Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Ngày hôm sau, Lý Tất Thanh khẩn cấp đi ra cửa hàng mua sắm đồ dùng đồ ăn cắm trại dã ngoại, Rio sau khi book xong lịch với bên nhà gỗ kia xong, liền gọi tới số điện thoại di động của bác sĩ nội khoa của anh.
“Rio?” Đối phương kinh hỉ. “Chúng ta bao lâu rồi không liên hệ nhỉ? Chờ chút đã, tôi gọi người thay trực phòng giúp tôi … Được rồi, nói đi, có chuyện gì?”
Đặc vụ tóc đen vì phải lựa chọn từ ngữ mà suy nghĩ mất s.
Đối phương lập tức nhạy cảm mà cảm giác được: “Chuyện phiền toái lắm à? Bệnh cũ của anh?”
“Ừ, lại tái phát rồi. Hiện tại uống thuốc cũng không còn tác dụng nữa.”
“Thuốc gì?”
“Là thuốc trước đây anh kê đơn.”
“Chẳng phải anh đã bỏ nó rồi sao? Hơn nữa tôi đã dặn anh rồi, lần sau nếu anh định uống thuốc thì trước hết phải hỏi qua tôi trước mà.”
“… Tôi nghĩ là không có việc gì.”
“Anh nghĩ? Hell with it! Tôi mới là bác sĩ đó!”
“Xin lỗi, Wyatt.”
Bác sĩ thở dài: “Bổ cứu còn tốt hơn xin lỗi đó, Rio. Nói tôi biết, lần này là từ lúc nào bắt đầu, lượng thuốc dùng là bao nhiêu?”
“Đại khái gần năm đó, là thuốc mà trước đây anh đã từng kê cho tôi. Thế nhưng bắt đầu từ tháng trước, tác dụng của thuốc càng lúc càng yếu, nên đành phải uống gấp đôi.”
“Chúa Jesus!” Wyatt phát ra một tiếng rên rĩ. “Sertraline Hydrochloride Tablets () cùng Baspirone Hydrochloride Tablets () còn chưa tính đi, Alprazolam Tablets () sẽ gây nghiện đó, tôi đã bảo không thể uống trong thời gian dài con mẹ nó anh còn dám uống gấp đôi nữa chứ.”
(++) Đều là các thuốc dùng để điều trị chứng trầm cảm, lo âu.
“… Kỳ thực tôi cũng muốn ngừng, anh có thể giúp tôi đổi thuốc khác không?”
“Chuyện này không thể nói dừng là dừng được, phải chậm rãi giảm liều lượng lại, nếu không anh sẽ phát điên đó!” Wyatt thở sâu, nỗ lực hòa hoãn ngữ điệu của mình, làm bác sĩ, sự bình tĩnh còn phải giữ vững hơn người bệnh, chuyện này quả thực là bi ai. Tên vướng tay chân nhất không phải là ở bệnh, mà là ở thái độ, nhưng hắn lại không thể quản được anh. “Nghe tôi nói nè, Rio, lúc này anh cần phải tuyệt đối nghe lời tôi, bằng không hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ nhiều lắm đó.”
“Hiểu rồi, anh nói đi.” Đầu bên kia dường như truyền đến một ngữ điệu chẳng mấy quan tâm.
Wyatt bất đắc dĩ mà nói: “Hiện tại một lần anh uống viên phải không, mỗi tuần giảm đi viên, cuối cùng thì một viên bẻ thành phần, rồi thành phần, phần, nếu như trong quá trình đó có chuyện gì bất thường thì phải gọi cho tôi. Tôi sẽ kê cho anh Zopiclone Tablets () là thuốc thay thế, chờ uống thuốc hết thuốc kia thì mới dùng nó, còn phải nghiêm ngặt uống theo đúng liều lượng mà tôi đưa ra nữa.”
“Biết rồi, tôi sẽ tới chỗ anh lấy thuốc.”
“Rio —” Wyatt khuyên bảo. “Thuốc chỉ có tác dụng hỗ trợ cho việc điều trị mà thôi, quan trọng là phải ở chính bản thân anh. Tôi biết trong lòng anh có vướng bận, dần tích lũy theo năm tháng, tạo nên một vướng bận cực kỳ trầm trọng, nó áp bức lên thần kinh của anh, ăn mòn tinh thần của anh, khiến anh từng bước chìm vào vực sâu hắc ám. Anh nghĩ là dựa vào thuốc để giải thoát, tác dụng phụ chính là gây nghiện, để ngừng lại cơn nghiện này, thì phải tiếp nhận một thứ gây nghiện khác — đó là một vòng tuần hoàn ác tính! Rio, anh còn trẻ như thế, không thể tiếp tục như thế được, anh phải nghĩ cách để giải quyết triệt để vướng bận này, tựa như Trung Quốc có câu ngạn ngữ ‘Tâm bệnh cần phải dùng tâm dược’!”
Bên kia điện thoại là một sự trầm mặc. Sau một hồi, truyền đến tiếng nói trầm thấp của vị đặc vụ liên bang: “Tôi không biết phải giải quyết nó thế nào. Vướng bận này đã mắc phải từ lâu, người chết đã không thể sống lại. Anh không cần phải quan tâm tới tôi nhiều như thế, bác sĩ, đây là điều tôi đáng phải nhận.”
Wyatt nhanh chóng im lặng. Hắn không cam lòng mà suy nghĩ thêm cái gì, rồi lại phát hiện mình cũng chẳng biết phải nói thêm gì. Quen nhau năm, Rio cũng không thẳng thắn mà bày tỏ hết với hắn, hắn chỉ có thể âm thầm mà dựa vào trong những lời nói của anh mà đo lường được. Sau khi do dự mãi, hắn chỉ có thể cho đối phương một lời khuyên: “Còn hơn nói chuyện với tôi, Rio, anh cần phải đi gặp một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, có kinh nghiệm phong phú.”
Ngoài ý liệu, đối phương không lên tiếng từ chối, tuy nói có chút khó mở miệng, nhưng ít nhất thái độ cũng chân thành: “… Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, anh có thể giới thiệu cho tôi một người không?”
“Có, ông ấy là một người cực kỳ cơ trí, kiên trì, sang sảng lại khoan dung, sẽ là một đối tượng rất tốt để nói hết mọi chuyện. Tôi sẽ gọi điện cho ông ấy trước, sắp xếp một chút, sau đó sẽ gửi số điện thoại của ông ấy cho anh, anh có thể hẹn lịch để gặp trực tiếp, cũng có thể gọi điện.”
Rio lấy bút viết ra, chép lại số điện thoại, sau đó nhét vào túi tiền phía trước. Sau khi cúp máy, anh suy nghĩ một chút, lại lấy ra tờ giấy, im lặng nhớ kỹ dãy số, sau đó dùng bật lửa mà đốt nó.
Hiện tại anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gọi số điện thoại này, nhưng sẽ nhớ kỹ số điện thoại này, tựa như dây thừng an toàn cài bên hông mình của mấy người làm việc trên cao, khi tâm lý thoải mái rồi mới có thể bắt đầu mà sử dụng nó để làm việc.
Còn về phiền não cá nhân mình, thì so với chuyện này cũng chỉ là bé nhỏ không đáng kể. Dù sao tới nay, anh đối với chuyện có bạn gái thường khá lãnh cảm, thà rằng đem tinh lực của mình tập trung vào trong công việc, thế nên trong tính hướng của anh đã sớm có lời đồn.
Nhớ có lần Robert vừa lên mạng vừa nói qua với anh: “… Anh nhìn đi, Rio, ở trên này nói, mỗi người ít nhiều gì cũng có khuynh hướng đồng tính luyến ái, điểm khác biệt chính là, có người chỉ có %, có người lại có tới %.” Lúc đó anh còn cười nhạt với cái gọi là bảng nghiên cứu chuyên gia đó, hôm nay xem ra, dường như nó cũng đúng.
Khuynh hướng đồng tính luyến ái của mình là bao nhiêu? Anh nghiêm túc mà suy nghĩ, trong thùng rác ký ức chợt nhảy ra một màn bất kham: Một đám phân tử khủng bố bắt cóc một chuyến bay từ New York đến Maldives, hướng tới chính phủ liên bang đòi .. dolla Mỹ, bắt nhân viên thừa vụ của đội bay cùng một hành khách làm con tin, dự định đáp xuống sân bay Thái Lan, lại bị FBI cùng cảnh sát quốc tế liên thủ đuổi bắt, cuối cùng đành phải nhảy dù, nhưng bị cảnh sát đúng lúc chạy tới, cuối cùng toàn bộ sa lưới. Tên hành khách bất hạnh bị tên cầm đầu đám phân tử khủng bố coi trọng đó — một anh chàng tóc vàng đẹp trai, nhiệt tình, thần kinh thoáng, không hề tiết tháo, trong lúc an toàn đáp xuống đất, để biểu đạt hưng phấn và cảm kích cường liệt, cư nhiên ở ngay trước mặt toàn bộ FBI cùng cảnh sát quốc tế, đẩy anh xuống mặt cỏ mà hôn …. Lời đồn đãi cũng từ đó mà bắt đầu phát sinh, nhất là với thân phận mẫn cảm của người đó, đã từng là một trong những người tình nghi là sát nhân liên hoàn do anh đã lén nằm vùng mà điều tra qua, tuy nói án tử này xuất phát từ rất nhiều nhân tố, được cấp trên xác nhận là sự cố bất ngờ, nên anh không được tiếp tục nhúng tay vào, nhưng lời đồn đãi này lại truyền đi không biên giới.
Hiện tại nhớ lại lần đầu tiên bị đồng tính cường hôn, anh có chút chấn động, nhưng lại không có cảm giác ghê tởm buồn nôn, quả thực đúng là một triệu chứng bất hạnh … Nếu như quả thực anh có khuynh hướng về phương diện đó, chắc cũng % đi — Chết tiệt thật!
Nói tới hôn, anh lại không thể không nhớ tới K.Green … Khi đó cũng không có ai ép buộc anh, tuy rằng lúc đó thần chí của anh cũng không được tỉnh táo, hoặc là do mới trải qua mạo hiểm tồn vong sinh tử, phần lớn adrenalin khó mà điều khiển dục vọng bản thân — có lẽ lúc đó chính K.Green cũng giống mình đi? — Nhưng không thể nghi ngờ, cái loại chuyện cùng một người đàn ông khác hôn nhau điên cuồng như say như mê đó, là do anh hoàn toàn tự nguyện. Vậy rốt cục khuynh hướng là bao nhiêu? %? %?
… Quên đi, thuận theo tự nhiên, kết quả xấu nhất chính là cùng hôn nhân và gia đình của Molly mà bảo trì cự ly, sau đó thì cứ thế mà bị cong. Cong thì cong thôi, Rio nhận mệnh mà nghĩ.
Cửa truyền tới tiếng mở khóa, Lý Tất Thanh kéo một cái túi lớn trở về. Rio đứng dậy cầm phụ. Đã suy nghĩ thông suốt nên lần thứ hai khi đối mặt với cậu thanh niên Hoa kiều này, anh dường như thản nhiên hơn nhiều.
Quả thực anh có ý tứ về chuyện này với cậu, nhưng vẫn không rõ rốt cục là xuất phát từ thương tiếc, khen ngợi cùng ý muốn bảo hộ, hay đó là tình yêu chân chính. Còn về sự hấp dẫn thân thể —- với đàn ông mà nói, thì không có chuyện nhất định phải là cậu mới được. Rio tự nhận bản thân anh không giống tên Anthony chỉ hoạt động nửa dưới như loài động vật, anh nguyện ý vì tình yêu mà trung thành với với thể xác một người, nhưng tiền đề chính là, anh phải xác nhận phần tình yêu này là chân chính thuộc về mình, chứ không phải là thứ cướp từ tay người khác.
Nếu như Lý Tất Thanh yêu Molly, thì anh thà rằng vĩnh viễn mất đi cậu, cũng không muốn làm thương tổn chị gái của mình.
Trừ khi Lý Tất Thanh cũng yêu anh … Không, khả năng của chuyện này thấp tới gần , anh không muốn vì mấy suy nghĩ không tưởng này mà làm mất thời gian của mình, cứ giữ nguyên tình trạng này đi, để Molly trở về rồi tiếp nhận vậy.
“Chúng ta lúc nào có thể xuất phát?” Một người tràn ngập chờ mong hỏi anh.
“Ngày mai.” Rio mỉm cười trả lời.
XXXXXXXXXXX
New Jersey, Tây Bắc.
Mặc dù trước đó đã nhiều lần tưởng tượng trước, nhưng cho đến lúc đối mặt với hồ lớn dập dờn bồng bềnh trước mặt, những căn nhà nhỏ xinh đẹp bằng gỗ thô dựng bên cạnh, Lý Tất Thanh bất tự giác mà kêu lên tiếng. Ven hồ có một cầu gỗ nhỏ, những thiếu nữ vọc chân vào trong nước, bên cạnh có một con thuyền nhỏ gỗ màu trắng được cột dây, những căn nhà gỗ trên cỏ ở phía sau chậm rãi trải dài, hòa nhập vào trong mảnh rừng xanh ngát phía sau, ở sau đó nữa chính là dãy núi xuyên trời Kittatinny Mts.
“… Quá tuyệt!” Cậu nhìn không được mà líu lưỡi.
“Đương nhiên, biệt danh Garden State cũng không phải là nói cho không.” Chủ nhà khoái trá mà nói, đưa hành lý của hai người sắp xếp tại một căn nhà gỗ nguyên sinh thái, xung quanh là cây gỗ tùng.
“Thật mong chờ mấy ngày kế tiếp! Chúng ta hiện tại sẽ làm gì, cắm trại dã ngoại trong rừng, leo núi thám hiểm, hay là săn thú?” Cậu nhóc Hoa kiều hăng hái mà kiến nghị. “Hay là săn thú đi? Tôi còn chưa từng ra ngoài rừng mà săn thú đó. Nghe nói ở Mỹ săn gấu là hợp pháp đó, chúng ta có thể săn được một con gấu chó đó?”
“Cậu tưởng tượng thật đơn giản đó, cậu nhóc.” Rio nói. “Đầu tiên cậu cần phải xin phép giấy được quyền săn bắn, mua súng ống không tự động, trong khu quy định, trong ngày quy định, trong thời gian quy định, chỉ có thể giết loài động vật mà trước đó cậu đã xin phép không thuộc loại đang được bảo hộ — là lộc, hoặc là gấu gì đó, nhưng số lượng cũng rất hạn chế, sau khi nhận được phép mới được phép đi săn. Đúng rồi, hiện tại là tháng , kỳ săn bắn gấu chó ở đây phải từ tháng mới bắt đầu. Nhiều nhất cậu chỉ có thể săn bắn thỏ rừng chim nguyên cáo (bồ câu) gì đó thôi.”
“… Được rồi,” Cậu nhóc có chút thất vọng mà nói. “Vậy tôi đi câu cá trước vậy — đừng nói ngay cả câu cá cũng cần giấy phép đi?”
“Đúng vậy, cần phải xin giấy phép câu cá, cái này cậu không cần lo, tôi đã xin xong rồi.” Vị đặc vụ liên bang trước mặt cậu nhóc đang sắc mặt vui mừng mà bổ sung. “Thế nhưng trước đó cậu cần phải đọc trước 《Những hiểu biết dành cho việc câu cá ở New Jersey 》, nếu làm trái với nó sẽ bị phạt tiền và ghi nhận vào hồ sơ cá nhân; Không được sử dụng cần câu điện, cần câu dài nhất không được vượt quá .m, sợi tơ dài nhất không được vượt quá m, một cần cây tối đa chỉ được lưỡi câu, lưỡi câu không được có barbed tip; không được phép dùng giun, chuồn chuồn, tôm cá nhỏ để làm mồi; khi thả cá thì không được xé rách miệng cá; những cá nhỏ và cá mẹ có chửa thì phải thả ra …. À, về tiêu chuẩn của cá nhỏ, căn cứ vào từng giống mà có những quy định khác nhau, nào là độ dài, độ nặng, vào thắt lưng cá …”
“Ngừng! Ngừng lại!” Lý Tất Thanh bi phẫn mà nói. “Tôi không chơi nữa! Bơi, bơi thì có thể mà phải không, cái này có cần giấy phép không?”
“Vậy thì không cần.”
Lý Tất Thanh lập tức chạy vào nhà mà thay cái quần bơi màu xanh dương, nhảy xuống mà phẫn nộ nói với Rio. “Tôi muốn trách cứ cái công ty du lịch này, còn tờ rơi kia nữa, mẹ nó căn bản đều là quảng cáo giả!”
Rio tay chống đỡ vào lan can gỗ bên hồ, không nói gì mà nhìn vào từng bọt nước lớn trên mặt hồ.
Thế nhưng phải nói, anh thật không ngờ sự gầy gò bình thường thấy của Lý Tất Thanh chỉ là giả, ẩn dấu dưới quần áo bình thường, lại một là một vóc người cực kỳ tốt — cũng không phải cơ thể đầy đủ cơ múi, nhưng lại rất rắn chắc, tỉ lệ phối hợp, nhìn ra được đã được rèn đúc cẩn thận. Một người thanh niên trong độ tuổi thanh xuân bức người, từng phần da thịt đều có thể tản mát ra sức sống, huống chi đường cong ngay thắt lưng lại tràn ngập co dãn, gợi cảm đến khiến người ta phải nín thở.
Chí ít Rio vẫn ngừng lại hô hấp, đến tận khi những giọt nước văng lên trúng mặt anh khi cậu nhảy xuống hồ nước, mới khiến anh trở về hô hấp bình thường.
Chỉ nhìn thân thể lõa thể của một người đồng tính mà có thể đần ra như thế, xem ra mình cong thiệt rồi … Vị đặc vụ tóc đen cười khổ.
Trên mặt hồ hơn m kia, Lý Tất Thanh lộ ra phần đầu, mái tóc vuốt ra phía sau, phất phất tay với anh: “Thoải mái quá đi! Đáng tiếc anh không thể xuống nước, đừng quên bác sĩ đã từng nói qua trước khi xương bị gãy khép lại thì không thể vận động mạnh được, anh chính là nên thành thật mà ngồi đó câu cá đi — đừng quên dựa vào cuộn dây câu phù hợp với thắt lưng cá đó nha!”
Đối với câu chọc ghẹo cuối cùng, Rio khoan dung cười cười, anh có thể hiểu được ước mơ của cậu sau khi bị cản trở thì phiền muộn thế nào, phỏng chừng phải ở trong hồ này bơi qua bơi lại vài vòng mới có thể hết giận được. Thế nhưng cậu nhìn qua kỹ năng bơi cũng tốt, để cậu tùy ý bơi vậy, không cần phải lo lắng.
Lý Tất Thanh hít hơi rồi lặn xuống hồ, phỏng chừng lặn khá sau, hơn s vẫn chưa thấy cậu ngoi lên.
Rio ngồi ở cầu gỗ, mở thùng câu cá, bắt đầu lắp ráp dụng cụ câu cá. Chờ khi anh đã lắp xong mồi câu giả vào trong lưỡi câu, mới bỗng nhiên phát hiện, trong phạm vi mà mình có thể nhìn thấy, Lý Tất Thanh vẫn chưa ngoi lên, mà nãy giời thời gian … hình như cũng qua phút rồi?
Anh bỏ lại cần câu mà đứng lên, nhanh chóng nhìn lướt qua mặt hồ, lên tiếng kêu: “Tất Thanh — Lý Tất Thanh!”
Không có âm thanh đáp lại. Mặt hồ tĩnh lặng không có chút động tĩnh nào cả.
— Cậu chìm rồi. Suy nghĩ này tựa như ngọn dao đâm thẳng vào trong đại não Rio, anh không nghĩ ngợi mà nhảy xuống hồ, cố sức bơi tới nơi cuối cùng mà Lý Tất Thanh ngoi lên.
Cho dù ánh sáng đầy đủ, nhưng hồ nước vẫn khá sâu, mang theo màu xanh lục hỗn độn, nhất là càng lặn xuống sâu thì tầm nhìn càng ít, chỉ có thể nhìn lướt qua những cái bóng cá xẹt qua bên người, cùng đường viền của một số tạp vật trong hồ. Rio lòng nóng như lửa đốt mà tìm kiếm thân ảnh Lý Tất Thanh, mỗi một giây trôi qua đều như búa tạ mà đập thẳng vào tim anh, anh hàu như có thể nghe thấy tiếng tiktak của kim đồng hồ tháp đập vào màng tai, không ngừng giục anh: Nhanh lên! Nhanh! Nhanh!
Rốt cục, anh thấy được thân ảnh đối phương — thân thể xích lõa trôi theo dòng nước trong hồ, theo dòng nước mà nhộn nhạo, mang theo mỹ hảo và sự tĩnh lặng của việc thoát ly thế tục … Sự yên lặng chết chóc! Rio đem hết toàn lực mà bơi theo dòng nước, cánh tay từ nách mà vòng qua ôm lấy ngực cậu, dùng chân đạp nước mà ngoi lên mặt hồ.
Một lực kéo lại cậu nhóc trong lòng người anh, ngăn cản anh đưa cậu trở về nhân gian, tựa như tử thần đang cười nhạt mà vươn ngón tay nắm lại vậy. Rio lo lắng mà quay đầu lại, phát hiện có một vòng gì đó màu đen trong hồ đang cuốn lấy mắt cá chân Lý Tất Thanh. Anh dùng sức mà kéo nó, lại không thể nhúc nhích, cái khó ló cái khôn, bỗng nhiên nhớ tới mã tấu Thụy Sĩ mà trước đó Anthony cho anh, trước đó anh có tùy tiện bỏ vào trong túi áo. Anh vội vã mở ra lưỡi đao răng cưa, mạnh mẽ cắt cái thứ nhìn như rong kia.
May là nó khá mềm, cũng không có cứng, hầu như vừa trúng đao là đứt. Rio lại kéo Lý Tất Thanh, nhanh chóng bơi lên phía mặt hồ, bơi nhanh tới bên hồ.
Sau khi kéo thân thể đối phương lên bờ xong, anh không lãng phí thời gian mà hoảng hốt kêu to gọi người tới cứu giúp, mà bình tĩnh chân sau quỳ gối quỳ xuống đất, để bụng của đối phương gối lên phần đùi của mình, sau đó dùng sức đè chặt lưng của cậu. Phần nước tồn trong phổi cùng dạ dày của cậu bị đẩy ra ngoài, nhưng đối phương dường như vẫn chưa thể thở được. Rio một tay đặt cậu lên mặt đất, nâng cằm cùng bịt mũi của cậu mà bắt đầu hô hấp nhân tạo, đồng thời có tiết tấu mà áp lồng ngực.
Hô hấp nhân tạo hơn nửa phút sau, Lý Tất Thanh từ khí quản phát sinh một tiếng hít sâu, sau đó phun ra mấy ngụm nước, thống khổ mà nghiên người qua bên, không ngừng ho khan.
Đợi khi cậu ho xong, hô hấp thông thuận, Rio mới thả lỏng, mềm nhũn ngồi ở trên mặt đất. Đến tận giờ, mồ hôi lạnh của anh mới từ lỗ chân lông toàn thân mà đổ ra, trái tim nãy giờ bị co lại giờ mới chậm rãi giãn ra mang lại đau đớn.
“Thiếu chút nữa bị cậu hù chết rồi …” Anh thở hắt ra, nâng đầu của cậu nhóc Hoa kiều gác lên chân mình.
“… Tôi còn tưởng mình chết chắc rồi,” Lý Tất Thanh kinh hồn chưa định mà nói. “Bị tảo trong hồ cuốn lấy mắt cá nhân, thế nào cũng không thoát ra được.” Cậu vô ý thức mà cúi đầu nhìn chân phải, hung thủ gây hại còn vương lại chút ở cổ chân. Cậu ghét bỏ mà tháo bỏ nó ra, nhưng khi chạm tay vào thì dừng lại một chút, dùng ngón tay chà xát chút, sau đó lại đưa nó lên trước mặt. “Cảm giác này, không giống như tảo …”
Rio cũng lấy một vài sợi lên nhìn kỹ, những sợi dài màu nâu vàng, mất trật tự mà ướt sũng cuộn lại nhau, quả thực không giống tảo, mà giống …
“—Tóc!” Hai người trăm miệng một lời mà kêu lên.
Không sai! Màu này, cảm xúc cùng độ dài này, / chính là tóc người!
Dưới đáy hồ có một thi thể con người!
Từ màu tóc nhìn qua dường như còn khá mới, khả năng chết cách đây không lâu, không biết là bất ngờ chết chìm, hay là … mưu sát. Rio và Lý Tất Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt mà thấy rõ quyết định —
Trở lại đáy hồ, tìm hiểu đến tột cùng!HẾT CHƯƠNG
() Sertraline Hydrochloride Tablets:
() Baspirone Hydrochloride Tablets
() Alprazolam Tablets
() Viên nén zopiclone là thuốc ngủ hoạt động bằng cách tác động lên não bộ để gây buồn ngủ. Thuốc có thể được dùng để điều trị ngắn hạn các chứng khó ngủ, thức giấc vào ban đêm hoặc sáng sớm hoặc khó ngủ do các sự kiện, hoàn cảnh hoặc bệnh về thần kinh nặng, làm mất khả năng hoạt động hoặc gây khủng hoảng tinh thần.
Mai_kari: … Quên đi, thuận theo tự nhiên, kết quả xấu nhất chính là cùng hôn nhân và gia đình của Molly mà bảo trì cự ly, sau đó thì cứ thế mà bị cong. Cong thì cong thôi, Rio nhận mệnh mà nghĩ.
Tôi rất thích những người đàn ông dứt khoát thế này. Một khi đã biết mình sẽ cong thì cứ thế để mặc mình cong mà chẳng thèm chống đối. Thật ra xét một mặt nào đó, Rio rất có khí khái đó chứ!