Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Rio không nhờ mình đã gạt bỏ được đám phóng viên bu quanh mình để có thể trở lại văn phòng của mình như thế nào. Toàn bộ thanh âm ầm ĩ chung quanh đến từ muôn ngàn kênh thông tin dường như không thể lọt được vào ý thức của anh, anh đã chẳng thể quan tâm được nữa rồi. Khi anh khóa trái cửa phòng làm việc, đem toàn bộ tất cả sự quan tâm kia chặn hết ở ngoài cửa, thì cảm giác toàn bộ thế giới chợt trở nên vắng vẻ vô cùng.
Anh ngồi như pho tượng ở trên ghế, mặt không chút cảm xúc, không chút cử động, cho đến khi điện thoại nội bộ vang chuông.
Vang hồi lâu, anh rốt cục nhấn nút trò chuyện.
Tiếng nói của sếp trực tiếp của anh, Gaudí, truyền ra — Vị FBI kỳ cựu này đã sắp về hưu, luôn ăn nói từ tốn, thế nhưng hôm nay lại thể hiện sự nôn nóng khó mà kiềm chế được: “Cậu đang làm cái quỷ gì vậy hả, Rio?”
“Tôi rất xin lỗi.” Rio thấp giọng trả lời.
“Không cần phải xin lỗi, cậu không rành mấy chuyện thế này. Tôi chỉ muốn cậu giải thích rõ ràng, vì sao lại khiến cho bản thân trở nên bị động chật vật như thế chứ hả, khiến cho tình thế trở nên không nắm được trong tay thế hả? Cậu khiến cho tôi tưởng người ngồi trên ghế nhân chứng là một người khác đấy.” Gaudí cực kỳ nghiêm khắc mà truy vấn.
“… Tôi rất xin lỗi.” Rio trầm mặc vài giây, cuối cùng bỏ qua, chẳng nói thêm gì nữa.
Gaudí nổi nóng: “Nếu không phải chuyện khẩn, tôi thật muốn lập tức chạy tới đánh cậu một trận! Tôi sẽ vận dụng toàn bộ ‘người của chúng ta’ trong giới truyền thông, cố gắng kéo dài chuyện này, khiến cho mức tổn hại danh tiếng xuống mức thấp nhất. Về phần cậu, tôi cho cậu tiếng đồng hồ, mặc kệ cậu dùng cách gì, tôi muốn cậu phải khiến cho cái tên luật sư kia phải ngay mặt phóng viên thừa nhận nó đã cung cấp bằng chứng giả. Rio, đây chính là cơ hội duy nhất mà cậu có thể giải quyết phiền phức này, tôi hy vọng cậu có thể nhận thức được cái lỗ mà cậu vừa đâm thủng kia lớn tới mức nào.”
“Tôi hiểu.” Rio nói. “Còn có một biện pháp đơn giản hơn để giải quyết chuyện này: Tôi từ chức, ngồi tù.”
Gaudí dường như nghẹn một hơi thở, lập tức rít gào: “Chính cậu làm cái chuyện ngu ngốc, thì chính cậu tự đi chùi đít, đừng hy vọng đem cái cục diện rối rắm này quăng vào người khác! Cậu muốn vào tù để dưỡng già hả? Vậy toàn bộ tinh lực, kinh phí mà chính phủ đã tiêu tốn trên người cậu suốt thời gian qua thì sao? Ai trả lại hả? Mấy thằng nhóc con này, quá trẻ! Quá ngây thơ rồi! Cậu cho là nếu chuyện này đã nháo lớn tới mức đó, một mình cậu thì có thể chống lại được hết sao?”
Ông hít sâu, nỗ lực bình phục tâm tình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Hiện tại, lập tức đi, nghĩ cách! Lập tức hành động đi! Đừng con mẹ nó ngồi đó cam chịu, nhớ kỹ cậu chỉ có tiếng!”
Đối phương “Cụp” một tiếng cúp máy, Rio cầm microphone mà đờ ra. Một cái bẫy lớn tới thế này, thế mà Gaudí vẫn che chở cho anh, cực kỳ muốn anh phải đứng vững, điều này khiến cho mắt anh có chút nóng.
Kỳ thực cũng không phải anh thúc thủ vô sách, cũng như Gaudí vừa nói, tên luật sư kia chính là nơi đột phá lớn nhất. Người người đều có nhược điểm, chỉ cần sử dụng một tí thủ đoạn không quá trong sáng, đánh vào chỗ hiểm của đối phương, mặc dù không thể lập tức giải quyết, cũng có thể đẩy chiều hướng có lợi về phía mình.
Anh chỉ là cảm thấy nản lòng.
Với K.Green, với tình cảm mâu thuẫn trong lòng, với ân oán và ràng buộc dây dưa không rõ giữa hai người.
Bọn họ vừa hấp dẫn lẫn nhau vừa bài xích lẫn nhau, vừa hỗ trợ vừa ám hại, không ai có thể đơn phương tự mình kết thúc mối quan hệ khác lạ này. Rio đã thử rồi, ở ngay tại tòa án cố gắng vứt bỏ tình cảm cá nhân, đem K.Green biến thành một người xa lạ, một tên tội phạm, cuối cùng đổi lấy một cái bẫy đầy lưỡi dao sắc bén, cùng với một trận đấu đối kháng đổ thêm dầu vào lửa.
“Anh cho rằng hắn có thể — cho dù lúc trước chưa từng có, nhưng tương lai thì có thể ra tay với người vô tội?”
“…Phải.”
Anh vĩnh viễn sẽ không quên, ngay khi anh nói ra chữ này, ánh mắt tràn đầy đau khổ xuất hiện trong tíc tắc của K.Green.
Ánh mắt đó tựa như một bàn tay tái nhợt bóp chặt lấy tim của anh, kéo nó xuống một vực sâu sa ngã. Trong nháy mắt đó anh cho rằng mình nghe thấy được tiếng rên rĩ ở sâu trong linh hồn mình.
Anh biết chỗ đau lòng của K.Green, đó là khi một ai đó, cực độ thất vọng với chính mình — Bởi vì đã đặt người đó ở một vị trí không giống người khác, bởi vì trong lòng mình cực kỳ tin tưởng người đó, cho rằng ở một thế giới đầy sự tàn hại này, sẽ có một người nhất định hiểu và tin tưởng mình.
Anh biết rõ, nhưng trực giác và lý tính vẫn lựa chọn cái sau, dưới sự uy hiếp của K.Green mà đâm một dao thật sâu. Một dao đó, đâm thủng cái phần hòa quyện giữa hai người họ như nước và sữa suốt thời gian qua, kết quả khiến cho cả hai lưỡng bại câu thương.
Đau không, đau chứ, nhưng phải làm quen thôi, Rio tự nói với mình, bởi vì sau này có khi còn đau hơn nữa kìa. Nếu như sự đau đớn này chính là nghiêm phạt cho khẩu thị tâm phi của anh, thì anh nhất định phải tự mình chịu đựng.
Tiếng chuông lần thứ hai vang lên, lúc này đến từ điện thoại di động của anh.
Rio đờ đẫn nhìn một chút điện thoại di động, chữ “Molly” chớp động trên màn hình điện thoại.
Molly! Lý Tất Thanh! Anh gần như quên mất người này … Lúc bắt K.Green, vì cái thái độ của đối phương như không ăn đòn thì không chịu khai, từ chối trả lời toàn bộ những nội dung liên quan đến vụ này, hơn nữa vết thương nghiêm trọng, không thể không bỏ vào trại giam, thế nên anh vẫn chưa hỏi được địa điểm giam lỏng Lý Tất Thanh.
Anh nên đối mặt với Molly đã bị lừa gạt toàn bộ thế nào đây?
Đưa bàn tay cố sức lau mặt, Rio bất đắc dĩ mà tiếp máy. Ngay khi biết được chị gái của mình sáng ngày mốt sẽ đi bay một chuyến quay về New York, anh tựa như tên tù phạm bị phán tử hình được hoãn lại hai ngày chấp hành án. Biết rõ chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn cảm thấy may mắn.
Chí ít, phải cứu được Lý Tất Thanh ra cái đã. Tội của chính mình, thì chính mình chịu hậu quả, anh đã mất đi người mà anh yêu, thế nào có thể để cho Molly cũng phải gánh chịu cùng một nỗi đau đó. Rio thở phào một hơi dài, dường như rốt cục tìm được mục tiêu hành động, từ trên ghế nhảy dựng lên.
Robert ở ngay trước cánh cửa văn phòng đóng chặt kia không ngừng bối rối, vừa lo lắng, lại chẳng dám dám tùy ý gõ cửa quấy rối người thanh niên đang mang trạng thái tinh thần kham ưu bên trong kia. Ngay đang lúc khó xử, thì cửa bỗng nhiên mở ra, cộng sự của anh xuất hiện, sắc mặt bình tĩnh, bước chân kiên định, giống y như bình thường.
“Robert, tôi đến MCC, anh ra bãi đỗ xe giúp tôi dụ đám phóng viên ra chỗ khác giùm.”
“… Rio?”
“Chuyện gì?”
Robert nhìn kỹ mặt của anh, phát hiện không có chuyện gì khác thường, không khỏi có chút chần chừ: “Anh … ổn chứ?”
“Tôi rất tốt.” Rio ngắn gọn trả lời, thuận lợi vỗ nhẹ lên cánh tay y, bước đi.
“Phải, quá mức bình tĩnh trái lại lại là điềm báo cho cơn bão tố sắp tới đó.” Robert nói thầm rồi vội vã chạy tới chỗ anh. “Anh muốn tới MCC? Gặp K.Green? Khoan đã, súng của anh để ở chỗ tôi đi, xung động chính là anh em của ma quỷ …”
Rio lần thứ hai đi tới chỗ tạm giam. Trưởng ngục giam không có mặt ở đây, nên vị cảnh ngục phụ trách tiếp đón cực kỳ khách khí với anh, không nói hai lời lập tức chuẩn bị một căn phòng có điều kiện tốt nhất.
Căn phòng không lớn, có cái giường, tuy rằng chỉ là một cái giường sắt bị rỉ sét quá hạn, nhưng đệm giường chăn đơn thoạt nhìn ngăn nắp sạch sẽ. Bên cạnh đang mở một cái cửa sổ, dùng giấy dán màu cây xanh mặt cỏ để tạo ra phong cảnh khu vườn giả. Ở góc phòng còn có một cái sofa giản dị, còn có thêm một cái bàn trà nhỏ ở trên có đặt sẵn tạp chí cùng bình hoa plastic, trên tường còn dán mấy giấy dán tường hoa, tuy rằng rất đơn sơ nhưng tất cả đều cố gắng tạo nên một bầu không khí ấm áp. Đây là một cái phòng được gọi là “phòng vợ chồng”, dùng để cung cấp khi bạn đời của phạm nhân tới thăm, ở chỗ này hưởng thụ quyền riêng tư, cho nên cung không đủ cầu. Chỉ cần dùng nhiều tiền chút, dùng thái độ khó xử muốn gặp riêng người ta một chút, thì sẽ được sắp xếp ở đây.
Dựa theo quy định, thời gian thăm hỏi là tiếng, khi tiếng cánh cửa đóng lại báo hiệu cảnh ngục rời đi, thì đến lúc hết thời gian mới có thể mở cửa ra lại.
Ngay khi Rio vào phòng, thì K.Green hai tay hai chân bị khóa đang lẳng lặng ngồi ở mép giường.
Nghe được động tĩnh hắn chậm rãi nâng mặt lên, nở nụ cười nhìn người thanh niên đang bước vào: “Thật khiến người khác bất ngờ đó, đặc vụ à, tôi còn tưởng cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ chủ động tới tìm tôi nữa đó — Trừ khi tôi đào một cái lỗ ở đây rồi trốn đi.”
Rio nghiêm mặt, kéo cái ghế bành, đặt trước mặt hắn rồi ngồi xuống.
“Lý Tất Thanh đang ở đâu?” Anh hỏi thẳng.
“Không hỏi thử tôi ở đây thế nào sao, tôi nghĩ anh ít nhất cũng có đến thăm tôi, dù chỉ một lần.”
“Cậu từng nói qua có người trông coi, nếu như biết cậu đã bị bỏ tù, thì bọn chúng có khi nào làm thương tổn cậu ta không?”
“Tôi nhớ trong phòng trọ của anh có mấy quyển sách của tôi, không bỏ đi chứ? Xin lỗi trước đó không có nói thân phận khác của tôi cho anh biết, vì tôi chỉ là một tác giả thích ẩn danh, trước mặt fan hâm mộ vẫn có chút xấu hổ, anh biết mà.”
Rio cố gắng cắn răng, mắt điếc tai ngơ tiếp tục hỏi: “Cậu thừa nhận mình là một tên sát nhân có nguyên tắc, chẳng lẽ lại muốn ngoại lệ với Lý Tất Thanh hay sao? Bị nhốt, bị lợi dụng, cậu ta chỉ là một người vô tội, vì sao lại bắt cậu ta chịu hết tất cả?”
“Lần trước anh đánh quá nặng tay đi, xương tôi gãy đến giờ còn chưa lành nè.” K.Green dùng tay đang mang xiềng xích chỉ chỉ sườn trái cùng đầu gối. “Chỗ này, còn chỗ này, dây chằng cũng bị nứt ra. Hiện tại tôi ngồi chồm hổm cũng có chút khó khăn đó, phỏng chừng dù cho có khỏi hẳn, cũng không thể hoàn toàn khôi phục thân thủ trước đây.”
Đây hoàn toàn là một cuộc đối thoại không cùng một chủ đề, dường như đến từ hai hành tinh riêng biệt. Rio kiềm chế xung động muốn đánh đối phương tơi bời một hồi, trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết Lý Tất Thanh ở đâu đi! Cậu nhằm vào tôi mà, không dính dánh tới người bên ngoài, muốn ra điều kiện gì thì cứ thống thống khoái khoái nói, đừng có như đứa con gái mập mờ chẳng rõ như thế!”
“Được rồi, anh có nhận được vật phẩm cá nhân tôi gửi bưu kiện tới chứ, giúp tôi giữ nó, đừng có ném đó nha, nhất là cái điện thoại di động …”
Rio đứng dậy, một quyền nhắm thẳng tới mũi của hắn. K.Green giơ lên cổ tay bị trói cản lại, hai người lùi về phía sau té lên cái nệm, K.Green lợi dụng lòng bàn tay mà nắm chặt lấy tay Rio, nhìn con mắt màu lam đang tràn đầy lửa giận kia, bỗng nhiên mỉm cười: “Moly đã về rồi, đúng không?”
Rio không đáp, hít thở dồn dập.
“Tìm không được Lý Tất Thanh, anh sẽ không thể đối mặt ăn nói với cô ta. Tôi dù sao cũng thân trong nhà tù rồi, không có gì có thể mất được nữa, còn anh thì sao? Anh muốn mất đi người chị duy nhất của mình, cùng cô ta về sau như hai người xa lạ sao?”
“— Bớt nói xàm đi, nói điều kiện của cậu đi! Muốn giảm bao nhiêu năm?” Rio quyết tâm, vừa ra khỏi MCC phải lập tức đi tìm Canning ngay, cho dù phải dùng thủ đoạn ti tiện thế nào, cũng phải khiến cho đối phương lâm trận phản chiến. Còn về K.Green, cho hắn ở trong ngục ngồi cả đời luôn!
K.Green thu lại nụ cười, nghiêm túc nhíu mày nhìn kỹ anh, lộ ra một sự ủy khuất mang tính trẻ con: “Anh cho rằng tôi làm như vậy là vì muốn giảm hình phạt?”
“Nếu không phải muốn giảm hình phạt, chẳng lẽ vì muốn lên ghế điện ngồi? Nhưng tôi vẫn hy vọng pháp luật liên bang phá lệ cho cậu đó!”
“Thật khiến người ta thương tâm mà …” K.Green thì thào nói. “Anh muốn tôi chết, nhưng tôi lại muốn làm tình cùng anh.”
Biểu tình Rio nhất thời cứng ngắc: “Cậu — con mẹ nó — đang nói cái gì?” Anh trong lúc kinh sợ đã nói bậy. (Ở đây Rio nói chính là cái từ fk)
“Không sai, Fng, chính anh chẳng phải cũng đã nói ra rồi sao? Nói thật, hiện tại tôi rất muốn làm anh, trong ngục giam luôn tràn đầy cái vị đạo chẳng được thỏa mãn đó … Lần trước chúng ta đã thỏa thuận rồi, ‘lần sau anh sẽ ở dưới’, còn nhớ rõ không?” K.Green dùng cực kỳ bình thản nhìn anh.
Sắc mặt Rio tái nhợt, từ hai môi bật ra tiếng nói băng lãnh tựa như ngọn dao: “Cậu muốn chọc tôi tức giận rồi chết dưới tay tôi nữa chứ gì? Nếu đã vậy, thì cậu thật đúng là tìm đúng người rồi — Cậu cho là với toàn bộ lừa dối, trêu đùa và nhục nhã trước giờ, lúc này cậu còn có thể leo lên trên người tôi sao?”
“Tôi chính là muốn leo lên người anh một lần đó.”
Rio không thể nhịn được nữa mà đánh hắn. Hai tay chân của K.Green bị xiềng xích ràng buộc, không thể đánh lại cùng chống đỡ, chỉ có thể cố gắng để nắm tay của anh không trúng vào chỗ hiểm. Đến tận khi hai tay của Rio kiềm chế lấy cổ họng của hắn, mà hắn cũng có thể thấy rõ được sát khí khó chặn được hiện rõ trong mắt đối phương, thì không thể không làm ra thủ thế đầu hàng.
“Khụ … khụ …” Hắn vất vả lắm mới đẩy được tay của Rio ra, ho sặc một lát, mới có thể nói ra thanh âm tối nghĩa: “Đây không phải trêu đùa, cũng không phải nhục nhã … Là uy hiếp, hoặc nói đúng hơn là giao dịch, với trinh tiết của anh (hắn cúi đầu cười nhạo tiếng) cùng mạng của Lý Tất Thanh, anh chỉ được chọn một, vị đặc vụ tinh thần trọng nghĩa của tôi ơi, anh sẽ chọn cái nào?”
“— Cậu thực sự là điên rồi.” Rio lạnh lùng mà nói. “Một tên sát nhân điên cuồng, bướng bỉnh, tự đại, biến thái, bệnh tâm thần.”
“Anh có thể trong cái định nghĩa đó thêm vào một cụm nữa: Người nắm giữ mạng sống của anh rể tương lai của anh.”
Rio cắn răng, thở hồng hộc. Anh không thể giết hắn, tuy rằng rất muốn, nhưng anh không thể không nghĩ tới hậu quả … Suy nghĩ tới Molly, anh không thể tự tay mình hủy hoại đi hạnh phúc cả đời này của chị ấy được … Cái tên khốn ác độc, biến thái phản xã hội này, cho dù anh có dùng hết toàn bộ lời chửi bới có được mắng trên đầu trên cổ của hắn, thì cũng không thể thay đổi được sự thật: Nếu như K.Green không muốn nói, thì chẳng ai có thể ép hắn nói được.
“Anh thấy đó, loại quyết định đưa ra chẳng chút khó khăn gì cả, dù sao lần trước anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi hay sao. Chỉ cần anh để tôi làm anh lần, tôi lập tức đem anh rể yêu dấu của anh trả lại cho anh — Anh biết tôi sẽ lừa dối anh, nhưng tuyệt đối không nói rồi nuốt lời.” K.Green nói.
Rio hít sâu hơi, cảm thấy một cảm giác mê muội không thể nói lý đến từ đối phương, cái sự mê muội này cũng khiến cho anh cảm thấy bản thân có chút thần chí không rõ: “Nói địa chỉ ra trước đi.”
“Thề trước mộ ông bà cố tổ của anh trước đi.”
“Được rồi, tôi xin thề, cùng cậu lên giường, như cậu mong muốn, có thể chưa?” Rio không nhịn được mà nói. “Hiện tại nói cho tôi biết Lý Tất Thanh ở đâu.”
K.Green tiến đến kế bên tai anh, cúi đầu nói ra câu, sau đó vươn lưỡi vói vào trong vòm tai anh.
Rio giật mình, thất thanh nói: “Không thể nào.”
“Chính là sự thật,” K.Green tự tiếu phi tiếu mà nói. “Ngay trong căn phòng an toàn của các anh. Tôi làm cho cậu ta một thân phận giả là nhân chứng mật quan trọng, cho người giả hai đặc công không ngừng trông coi h, tròn tháng, các anh đương nhiên không phát hiện được rồi.”
“Vậy không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Hiện tại không phải lúc để quan tâm đến lỗ thủng của thể chế đâu, darling à.” K.Green đem hai tay bị khóa lại vươn lên trước mặt anh. “Giúp tôi mở khóa tay ra, tôi thích dùng hai tay mình ôm lấy thắt lưng anh.”
“Phải, tôi cũng giống vậy.” Rio nói xong, một chân đá mạnh hắn xuống giường.
Đầu của K.Green đụng vào sàn nhà, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Chờ khi hắn khôi phục tri giác, phát hiện lưng mình đang đặt ở cái bệ cửa sổ giả cao cao, hai chân bị tách ra theo đúng chiều dài của xiềng xích, hai tay mang còng tay bất lực mà vươn ra phía trước, cổ tay đặt lên cái cửa sổ không cách nào mở ra.
“Anh đã thề rồi, Rio!” Hắn kêu to. “Tôi biết anh không phải loại người này!”
“Cậu nói đúng, tôi không bao giờ làm chuyện nói không giữ lời, cho nên dự định thay đổi nội dung lời thề: ‘cùng cậu lên giường, như cậu mong muốn’, không phải là giống thế này sao?” Rio lãnh đạm mà nói, hai ba cái liền đem quần tù nhân của đối phương kéo tuột xuống mắt cá nhân, đồng thời kéo thắt lưng mình xuống.
Anh chỉ đem quần lót âu phục của mình hở ra tí, lấy ra cậu bé không mềm không cứng, rất nhanh vuốt ve vài cái. Nói thật anh hoàn toàn không nghĩ tới, còn có thể cùng K.Green dính dáng gì tới chuyện cơ thể, nhất là ở cái nơi lồng sắt quỷ quái này, nhưng nếu đây là do đối phương tự tìm, thì anh cũng không cần phải thủ hạ lưu tình.
Hậu huyệt khô khốc không có bất luận cái gì bôi trơi cực kỳ khó vào, anh dùng ngón tay thô bạo mà mở rộng. Khi anh điều chỉnh cậu bé của mình đi vào, rút ra, lại đi vào, cảm giác một cổ hơi nóng chợt ào ra … Chính là máu của K.Green.
K.Green phát ra tiếng kêu đau đớn. Trong lòng hắn ảo não, bởi vì khi cùng một chỗ với Rio, cái cảm giác nắm trong tay sự việc, từng bước ép đối phương vào đường cùng quá mức tốt đẹp, khiến cho hắn nhất thời sơ sót không chú ý tới lỗ thủng trong lời nói của đối phương, nên đơn giản mà bị lật lọng. Nhưng xét tới cùng tình thế còn mạnh hơn ý người tính — Nếu như không có xiềng xích vướng bận, thì Rio chưa hẳn chiếm được thượng phong.
“Tôi không thích tiến vào từ phía sau … Càng thống hận làm trên bệ cửa sổ.” Hắn hít một hơi lạnh, gián đoạn mà nói.
Rio không hề để ý tới. Anh đã có chút không khống chế được tiết tấu của chính mình, cơ thể của K.Green trời sinh ra sự hấp dẫn khó cưỡng, còn mạnh hơn sự tưởng tượng của anh. Anh vốn tưởng rằng mình không có hứng thú, nhưng sau khi đi vào, lại phát hiện cậu bé đã cương cứng tới mức đau nhức.
Đây là một cuộc làm tình đầy đau đớn do lâu rồi không được thỏa mãn, không dùng trừu sáp mãnh liệt và tiến vào mạnh bạo thì không thể nào thỏa mãn. Anh dùng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng mềm dẻo của đối phương, dùng lực mạnh không ngừng đánh úp về phía cái mông nhô lên của đối phương, trong tiếng nước dâm mỹ đến cực điểm cẩn thận lắng nghe được tiếng rên rỉ của đối phương — Đến từ K.Green, là tiếng rên rỉ đau đớn thật khẽ, khiến cho thần kinh của anh càng thêm hưng phấn, có một loại khoái cảm bạo hành không thể kiềm chế.
K.Green bị chèn ép đến loạng choạng thân thể, hai tay bị xiềng xích trói lại cùng một chỗ, các ngón nắm chặt đến trắng bệch. Để giảm bớt đau nhức không ngừng kéo tới, hắn cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng chợt thấy vô ích, chỉ có thể tùy ý để mặc cho cơn sóng đau đớn không ngừng ập tới, cắn răng chịu đựng.
Rio hiểu rất rõ, đây chính là cường bạo, nhưng anh vẫn tiếp tục. Đối phương tự làm tự chịu — Anh chính là dùng cái cớ này mà nói với chính mình, đồng thời cảm giác một phần hắc ám trong cơ thể, đang cố gắng tự hạn chế, rồi lại thong thả mà dữ tợn tuôn ra.
Hắc ám này luôn tồn tại, nó chỉ là đang ẩn nấp rất sâu, nhưng vẫn tựa như mắt mèo lóe sáng ra, từ thời đại niên thiếu kiệt ngạo bất tuân nói năng thô lỗ hết lần này tới lần khác, từ tín niệm chấp nhất đến gần như cố chấp, từ những hiện trường giả bộ được bố trí lãnh tĩnh dày công tính toán, hắc ám đó chậm rãi thẩm thấu ra.
Cậu ngh ĩ rằng tôi chính là người như vậy? Anh rất muốn cười lạnh hỏi K.Green, ngay cả tôi còn không bi ế t bản thân mình chính là loại người như vậy? Có thể nói đ ây mới là tôi, một tôi bị chứng trầm uất, là nguyên nhân dẫn tới việc nghiện thuốc — Tôi cuối cùng cố gắng xua tan đ i sương mù dày đ ặc của hắc ám, nhưng không có ý thức đ ược, nó đ ã hòa quyện cùng một chỗ với linh hồn tôi.
Nó chính là một phần của tôi.
“Chết tiệt … Rời xa cửa sổ ra … Con mẹ nó, tôi nói không làm ở bệ cửa sổ!” Phảng phất dường như bị rơi vào bóng đè vô pháp giãy giụa, tiếng của K.Green khàn giọng, hai tay cố sức kéo sợi xích, giữa hai cổ tay in đậm dấu ấn màu đỏ sậm.
“Câm miệng!” Rio nôn nóng, vươn tay đè lại cái ót của hắn.