Sát Thanh

người đi trong đêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai_kari

Beta: Kaorikawa

Lạc Ý liếc mắt nhìn màn hình màu xanh lóe sáng từ chiếc radio, hiện tại đã g sáng.

Đèn ở trên con đường cao tốc Interstate () chiếu xuống, yên lặng kéo dài vô tận về phía trước, hai bên con đường là đồng hoang đen thẳm, thỉnh thoảng thổi qua cái bóng của rừng cây. Nếu không phải dãy phân cách màu trắng không ngừng bay vút ở phía sau lưng đôi mắt mình, hắn sẽ có ảo giác xe mình nãy giờ đang bất động.

Quá an tĩnh, an tĩnh tới mức khiến cho con người không thoải mái. Hắn đưa tay vặn nút radio chút — không có bất kì thanh âm nào, cũng không biết đã hỏng từ lúc nào.

Ngay lúc hắn dự định sẽ tự mình hát, thì ở phía trước chợt xuất hiện bóng người.

Tiếng phanh xe mạnh chợt vang lên đầy bén nhọn, thân thể của Lạc Ý ở ghế lái giật nảy một cái. Vì tay lái xoay quá mau, nên lực ly tâm khiến cho hắn như muốn tối tăm mặt mũi, nhưng cũng may xe cuối cùng cũng dừng lại được.

Tên khốn thiếu chút nữa gây ra tai nạn giao thông chợt hiện rõ ràng dưới ánh đèn xe, là một tên da đen cao to, mặc áo T-shirt tay dài có nón phía sau, ở trên đầy hình thù kỳ quái, nhìn qua tựa như bức tranh sơn dầu của phái trừu tượng, cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện đó là một đám xương khô không có tay chân chồng chéo lên nhau. Nhưng Lạc Ý lại cảm thấy so với cái quần jean phối đầy dây kim loại nhìn qua hết sức thê thảm kia, thì cái áo T-shirt này coi như tương đối bình thường.

Người nọ hai ba bước đi tới, khom lưng dán mặt ở ngoài cửa sổ xe, đưa ngón tay gõ gõ.

Lạc Ý cẩn thận hạ kính thủy tinh xuống cỡ chừng bàn tay, kinh hồn chưa định mà chỉ trích: “Anh có biết làm vậy nguy hiểm lắm hay không? Nếu muốn tự sát, cảm phiền đổi chiếc khác giùm tôi, xe tôi đã sửa chữa ba lần rồi, thêm lần nữa sẽ trực tiếp quăng vào bãi phế liệu đấy!”

Người nọ ở dưới bóng đêm tựa như một con ma ẩn trong bóng tối chỉ có nụ cười hiện ra một hàm răng sáng: “Nếu tôi không đứng ngay giữa đường, thì chiếc Chevrolet của anh sẽ chạy lướt qua, bỏ mặc tôi giống mấy chiếc khác mất thôi.”

Đó là bởi vì mày đứng ở bên con đường không có đèn, tựa như cục chocolate đen rớt xuống chai coca đó. Lạc Ý ở trong lòng âm thầm mắng, nhưng sự giáo dục tốt vẫn khiến hắn mang vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Cần hỗ trợ à?”

“Đương nhiên, toàn bộ thế giới này còn có ai cần hỗ trợ hơn tôi cơ chứ — tôi bị một tên khốn uống say đuổi xuống xe, đại não đã bị trúng độc cồn của tụi nó cho rằng đó chỉ là một trò đùa, quỷ tha ma bắt, tụi nó lái xe của tôi đi mất! Mai tôi sẽ phải tới hồ hoặc giữa hai gốc cây nào đó mà tìm cái xe! Chiếc xe trước của tôi cũng hư như vậy đó! Cái đám son of bitch đó —“

Lạc Ý nhíu nhíu mày, hy vọng cửa sổ xe có thể tăng thêm công năng cản được mấy câu tục tĩu. Hiển nhiên, so với đám bạn khốn khiếp của gã, thì cái tên đang bắt đầu hùng hổ bắt đầu chửi bới đến tám đời tổ tông của người ta cũng chẳng cao thượng được hơn bao nhiêu.

Hắn rất muốn nhấn chân ga chạy luôn, chỉ là ý đồ này chưa kịp thực hiện đã bị phát hiện.

“Này này, anh bạn à, đừng thế chứ! Chỗ quái quỷ này một tiếng mới có chiếc chạy qua, tôi cũng không muốn ở một nơi hoang vu dã ngoại này qua đêm đâu … Cho tôi quá giang quãng được không? Chỉ cần thấy trạm xăng hoặc motel nào cho tôi xuống cũng được.” Người nọ khẩn cầu.

Lạc Ý nhìn qua cửa sổ xe, thấy khuôn mặt khôi ngô cùng chiếc áo T-shirt hơi thấp lộ ra đường cong cơ thể, do dự một chút, cuối cùng mở khóa xe.

“Thanks Satan!” Người nọ mở cửa xe, nhảy lên, ngồi thẳng vào ghế phó, tay phải vươn qua. “Quann.”

Lạc Ý đưa tay, khẽ chạm vào bàn tay mang đầy nhẫn hình độc xà, xương khô, “Lee.” ()

“Người Trung Quốc? Hay người Hàn Quốc?” Quann nghiêng đầu quan sát hắn: , tuổi, hoặc cũng cỡ trên dưới khoảng đó chút, ngũ quan đoan chính, tóc đen mỏng, mặc đồ thường rất đoan chính, nhìn qua tựa như một nam sinh cấp ba mới ra trường, sạch sẽ mềm mại vậy.

“Người Trung Quốc.” Lạc Ý gật đầu cười yếu ớt một chút, mang theo nét ôn hòa và nội liễm đặc biệt của người Phương Đông.

Oh, là con ngoan trò giỏi nha, một công dân biết tuân thủ pháp luật nữa chứ!Quann trào phúng cười nhe răng.

Xe một lần nữa khởi động, dần dần tăng tốc tới dặm Anh ( km/h), vượt qua tốc độ giới hạn của đường cao tốc Interstate ( km/h).

Nó ước gì có thể nhanh chóng chạy tới được chỗ có người, sau đó đẩy mình xuống đây mà. Quann nghiền ngẫm đắc ý suy nghĩ, Nó đang khẩn trương, vì ở đây chỉ có nó và mình … Haha, nó sợ mình!

Đáy lòng dâng lên sự hưng phấn đầy đen tối, Quann hít sâu một hơi sau khi trầm mặc rồi chợt mở miệng: “Lái xe đêm như vậy, chắc buồn chán lắm ha?”

“Không còn cách nào khác, công tác là chính mà.” Lạc Ý trả lời.

“Người suy nghĩ như cậu cũng không còn nhiều lắm đâu, con đường này gần đây xe cộ càng lúc càng ít, vì xảy ra việc đó —” Quann ra dấu cắt cổ đầy khoa trương, thè lưỡi về phía hắn. “Này! Cậu biết chuyện này không?”

Lạc Ý cắn môi chút, thoạt nhìn có chút bất an. “Truyền thông có đưa tin.” Dường như hắn đang kinh sợ chuyện gì đó nên nhỏ giọng nói. “Bọn họ gọi tên đó là “Sát thủ đường đêm (Dạ lộ sát thủ)”.”

“‘Dạ lộ sát thủ’, biệt hiện này quá thấp, tôi cùng bạn tôi đều gọi gã là ‘Dark Ghost (ak Dạ Ma)’. Tên đó là một tên khốn khá ngầu nha — giả thành một người đi đường cần hỗ trợ, đêm khuya ở bên đường cái đón xe. Ngày tiếp theo, mọi người sẽ phát hiện có một cái tên tốt bụng đầy xui xẻo bị treo ngược ở trên cây bên đường, cổ tay bị cắt hai lỗ, bụng bị mổ tung, nội tạng lủng lẳng đầy người …” Thanh âm của Quann càng lúc càng trầm thấp, thân thể hơi nghiêng tới, dường như muốn quan sát thật kỹ phản ứng của người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh mình — Hắn vẫn đang nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có biểu tình gì rõ ràng, nhưng liên tục nuốt nước bọt, hầu kết không ngừng cử động, đây chính là biểu hiện khi khẩn trương, lo nghĩ hoặc sợ hãi.

Quann thoả mãn nở nụ cười, tiếp tục nói tới chủ đề đầy hứng thú này: “Đã có tên bị hiến tế rồi, mà cảnh sát ngay cả cọng tóc của tên đó cũng chẳng mò ra được — tên đó chính là một thiên tài xuất quỷ nhập thần.”

“Hiến tế … là sao?” Lạc Ý có chút miễn cưỡng hỏi, song song khóe mắt liếc một chút tên da đen cao to bên cạnh mình: ở dưới áo T-shirt kia là một cơ thể đầy bắp thịt, cánh tay còn bự gấp tay mình, trên cổ có hình xăm, phân nửa hình xăm bị ẩn trong áo, phần lộ ra tựa như một sinh vật tà ác nào đó.

Quann nhìn ra được biểu hiện này của hắn, biết rõ bạn đồng hành của mình không thích câu chuyện này, nhưng vẫn trả lời, có thể vì lễ phép xã giao phải hỏi qua đáp lại, hoặc có thể vì sự bức bách của áp lực tâm lý hoặc bầu không khí.

Câu hỏi đó khiến cho gã càng thêm hăng hái dạt dào giải thích: “Gã trói mắt cá chân của người ta, treo ngược trên cành cây, sau đó lấy máu, nhúng nước, tựa như đang làm thịt sơn dương vậy, cuối cùng ở ngay mặt đất dưới ngay thi thể vẽ một ngôi sao năm cánh ngược, ở giữa viết tên người bị hại — đây chính là nghi thức hiến ác ma theo lễ Misa đen () đó.”

Lạc Ý ép buộc mình phải dời lực chú ý vào tay lái, nhưng nhịn không được phản bác lại: “Trên báo cũng không có kể lại chi tiết như thế, nghe qua tựa như nội dung trong một quyển tiếu thuyết tôn giáo vụng về vậy.”

Quann nở nụ cười: “Oh, tất nhiên báo chí không có đăng chi tiết như thế rồi, bọn chúng đâu phải đương sự đâu.”

Lạc Ý nhấn mạnh chân ga, lốp xe cà trên mặt đất phát ra tiếng két như tiếng rên rỉ. Quann không có thắt dây an toàn, đầu của gã đụng phải vách xe, kêu to tiếng: “Fuck! Cậu làm gì thế?”

“Phía trước có xe gặp trục trặc.” Lạc Ý quay đầu nói. “Anh không thấy đôi nam nữ đang ngoắc xe kia sao?”

Bên cạnh đường ở phía trước là một chiếc AB Volvo () đời mới màu đen, cầm lái là một người đàn ông tóc vàng cỡ trên dưới , cả người mặc một bộ âu phục màu xám tro giá trị không ít, trong tay cầm một bao công văn, tựa như một tinh anh thành phần tri thức làm việc trong mấy tòa nhà cao tầng, mang đầy ưu nhã tự tin, phong độ.

“Tôi là Olden.” Y vươn tay tỏ ý cám ơn với Lạc Ý đang xuống xe, giới thiệu cô gái trẻ tuổi bên cạnh mình. “Đây là Jessyca, mới quen tiếng trước. Cô ấy định đi nhờ xe tôi Lamar (), ai ngờ lại bị kẹt ở đây.”

“Có vấn đề gì thế?” Lạc Ý nhìn xe của y chút. “Có thể sửa được không?”

Olden lắc đầu, “Tôi nghĩ đồng hồ báo xăng của xe có vấn đề, suốt đường đi nó cứ báo là đầy xăng, làm hại tôi bỏ lỡ hai trạm.”

“Trạm xăng gần nhất còn cách … a … hơn nửa tiếng nữa, có thể dùng xe tôi kéo tới đó không?”

Hiển nhiên Olden cũng không dự định bỏ cái xe mới mua của mình quăng ở bên đường chờ tới hừng đông mới xử lý, y tiếp nhận kiến nghị này, đồng thời thân thiện hỏi qua ý kiến của cô gái đứng bên cạnh.

Jessyca nhai kẹo cao su nhún vai: “Tôi sao cũng được, dù sao đi xe ai cũng như nhau thôi.” Cô là một cô gái xinh đẹp, tóc quăn màu rám nắng mê người, da hơi hanh, vành mắt lại trét phấn để che lấp bọng mắt đen, tựa như luôn bị chìm trong trạng thái ngủ không đủ vậy.

Lạc Ý lấy một sợi dây thừng dùng để kéo xe tải ở cốp sau, cột hai chiếc xe lại, bắt đầu lên đường.

Ở phía sau có thêm người, cảm giác cô linh hồi nãy cũng dần giảm bớt, chí ít Quann cũng không còn tiếp tục cái chủ đề khiến người ta rợn tóc gáy hồi nãy nữa, Lạc Ý chậm rãi lái xe, tâm tình cũng dần tốt hơn.

Dọc theo đường đi ba người họ cứ câu được câu không mà nói chuyện vặt vãnh, cô gái ngồi ghế sau liên tục dụi mắt ngáp to, xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào thân người đàn ông phía sau.

Lạc Ý chú ý thấy sự xê dịch cơ thể của Olden. Dường như y có chút bài xích sự tiếp xúc thân thể của cô gái ấy, mặc dù bộ ngực của cô ta lại mềm mại căng tròn tựa như một cặp đào mật.

Cô gái nửa ngủ nửa tỉnh dường như không hài lòng với sự né tránh của y, càng tiến sát lại, hầu như nằm úp sấp trên đùi của y.

Lạc Ý thấy được biểu tình của Olden: Xấu hổ, bất đắc dĩ, cùng với sự chán ghét sinh lý mơ hồ.

Hắn nhịn không được muốn cười, nhưng chợt nhìn thấy được đường nhìn của đối phương qua kính chiếu hậu, đôi mắt màu xanh lam đầy phiêu lượng sáng rực tựa như mặt trời không mây che lấp.

Y biết mình nhìn y, y biết mình đang nghi ngờ cái gì.

Lạc Ý nhanh chóng dời ánh mắt, khóe miệng hơi cong, đưa ra một nụ cười đầy ám muội.

phút sau, bọn họ tới được một trạm xăng nhỏ.

Thằng nhóc mặc quần áo lao động bị đánh thức trong cơn mơ màng, sắc mặt không tốt mà tới đổ đầy xăng giúp bọn họ, vừa nói thầm: “Các anh dự định chạy suốt hay sao?”

“Đương nhiên không, tôi mệt gần chết, nằm xuống là ngủ được ngay đấy.” Lạc Ý xoa cái vai đau nhức. “Gần đây có cái motel nào không? Tôi muốn nghỉ ngơi mấy tiếng.”

Thằng nhóc thu tiền, vô tính giơ ngón tay về phía trước. “Ở đường đối diện, có một motel dạng từng căn.” Nói xong bỏ mặc bọn họ mà quay vào trong.

Lạc Ý quay người hỏi: “Các anh thì sao?”

“Tôi không đi đường đêm.” Quann nói trước.

Olden do dự một chút, quay đầu lại nhìn chiếc xe đã đầy xăng của mình, Jessyca đã chui vào ghế sau của chiếc AB Volvo, tự nhiên mà cuộn người ngủ. Y khẽ thở dài: “Quên đi, tôi cũng ngủ lại, hừng đông thì xuất phát cũng được. Dù sao cũng phải lo cho cô ta chút.”

Vì vậy ở ngay sảnh của motel chợt xuất hiện vị khách đêm, bà chủ mặc áo ngủ đi ra làm thủ tục đăng ký, trong miệng lẩm bẩm: “Cùng nhóm à? Vậy hai người phòng đi, đều là phòng hai giường cả.”

“Không được, phòng đi.” Lạc Ý nói. “Chúng tôi … cũng không quá thân, là vừa mới gặp.”

“Chỉ còn phòng thôi, mấy phòng khác chưa có sửa xong.” Bà chủ dừng bút lại, còn buồn ngủ mà trừng mắt nhìn hắn. “Cô gái này,” Bà dùng ngòi bút chỉ chỉ vào Jessyca đang lảo đảo, hồ nghi hỏi: “Cô ta bị các cậu dụ dỗ à?”

“Tất nhiên không, đương nhiên không phải! Cô ta chỉ là đang mệt thôi.” Olden đang bận rộn mà kéo đẩy Jessyca cứ dính sát vào cánh tay y, nỗ lực đánh thức cô ta.

“Hình như cô ta say thuốc thì phải?” Bà chủ lãnh đạm mà nói.

Jessyca đưa tay uốn mấy lọn tóc quăn, dường như tỉnh táo lại, phiền táo hét lên: “Tôi không có say thuốc! Tôi chỉ uống chút rượu thôi … một chút à! Chẳng phải pháp luật đã quy định trên là người trưởng thành là có thể uống rượu hay sao?” Cô dùng móng tay sơn đen kịt của mình vỗ vỗ lên quầy bàn tiếp tân, bỗng nhiên khanh khách cười rộ lên: “Bà có bán rượu không —?” Cô vươn người về phía trước, cố gắng chớp đôi mắt dán lông mi giả dày cộm. “Cái loại mà có bỏ thêm thuốc ấy?”

Olden xoa xoa mi tâm cúi đầu thở dài tiếng, đưa tay túm lấy cô ại, “Hai phòng thì hai phòng vậy, cô ta phòng, chúng ta phòng.”

Jessyca nắm lấy cánh tay của y, dường như hát to: “Chúng ta phòng, bọn họ phòng. Haha, chúng ta làm tình, bọn họ thì fuck nhau.”

Lạc Ý vừa mới mua một lon nước trái cây từ máy bán nước tự động bên cạnh, uống hớp liền phun ra đất, cố sức ho.

Olden rất xấu hổ mà cầm lấy xâu chìa khóa đặt trên quầy bàn tiếp tân, kéo cô gái vừa cười vừa hát đến phòng. “Được rồi, Jessyca, ngoan chút nào, cô gái ngoan, yên lặng nào … yên … Câm miệng lại, tao nói mày câm …”

Quann nhìn bóng lưng hai người họ, làm ra biểu tình rất tiếc nuối: “Tôi rất muốn cùng nhỏ đó phòng nha, nhỏ đó nhất định rất ngon, có thể hút được cả linh hồn của anh ta ra luôn đó …”

Lạc Ý giả bộ không nghe thấy, cầm chìa khóa đi mở cửa phòng.

Phòng khá nhỏ, miễn cưỡng nhét vào hai giường đơn, tủ quần áo, bàn tròn cùng một cái ghế sofa, trên tường có giấy dán tường màu hơi mờ, nhưng cũng may đệm chăn coi như ngăn nắp sạch sẽ.

Quann đi theo phía sau vào phòng, thân thể cao lớn càng khiến cho không gian nhỏ hẹp tăng thêm phần bức bách, mang lại một áp lực đè nén.

Lạc Ý ngồi trên chiếc giường đặt ở sát bên gần cửa ra vào, sinh lý đã mệt mỏi rã rời chịu không nổi, hận không thể đem toàn bộ gân cốt của mình thả ra nằm dài trên giường, tựa như người bất tỉnh mà ngủ suốt mấy tiếng. Nhưng sự tồn tại của người khác trong phòng khiến cho thần kinh của hắn dù thế nào cũng không thể nào thả lỏng nỗi.

Quann dường như rất thích mang lại cảm giác khó chịu cho người khác, đối phương càng thêm lo nghĩ, tâm tình của gã càng thêm khoái trá. Gã đi qua đi lại trong phòng, bên môi huýt ra một làn điệu chói tai, vừa cởi quần áo trên người chỉ còn sót lại cái quần lót, lộ ra cơ thể cường kiện ngăm đen.

Trời, người này từ đầu đến chân đều là hình xăm, quả thực tựa như một cái tháp sắt bị câu lạc bộ xăm hình phá hư vậy. Lạc Ý phiền muộn suy nghĩ, có lẽ mình nên quay về xe ngủ thôi …

Ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy, thì cửa bị gõ nhẹ vài tiếng. Hắn đi qua mở cửa, thấy Olden đang đứng ngoài cửa, cười cười thong thả với hắn: “Có thể vào không?”

Quann mang vẻ mặt bất khả tư nghị: “Anh bỏ con nhỏ đó trong phòng mình? Anh có ngốc không vậy, quái đản … chết tiệt mà, anh là gay sao?” Gã ngồi phịch xuống giường cái, thở phì phì mà kéo cái chăn đơn. “Mẹ nó tôi thật muốn làm thịt anh mà.”

“Đừng để ý đến gã, gã chỉ đang đố kỵ mà thôi.” Lạc Ý nghiêng đầu ý bảo người đàn ông kia tiến vào. “Giường cũng không lớn lắm, chịu khó chút vậy.”HẾT CHƯƠNG

() Đường cao tốc Interstate: tuyến đường cao tốc liên bang – Interstate (I). Đoạn tuyến I nối giữa thành phố Laramie và Rawlins chạy qua khu vực Elk Mountain thuộc Bang Wyoming. Đường cao tốcInterstate (I-) là đường dài thứ hai sau Quốc lộ Interstate ở Hoa Kỳ. Con đường này nối liền trung tâm thành phố San Francisco, California đếnTeaneck, New Jersey.

() Thánh lễ Misa:

“Một Lễ Đen cơ bản là một sự nhạo báng (parody) lễ Misa của Giáo Hội Công Giáo La Mã, nhưng có thể nới lỏng để châm biếm bất kỳ một buổi lễ tôn giáo nào khác.”

() AB Volvo:

() Lamar, Colorado là một thành phố thuộc quận, tiểu bang Colorado, Hoa Kỳ. Thành phố có diện tích km², dân số thời điểm năm theo điều tra của Cục điều tra dân số Hoa Kỳ là người.

() Về tên của nhân vật Lạc Ý, do bạn ý là người Trung nên Mai dùng Lạc Ý để thể hiện danh xưng, nhưng vì bạn ý đang ở Mỹ, vì thế khi bạn ấy giới thiệu bản thân với người khác thì sẽ dùng tên tiếng Anh chuyển thể là Loei Lee, gọi tắt là Lee.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio