Sát Thanh

chương 54: cá sấu và báo hoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mai_kari

Beta: Kaorikawa

“Để tao đoán mày đang suy nghĩ gì nha?” Alessio nằm ở trên giường, giơ thẳng chân lên, ống quần màu cà phê rộng thùng thình từ mắt cá chân tuột xuống khoảng, lộ ra dấu vết năm xưa ngay chỗ gân chân. Y dùng ngón chân trần chạm vào ván giường ở phía trên. “Mày tỉnh rồi, nhưng không muốn rời giường, dự định lười biếng nằm trên giường cho đến trưa, phải không?”

Người bạn cùng phòng của y dùng ngữ điệu đồng dạng lười biếng trả lời: “Tao đã lâu không có ngủ một giấc rồi tự nhiên tỉnh thế này … Hơn nữa, ở chỗ này ngoại trừ ăn cùng ngủ còn có thể làm cái gì? Đi theo đám GAY giành tập dụng cụ thể hình sao?”

Alessio cười rộ lên: “Mày có thể đi đến phòng vẽ tranh hoặc là xem phim mà? Hôm nay tụi nó đang phát 《The Spirit of St. Louis 》.”

“À bỏ qua đi, tụi nó có phải đang nghĩ rằng chiếu mấy cái bộ phim về chủ nghĩa yêu nước tẩy não người thì có thể như làn nước tiêu độc trong tim không? Để linh hồn trong lòng chúng ta chấn động về cuộc đời rồi thề rằng sẽ thay đổi triệt để, sau khi rời khỏi đây thì sẽ đi làm nhân viên công ích của khu vực, đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân bệnh ung thư, hoặc là đến ngục giam đăng ký làm cảnh ngục tạm thời?” Thanh âm của K.Green mạn bất kinh tâm từ khe ván giường lò đầu ra nói.

Alessio quả thật nhịn không nổi mà cười to — Tên nhóc nằm ở giường trên còn thú vị hơn trong tưởng tượng của y nữa, cái miệng chua ngoa cùng bề ngoài tuấn tú hoàn toàn tương phản nhau. Y hằng giọng nói: “Vậy thì mày cứ tiếp tục ở lại đây chơi. À, chiều qua giờ một chút, lầu có một khu đánh bài, mọi người sẽ tụ tập ở đó, tao sẽ dẫn mày tới đó coi chút.”

“Vì sao?”

“Vì ở đó sẽ thấy được một thời cơ cực tốt.” Tên Italia giải thích nói. “Tình thế của Bạch Lâu, mày biết mà, — Giữa ‘khách trọ’ và ‘khách trọ’, giữa ‘khách trọ’ và người trông coi, cùng với người trông coi và người trông coi.”

K.Green suy nghĩ một chút, nói: “Tao không nghĩ là ván bài đã đủ người sẽ chấp nhận thêm con người mới đó.”

“Đúng vậy, thế nhưng,” Alessio nhún nhún vai. “Trong đám có một tên khốn đã bị đưa vào ‘Mộ phần’, vì vậy tụi nó thiếu tay đánh mấy ngày này, sắp phát điên rồi.”

“Được rồi, mày là ‘người cũ’, mày quyết định đi.” K.Green trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp một giấc, thì có một chuỗi bước chân nặng nề bước tới chỗ phòng tù của họ.

Gõ nhẹ vài cái vào trong cánh cửa thủy tinh ở phía sau cánh cửa sắt, tiếng của cảnh ngục vang lên ở ngoài cửa: ‘-, có khách thăm, theo tôi ra phòng gặp.”

K.Green đi ra nhà tù, nghe Alessio nói thầm ở phía sau: “Tụi nó sao cứ thích gọi số của mày vậy? Mày cũng có phải người máy đâu.”

Người xuất hiện ở phòng gặp mặt cũng không ngoài dự đoán của K.Green, nhưng khả năng hành động biết tranh thủ thời gian của đối phương vẫn khiến cho hắn hài lòng.

Người thanh niên mang Âu phục giày da nhiệt tình đón nhận, cầm tay hắn không ngừng lắc: “Thật vui khi cả hai chúng ta đều cho đối phương cơ hội quý giá. Tôi lần này xin chính thức giới thiệu một lần nữa: Canning González, luật sư thủ tịch của sở luật sư sự vụ (CURTIS) 奈柯特律师事务所, kinh nghiệm hành nghề năm. Tôi sẽ phụ trách toàn bộ quá trình rồi thắng trong vụ kiện này, tin tôi —” Y nhìn trái phải chút, cẩn thận kề sát tai của khách hàng mình mà nói: “Mr.K.Green.”

“Li, ở đây anh có thể gọi tôi như thế.” K.Green nói, ngồi ở trước bàn tiếp khách. “Nói đi, sách lược của anh, tôi nghĩ anh không chỉ dựa vào sự nhiệt tình, rồi chạy tới đây mà nói với tôi rằng không lâu sau nữa tôi có thể ra tù ngắm cảnh, phải không?”

Canning ngồi xuống đối diện hắn, sửa lại cravat, trầm giọng nói: “Để có thể thắng vụ kiện này biến cậu thành vô tội, tôi dự định —“

K.Green bỗng nhiên vươn một ngón trỏ, thẳng tắp dựng thẳng trước mặt đối phương.

Canning sửng sốt: “Nghĩa là gì?”

“Nghĩa là, anh chỉ còn lại duy nhất cơ hội cuối cùng.” K.Green thu lại ngón trỏ, cùng với ngón cái mà nâng má. “Nước tôi có một câu danh ngôn, ‘Sự quá bất tam’. Trong tầng hầm ngầm pháp viện, anh vẽ ra một cái bánh mì lớn rất giả tạo, mà hiện tại chính là lần thứ hai. Nếu như anh còn không chịu thẳng thắn nói rõ với tôi, coi tôi như thằng ngu luật, thì mối quan hệ mỏng mới thành lập giữa hai chúng ta sẽ chính thức kết thúc đó.”

Ánh mắt Canning có chút lóe sáng, nhưng vẫn bảo trì thần thái dịu dàng như cũ: “Tôi không hiểu rõ ý của anh lắm, Mr.Li, đối với vụ kiện này, tôi là thành tâm thực lòng …”

“Thành tâm thực lòng mà biện hộ vô tội, nhưng xác suất thắng kiện thì chỉ có, tôi tính cái đã — .%, nó là có được dưới trạng thái xuất sắc nhất của anh.” K.Green cười khẩy. “Không, tôi không phải đang nghi ngờ năng lực của anh, mà là cực kỳ hiễu rõ tình trạng hiện tại của mình. Tôi nghĩ là một luật sư chắc anh càng hiểu rõ hơn tôi, những vụ án hình sự do chính chính phủ liên bang công tố, % bị cáo đều ngay ở phiên tòa sơ thẩm sẽ nhận được giao dịch nhận tội, đổi lấy được thời hạn thi hành án tốt hơn, phiên tòa sơ thẩm cũng chỉ là một hình thức mà thôi, mà % cái tên chết sống không chịu nhận tội còn lại, thì sau khi thua ở phiên tòa sơ thẩm, thì xác suất thắng kiện trong phiên tòa chính còn ít hơn nữa, không phải sao?”

Canning giật mình mà nhìn hắn, dường như có chút nóng nảy, nhưng y không cách nào ngắt đi những câu phân tích sắc bén này.

“Nói ngắn gọn, đối chọi với tòa, anh chỉ là có là thua, phải thua, là thua mà không cần phải lo lắng gì — Bởi vì bên khởi tố chính là chính phủ liên bang. À, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, chính phủ làm thế nào mà có thể mất mặt cho được, thua trước tòa? Nếu vậy, vì sao tôi lại phải tiếp nhận lời đề nghị của anh, vì một vụ kiện bất luận thắng thua, anh có thể từ vụ kiện này mà bắt đầu nổi tiếng, phí nói chuyện mỗi lần có thể tăng từ $ đến $, tôi thật là một nước cờ tốt nhỉ?”

Canning bị ánh mắt sâu thẳm của K.Green nhìn chằm chằm, thái dương chảy ra mồ hôi lạnh: “Không, tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm, thực sự là …” Y nói năng lộn xộn biện giải, nhưng vài ba câu nói chỉ càng khiến sắc mặt tái nhợt. Sau sự xấu hổ, y dường như buông tha thở dài: “Được rồi, cậu nói đúng, đây không phải là song thắng — chí ít cũng không hề ngang nhau. Nhưng tôi sẽ dùng hết sức mình mà biện hộ cho cậu, để vụ án này có thể nhận được thời hạn thi hành án ngắn nhất có thể, chuyện này tôi có thể thề.”

K.Green ở khóe miệng hiện lên bóng cười, cầm lấy cái ly cà phê nóng mà y cầm tới nhấm nháp, dùng một loại ngữ khí để trấn an mấy đứa nhỏ phạm lỗi mà nói: “Anh hẳn nên thẳng thắn sớm một chút, bất quá giờ cũng không tính là quá trễ.”

Vị luật sư thân kinh bách chiến hôm nay đã ý thức được, người thanh niên đối diện không phải là loại hình thường mà y đã từng tiếp xúc qua trước giờ: Hắn không hề uể oải, không phẫn nộ, không sợ hãi, không mù mờ, không cuồng vọng, không xao động, không hề có bất kì tâm tình nào của một người đối mặt với án chung thân phải có.

Y nghĩ bản thân hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của đối phương, đầu của người thanh niên này tựa như một cái hồ sâu không cách nào lường được, nét mặt lại như mặt nước không chút gợn sóng sợ hãi.

— Đây quả là một tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, một người không hề biết sợ hãi, so với mấy tên sát nhân liên hoàn còn nguy hiểm gấp lần. Trong đầu Canning hiện ra những lời này, nhưng y phát hiện y không hề muốn lùi biết, trái ngược lại, ở phía sau làn da đang run rẩy, chính là cảm giác kích thích do adrenalin tăng mạnh.

Đây chính là một vụ kiện mà mày muốn, vụ kiện lớn! Mà không phải là mấy chó má như mà người tình tranh đoạt tài sản với vợ cả, bà góa phụ kiện trung tâm thú cưng dám cạo sạch lông con chó cưng của bả … một đống vụ chẳng ra đâu vào đâu. Canning khó có thể ức chế mà nắm chặt lòng bàn tay, che ở phía trước môi. Y muốn làm bộ ho khan hai tiếng, nỗ lực che giấu đích tình kích động, dùng hết sức mà lãnh tĩnh nói: “Nếu vậy, hay là cậu muốn ở phiên tòa sơ thẩm tiến hành giao dịch nhận tội? Tôi có thể kết hợp với kiểm sát trưởng cùng tòa..”

“Không, anh hiểu sai rồi.” K.Green bình tĩnh trả lời. “Tôi không nhận tội.”

Canning nghi hoặc nói: “Nhưng hồi nãy cậu …”

“Đúng vậy, tôi biết vụ này không cách nào thắng được, nhưng tôi không nhận tội.”

Canning suy xét thâm ý ẩn trong câu nói của đối phương, thăm dò hỏi: “Ý của cậu là … Lợi dụng sự quan tâm của công chúng với vụ kiện lần này, nhận lấy được lợi ích tốt nhất đúng không? Đúng vậy, đây quả là một cách làm có thể lựa chọn được, kích động dư luận lên cao để làm áp lực cho chính phủ, thế nhưng, tôi không nắm chắc được hậu quả sau đó, sẽ là chính phủ lui bước, hay là càng châm thêm lửa giận ở phía họ … Nhưng tôi thích cách này, đây chính là phong cách của tôi!” Vị luật sư mắt xám hăng hái dâng trào mà đập tay vào mặt bàn. “Đây sẽ là một chiến trường khắc nghiệt, thế nhưng, tôi có thể thấy được sự hưng phấn không gì sánh được! Tôi sẽ nhanh chóng tạo ra cục diện có thể nắm bắt được.”

K.Green hoàn toàn lấp lững với sự hiểu của y, mười đầu ngón tay đan chéo vào nhau chạm dưới cằm: “Đi đi, con chó ngoan của tôi … Trước đó, tôi sẽ cung cấp cho anh một trang bị hoàn mỹ: Đến cái tiệm thu mua đồ cũ ở góc đường số , tìm cửa hàng trưởng nói là lấy một cái chìa khóa, sau đó từ đường sắt ngầm số tìm đường xuống dưới, mở tủ giữ đồ số , có một thứ trong đó.”

Canning đánh giá nét mặt của hắn, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Là gì thế?”

“Tập bản thảo mới hoàn thành.”

“Bản thảo? Là tiểu thuyết sao? Hay là phần tự truyện có liên quan tới vụ kiện này? Có cần tôi liên hệ nhà xuất bản không? Bút danh là gì, hay muốn dùng tên thật để đăng?” Canning liên tục hỏi, tựa như một con chó săn ngửi được mùi máu tươi, đang thở hồng hộc hăng hái chờ lệnh bắt mồi.

K.Green mỉm cười nhìn y: “Ở trang bìa có bút danh của tôi rồi, anh xem rồi tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào.”

XXXXXXXXXXXX

Trong cao ốc FBI phân bộ New York.

“Tôi có dự cảm không được tốt cho lắm.” Robert thả ống nghe điện thoại xuống, thì thầm. “Lúc đó hắn nói thế nào nhỉ, ‘Tôi không có luật sư tư nhân, hơn nữa cũng không có dự định đem tiền tặng cho mấy tên luật sư để tu sửa biệt thự, đã có miễn phí, cần gì không dùng?’, sao hiện tại lại đột nhiên đòi đổi luật sư? Đây không phải phong cách làm việc của hắn.”

“— Cậu có nghĩ đây là một loại tín hiệu? Kế hoạch? Âm mưu?” Y nhíu mày, cầm lấy hồ sơ nằm trên nhất ở bàn nhanh chóng lật xem, cũng không hề quay đầu lại mà hỏi vị trợ lý đặc vụ đang tìm tư liệu phía sau người mình.

“Tôi nghĩa mấy cái từ đó là một đó.”

“Không, cũng không phải — Khoan đã, tiếng nói này —” Robert kinh ngạc xoay người, con mắt lam của vị cộng sự nhà y đang đứng ngay cửa mà nhìn y mỉm cười gật đầu.

“Rio!” Robert lớn tiếng kêu to, bởi vì mừng rỡ mà bắt đầu nói liên thanh. “Không phải anh đang nghỉ phép, ở nhà nghỉ ngơi sao, tôi còn nghĩ anh sẽ …”

“Hiện tại chính là đang nghỉ phép mà.” Rio sải bước tiến vào, cởi cái áo khoác gió lông nâu ở ngoài bộ âu phục của anh ra, bộ âu phục được cắt may riêng cho chính anh theo từng bước chân của anh mà lưu loát động.

“Thật tuyệt, anh sống lại rồi.” Robert ôm cổ anh, lòng bàn tay ở phía sau lưng anh vui mừng mà vỗ.

Rio cũng vỗ vỗ y: “Tôi cũng không phải chúa Jesus. Chỉ là cần một giấc ngủ đầy đủ mà thôi.”

“Xem ra tối qua anh ngủ khá ngon nha.” Robert lui về phía sau một bước, con mắt nhìn anh mà chớp mắt vài cái. “Công hiệu của rượu whisky? Lần sau có cần tôi mua thêm vài chai gửi tới phòng trọ của anh không?”

Rio nhún nhún vai không trả lời, nói vòng vo: “Hồi nãy anh đang nói gì, luật sư tư nhân … của hắn?”

Robert trong lòng biết rõ ràng từ ‘hắn’ này là chỉ ai, gật đầu đưa ra tư liệu: “Canning González, luật sư hắn mời trong lần đầu lên tòa. Nhìn tư liệu tóm tắt của tên này đi, vụ trộm cướp cơ mật thương nghiệp, tuần cảnh nhận hối lộ, cướp đoạt siêu thị … Hình phạt cùng mấy vụ kiện toàn là lông gà vỏ tỏi, cũng có nhiều kinh nghiệm đánh trận, thắng nhiều thua ít. Anh có biết tháng trước y có thể giúp cho một tên chồng đi ngoại tình mà nhận được tới % tài sản sau ly hôn không, bởi vì vợ của ông già đó lúc tắm cho con trai, không cẩn thận để trán của đứa nhỏ đụng phải thành bồn tắm, bị y méo mó thành ‘hành vi ngược đãi’, để không lấy được quyền nuôi nấng, người vợ đó đó đau khổ tự nguyện từ bỏ % tài sản để có được quyền nuôi con … À, tên này là một con cá sấu! Máu lạnh, tư lợi, quỷ kế đa đoan, hơn nữa ăn tiền cũng không rẻ!”

“Nhưng hiệp hội luật sư New York cũng không có thu hồi và hủy đi giấy phép hành nghề luật sư của y, nói rõ ra thì y dù chẳng phải quang minh chính đại, thì cũng chưa hề phạm luật.” Vị trợ lý đặc vụ xen vào.

Robert không có phản ứng gì với cậu, nghiêm túc hỏi Rio: “Vách núi sát biên giới, là dải đất xám, vì mục đích cá nhân mà tiến hành xiếc dây ở ngay kẽ hở giữa pháp luật và đạo đức … Hình dung này có giúp anh nhớ tới ai không?”

Vị đặc vụ tóc đen mắt xanh chưa hề nhận ra mình đang nhíu mày.

“Hiện tại tôi đã hiểu vì sao K.Green lại chỉ định y. — không đề cập đến nghề nghiệp, thì y giống như bản nhược hóa của hắn vậy.” Robert định luận chủ quan.

Rio nhìn chằm chằm tư liệu trong tay, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ tên này tựa như súng của hắn, hoặc là dao tam lăng. Loại vũ khí mà hắn luôn mang theo bên mình, cho dù bị tước lấy đẩy vào trong ngục, thì hắn cũng có thể lợi dụng tất cả tài nguyên bên người, tìm cho mình được một thứ vừa tay khác.”

“Canning sẽ nhận ra mình đang bị người khác xem là cây súng, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, điều đó chứng tỏ giữa bọn chúng sẽ có được một hiệp nghị gì đó, … một loại hiệp nghị, nguy hiểm.” Robert như có chút suy nghĩ mà nháy nháy mắt. “Rio, anh nghĩ chúng ta có nên … Hiện tại đem toàn bộ tin tức công bố ra ngoài, để dân chúng biết chúng ta đã bắt được hắn, cái tên sát nhân sát nhân liên hoàn, vụ kiện này đang tiến hành trong quá trình thẩm vấn? Nói thật, chúng ta cũng không che giấu được thêm mấy ngày, mà truyền thông mấy năm gần đây vô khổng bất nhập.”

“Tôi biết,” Rio nói. “Nhưng chúng ta còn cần rất nhiều tiến trình thu thập bằng chứng, gọi tìm nhân chứng, nếu như công bố tin tức quá sớm, sẽ khiến cho dư luận cùng xã hội bị ảnh hưởng cộng đồng — Anh có biết người thân của những nạn nhân đã chết dưới tay của mấy tên sát nhân liên hoàn cảm kích hắn thế nào không, thậm chí ở trên trên internet còn tạo ra một fanpage hâm mộ hắn, gọi là cái gì ‘đoàn thẩm lí và phán quyết thiên sứ hắc ám’ không?”

“Ồ, tên này quá tệ.” Robert thở dài. “Sao tụi nó không đặt là ‘Liên minh người báo thù’?”

Rio bất đắc dĩ dùng xấp giấy gõ đầu Robert: “Đặc vụ, chú ý đạo đức nghề nghiệp!”

“Được rồi, rút lại lời.”

“Chúng ta cần một chút thời gian. Chuẩn xác mà nói, kiểm sát trưởng Matriney cần một chút thời gian, để có thể giúp cho cô ấy ở ngay trước tòa có biểu hiện đặc sắc hơn, càng khiến người ta ấn tượng hơn.”

“Để bà ấy có cơ hội lên chức trong nhiệm kỳ tới, tôi hiểu.”

“Bảo trì, phong tỏa.” Vị đặc vụ thâm niên nói với cộng sự của mình. “Sau đó đi điều tra cái tên luật sư kia một chút, xem y có biết gì không, nhưng đừng để y phát hiện.”

Đối phương hiểu rõ vấn đề mà nói: “Căn cứ vào hiệp nghị bảo mật của luật sư ủy thác, luật sư không thể tiết lộ tin tức về khách của mình, dù cho đó là hành vi phạm tội. Cho nên để thắng kiện, K.Green cần phải cung cấp tin cho y, có thể có khá nhiều chuyện mà chúng ta còn chưa biết … Chuyện này cứ giao tôi, đảm bảo làm không lộ chút vết tích, yên tâm, đặc vụ liên bang hiểu nhất chính là loại chuyện này.” Nói giỡn.

Y mang ý chí chiến đấu ngẩng cao mà mặc áo khoác, đi tới cửa, quay đầu lại hỏi: “Còn anh, Rio, hôm nay có hành trình gì ko?”

Rio suy nghĩ một chút: “Đến gặp kiểm sát trưởng nói chuyện, để bà ấy không cần phải tốn quá nhiều tâm tư trong chuyện chọn quần áo khi ra tòa.”

Robert vì câu nói hai nghĩa của anh mà cười lắc đầu: “Ngoài chuyện đó ra?”

Rio tự hỏi.

“Tôi cho anh một kiến nghị … Có thể anh nên tới MCC, gặp hắn.”

Rio nhìn y cái, nhíu chặt mày lại: “Đó cũng vô dụng, hắn sẽ chẳng nói gì đâu.”

“Tôi không phải vì lo cho vụ kiện này, mà là lo cho anh đó. Mặc kệ thế nào, ở ngay trước tòa với tư cách là bị cáo và chứng nhân, hai người dù sao cũng phải kết thúc thôi mà. Bình tĩnh, lý trí, vô khiên vô quải mà kết thúc. Như vậy với toàn bộ đều tốt.”

Rio trầm mặc.

Robert dùng một loại biểu tình ý vị thâm trường mà nói tiếp: “Tôi không mong anh mỗi tối đều uống say đến mức chẳng còn biết gì cả rồi ngủ, nếu vậy đến lúc anh cai được thuốc thì lại bị nghiện rượu đó.”

Cơ thể Rio căng cứng, ngạnh trả lời: “Tôi không muốn ở trước mặt một đám cảnh ngục cùng người bị tình nghi mà đánh hắn.”

“Vậy thì đừng đánh hắn, nói chuyện thôi.”

“Không có khả năng! Tôi giờ vừa nghĩ tới mặt của hắn, thì đã muốn rút súng!”

Robert không tiếng động thở dài: “Nếu như anh hận hắn như thế, thì càng phải đi gặp hắn, sẽ hết giận đó — Anh có biết một tên nhóc đang bị trọng thương, hành động bất tiện, năng lực tự bảo vệ mình đang bị giảm sút nghiêm trọng mà lại xinh đẹp (từ này y nhấn mạnh), nếu bị đưa vào ngục thì sẽ thành ra cái tình trạng gì không? Đừng nói hắn có thể một chọi trăm, cuộc sống này không phải phim võ thuật.”

“Đáng đời hắn. Người ai cũng phải trả giá cho chuyện mà mình làm.” Rio lạnh như băng mà nói.

“Đúng vậy, nhưng trả giá là bị giam cầm, bị tiêm thuốc, chứ không phải là bị người khác vũ nhục thể xác và tinh thần.” Robert vừa nói vừa nhìn chằm chằm mặt của vị đặc vụ tóc đen, cố gắng tìm kiếm chút biểu tình, nhưng chính là thất bại, bởi vậy tiếc nuối nhún vai. “Tùy anh vậy. Chúc anh tối nay ngủ ngon.” Nói xong, y đi ra văn phòng.

Rio thất thần nhìn cửa phòng đóng tự động, tựa như dưới chân mình chợt rơi vào vũng bùn khó bước. Anh rất muốn vùng thoát khỏi nó để leo lên bờ, nhưng vùng lầy mềm mại nhớp dính kéo chặt hai chân anh, sản sinh một loại ấm áp, căng cứng, mê hoặc … Anh ra sức rút chân, kết quả càng khiến cho chân kia nhún chìm sâu hơn.

Anh lắc đầu mạnh, lấy tay xoa mạnh mặt mình, đến tận khi da mặt tê dại đau nhức, mới từ thoát ra khỏi trong ảo giác nguy hiểm.

Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận đề nghị của anh. Rio nói với Robert đã rời đi, Từ giây phút khi anh đưa tay kéo lớp mặt nạ đó xuống, thì tình yêu của tôi dành cho Lý Tất Thanh cũng đã chết đi, còn lại, chỉ là một cặp kẻ thù ngươi chết ta sống mà thôi.

XXXXXXXXXXXXXX

Trung tâm câu lưu liên bang (MCC)

Khách thăm đưa tay vào trong máy đọc, trên mu bàn tay xuất hiện ra con dấu mà mắt thường không thể nhìn thấy được, ở dưới tia tử ngoại ánh lên ánh huỳnh quang, biểu hiện ra cảnh giới cùng cấp bậc, thời gian vào của người đó. “Nghiệm chứng xong rồi.” Máy điện tử vang lên tiếng nói, cánh cửa sắt nặng nề mở ra.

“Trình tự quản lý.” Trưởng ngục Johnson hướng về khách thăm kia một nét mặt đầy hối lỗi ‘xin hãy thông cảm’. “Ở sau còn hai cửa nữa.”

“Để bảo đảm vạn vô nhất thất.” Khách thăm kia thông cảm mà gật đầu. “Cẩn thận là chuyện tốt, nhất là khi ở đây.” Nói xong, anh tháo huy hiệu trên ngực xuống, bỏ vào trong túi âu phục. “Ông không ngại chứ?”

“Đương nhiên không.” Johnson cười đáp. “Cẩn thận là chuyện tốt chẳng phải sao, đặc vụ cao cấp Laurence.”

“Rio, ông có thể gọi tôi như thế.” Người đàn ông tóc đen mắt lam nhìn kỹ con đường hai bên là tường trắng, tựa như vừa nhìn là có thể nhìn thấy được hàng dãy tường trắng, thẳng đến chỗ cuối cùng sâu thẳm.

“Xin chờ tại phòng chờ chốc lát, tôi sẽ gọi người tới.” Trưởng ngục giam nói.

Dường như ngay trong giây đó, Rio bỗng nhiên thay đổi ý định, liền bật nói: “Không cần cố gắng sắp xếp, ông có thể đưa tôi tham quan tù ngục chút không?”

“Nhưng trước đó cần phải xin chỉ thị trước đã, thế nhưng,” Trưởng ngục giam liếc mắt nhìn anh cái, chậm rãi mở ra đôi môi dày. “Trình tự thì chết, người thì sống.”

“Nói rất hay, Johnson.” Rio vỗ vỗ đôi vai đầy thịt của ông. “Vậy phòng đó?”

“Tên nhóc được đánh số đó hả? À, đúng vậy, để tôi xem.” Johnson mở ra tập văn kiện. “Vừa tới thì ở R, qua hôm sau thì chuyển qua S số khu A.”

Rio ngừng bước chân: “Qua hôm sau lại đổi phòng? Vì sao? Xảy ra chuyện … không tốt à?”

“Báo cáo hằng ngày thì chẳng có gì khác thường. Thế nhưng, nếu như anh đang ám chỉ tới cái chuyện ‘gì kia’.” Johnson khoa trương mím môi, làm ra bộ dáng ‘Tôi rất tiếc nhưng chuyện này là ngoài tầm kiểm soát anh hẳn phải hiểu cho tôi’. “Chúng tôi đã cố gắng dùng hết sức mà né tránh, dù sao trong phòng có hơn thằng đàn ông, anh biết mà, cuộc sống không có giới tính, hormone phân bố tràn đầy, luôn luôn có nhiều tên khốn tay chân không sạch sẽ có ý định muốn chiếm tiện nghi — nhất là nhằm vào người mới.”

“Cho nên đổi phòng cho hắn, cái này … Mất bò mới lo làm chuồng?” Rio diện vô biểu tình nhìn ông.

Johnson không tự chủ mà tránh ánh mắt của anh, đồng thời có chút căm tức không thể giải thích được với ngữ khí đột nhiên lạnh lùng của vị đặc vụ này. Không ai muốn bản thân ở chỗ của mình bị người khác chỉ trích thất trách, cho dù người đó có là một đặc vụ cao cấp FBI.

Xin lỗi, nhưng lúc mà anh đem hắn bỏ vào trong chỗ chúng tôi, thì cũng không có chỉ định là cho hắn ở trong phòng riêng mà? Ông rất muốn nói lại như thế, nhưng vẫn lý trí mà nhịn xuống.

Cũng may ánh mắt của vị đặc vụ liên bang rất nhanh dời khỏi mặt của ông, tiếp tục bước đi, dường như cũng không dự định tiếp tục tiến sâu hơn vào câu chuyện hồi nãy.

Bọn họ bước vào thang máy, rất nhanh đi tới lầu , khu A dãy nhà ngục số , nhưng cửa sắt mở rộng ra, bên trong vắng vẻ.

Johnson vẫy tay vị cảnh ngục tuần tra gần đó, xụ mặt hỏi: “Người bên trong đâu?”

Cảnh ngục liếc mắt nhìn đám phạm nhân đang đi tới đi lui trong đại sảnh, chần chừ nói: “Hiện tại là thời gian hoạt động tự do, chắc là … ở đâu đó trong khu hoạt động chăng?”

“Tôi không cần chắc là. Liên hệ phòng quản chế, trong một phút phải nói cho tôi biết, cái tên nhóc người Trung Quốc mới tới kia hiện tại đang ở đâu.” Vị Trưởng ngục giam nói.

Cảnh ngục lập tức liên hệ qua bộ đàm, một lát sau trả lời: “Đang trong phòng nghỉ của khu trung ương lầu .”

Johnson quay đầu ý bảo Rio, hai người lần thứ hai vào thang máy tới lầu , thông qua đám cảnh ngục đang không ngừng đi quanh giám sát, các phạm nhân đang gọi điện thoại, nói chuyện phiếm … vào trong một phòng nghỉ tương đối an tĩnh.

Tình cảnh trước mắt hoàn toàn ngoài dự kiến … Chí ít cũng là sự bất ngờ ngoài dự kiến với vị đặc vụ tóc đen.

Bên trong cái bàn vuông nhỏ kế bên sofa trong phòng nghỉ, có người đàn ông ngoại hình khác nhau đang ngồi quanh đó: Một lão già tóc xám trắng mũi ưng, mặc một bộ quân trang kiểu cũ; Một tên châu Á to lớn đầu bóng lưởng, mắt trái có vết sẹo; một tên thanh niên nhã nhặn, tái nhợt gầy yếu đeo mắt kính … cùng với K.Green đang mặc quần áo tù, băng vải còn chưa tháo ra.

Quỷ tha ma bắt, nếu như anh không phải đang nhìn lầm, thì trên mặt bàn kia chính là một đống cục hình vuông nhỏ nhỏ … Nó là mạt chược Trung Quốc?

“Nhị đồng!” Ông già mặc quân trang bỏ ra một quân, chậm rì nói giữa khói thuốc.

“Hồ! Đan điếu nhị đồng!” Tên đầu bóng lưỡng đang ngồi đối diện ông kia cười ha ha đi bắt bài.

“Khoan đã,” K.Green vươn một ngón tay, đặt ở ngay con nhị đồng. “Thượng gia lan hồ.”

“Con mẹ nó! Mày người mới có hiểu quy củ hay không? Bài của tao mà mày cũng dám lan?” Tên đầu bóng lưỡng đập một cái ‘phang’ lên mặt bàn, dùng một đống tiếng phổ thông giọng Phúc Thanh mắng to.

“Bàn bài thì không có anh em. Phá hủy quy củ cẩn thận vận may giảm.” K.Green chậm rãi phun ra câu.

Tên đầu bóng lưởng sắc mặt dữ tợn, ngay cả huyết quản ở sau đầu cũng đỏ lên, tên thanh niên cực kỳ gầy đang ngồi bên cạnh kia nhẹ nhàng sờ lưng lưng của gã, thanh âm run rẩy mà khuyên: “Quỷ gia, không có quy củ không thành tiêu chuẩn.”

Tên đầu bóng lưởng như bị con rắn độc liếm trúng mà lùi tay về, có chút kiêng kỵ liếc mắt nhìn đối phương.

Trên sofa đang đưa lưng về phía cửa, chính là hai tên cảnh ngục đang cầm tách trà, trong đó có một tên đang rót trà vào ly của đồng nghiệp mình, đắc ý cười nói: “Thấy chưa, tao thắng, đã sớm nói mày cần phải phải cược phía tây mà.”

Tên kia ảo não nhún nhún vai, châm chọc nói: “Cẩn thận tên mới kia quỵt nợ … đừng quên cái tên Lucas trước đó, tên đó không chỉ dám không đóng phí, mà còn muốn chạy tới chỗ trưởng ngục giam tố cáo mày nhận hối lộ.”

“Cho nên tao mới cho thằng đó tham gia vào một khóa học, tựa là ‘này tên nhóc mày tốt nhất nên biết cách sinh tồn trong ngục giam nếu không cúc của mày sẽ bị bạo nát đó’. ” Đồng nghiệp của tên kia có chút ý mà chọt chọt vào cảnh côn bên hông.

Ngoài cửa phòng nghỉ, Rio quay đầu nhìn vị trưởng ngục giam cái mặt già nua đang đỏ bừng bừng, nét mặt lạnh lùng: “Có thể giới thiệu cho tôi chút, ba tên đang ngồi trên bàn bài kia, có quan hệ gì với thuộc hạ của ông vậy?”

Johnson thẹn quá hoá giận mà thở phì phò, thân thể mập mạp hầu như muốn run rẩy, từ trong cổ họng phát ra tiếng hổn hển, nhưng ông vẫn còn chưa tức giận đến mức mất hết lý trí, cắn răng mà chỉ ra từng tên: “Lão già kia, Liu, đứng đầu tập đoàn buôn lậu thuốc phiện ở khu Tam Giác Vàng; Tên đầu bóng lưởng, Chen, boss của bang Quỷ Ảnh mafia người New York gốc Hoa; Tên đeo mắt kính, Gan, sát thủ nổi danh ở Hương Cảng — Còn có thể cùng chúng đánh bài, thì xem ra địa vị của tên mới kia cũng chẳng vừa?” Ông giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn K.Green, ngược lại ngữ khí không tốt nói với Rio: “Được rồi đặc vụ, tôi đem cái tên nhóc bí mật kia giao cho anh, tiếng đồng hồ, đủ không?”

Khóe miệng Rio giật giật, cứng rắn mà nói: “Không cần!” Lập tức không chút khách khí phủi tay bỏ đi.

Hai tên cảnh ngục đang đặt cược kia lơ đãng quay đầu, thấy thân thể khổng lồ đứng ở ngoài cửa, sắc mặt không khỏi trắng bệch. Thượng cấp đích nổi giận đùng đùng mà quát lớn: “Hai tụi mày lên văn phòng gặp tao ngay lập tức! Những tên khác, về phòng mình ngay!”

Rio sải bước ra lối nhỏ, nắm tay phẫn nộ thành một đoàn. Tôi biết, chuyến đi này thật là, một sai lầm ngu xuẩn! Trong lòng của anh không ngừng rít gào, khi đó mình nhất định là điên rồi, mới có thể nghĩ là một tên chuyên gia như K.Green, một tên tội phạm có cấp bậc như hắn sẽ bị hại ở trong ngục! Tên đó như cá gặp nước, tựa như một con báo hoa vừa sảng khoái vừa bay nhanh về phía rừng xanh, lúc đó bản thân lại đang giãy dụa giữa đống mâu thuẩn rồi cuối cùng quyết định vào đây gặp hắn, thiệt là tự rước nhục!

Mình tuyệt đối sẽ chẳng thèm quan tâm chuyện sống chết của cái tên khốn đó nữa! Rio âm thầm thề, đồng thời quyết định sau khi trở lại, tùy tiện tìm một cớ đánh cái tên Robert kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio