Long rất lo lắng Giang Trần nhớ thù, sẽ ngăn cản đệ tử Thiết gia Thiết Đạt Chí và Liên Thương Hải tiến về Đan Càn Cung.

Liên Thương Hải và Thiết Đạt Chí, hiển nhiên cũng biết đây là một cơ hội đổi vận mệnh, trong lúc nhất thời, cũng khẩn trương không hiểu, trái tim nâng lên cổ họng, lo được lo mất nhìn Giang Trần.

Giờ khắc này, vận mệnh tiền đồ của bọn hắn, đều nắm giữ ở trong tay Giang Trần, làm sao có thể không lo lắng?

Giang Trần không phải loại người mang thù, sau khi Thiết gia chịu thua, thái độ coi như thành khẩn, cũng đưa tới rất nhiều tài nguyên cầu hoà.

Tuy Giang Trần chưa nói tới tiếp nhận Thiết gia, nhưng lấy độ cao trước mắt của hắn, thật sự không đáng chấp nhặt với Thiết gia rồi.

- Nhiều mấy người, sẽ càng náo nhiệt. Nếu một mình ta đi Đan Càn Cung, sẽ cô đơn lẽ bóng. Theo ta thấy, trẻ tuổi còn phải có người quản một chút. Không bằng Thiên Diệp Tôn Giả tọa trấn Bảo Thụ Tông, Trọng Lâu Tôn Giả dẫn đội tiến về Đan Càn Cung, như thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio