Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Một chiếc Chevrolet SUV màu đen đậu ngay bên đường.
Lý Tất Thanh mang theo một cái túi thể thao xuống xe, mờ mịt nhìn rừng cây rậm rạp cùng sườn núi xanh ngát trước mặt: “…. Công viên nào thế?”
Rio đóng cửa đi tới bên cạnh cậu: “Đại học bang Portland (), toàn bộ trường đều xây dựng theo dạng công viên, tôi đã liên hệ cho cậu lớp ngôn ngữ học ở trong khu trường này. Ở đây cách nhà trọ chúng ta ở chỉ có tiếng đi xe, giao thông công cộng đều đi ngang qua khu trường này, nên đến trường rất tiện lợi.”
Thành viên của ngành ngôn ngữ học được cử tới đón tiếp sinh viên mới từ lâu đã chờ ở cổng, là một người đàn ông cỡ tuổi da trắng, thân thể như một kiện tướng thể dục thể thao, khuôn mặt khôi ngô. Ông cùng Rio nói vài câu xong, nhiệt tình bắt lấy cánh tay khá bối rối của Lý Tất Thanh, dùng tiếng Hán lệch tông chạy điệu hỏi han ân cần, có thể đem được ngôn ngữ nhân loại mà thể hiện sự hoan nghênh tới trình độ cao nhất.
Lý Tất Thanh khách sáo vài câu rồi cố gắng rút tay về, quay đầu do dự nhìn Rio.
Rio cổ vũ vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Mr.Wayne sẽ phụ trách đưa cậu vào, chiều tôi tới đón cậu. Mai cậu sẽ bắt đầu đón xe bus tới trường, được không?”
“Được.” Lý Tất Thanh thấp giọng nói, ngay lúc Rio xoay người thì kéo lấy ống tay áo của anh, nhưng nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt muốn nói lại thôi, rất giống như một đứa bé trai thấp thỏm bất an khi bị cha mẹ mình lần đầu đưa tới trường.
Cậu lơ đãng thể hiện sự ỷ lại, lại khiến trong lòng Rio phát sinh ra sự sung sướng khó hiểu, thanh âm càng thêm nhu hòa: “Đi đi, thả lỏng chút, chỉ cần là chính cậu là được rồi.”
Lý Tất Thanh đưa ra một nụ cười trong trẻo với anh, tựa như vầng trăng sáng phá vỡ đi tầng mây trong đêm.
Wayne đứng bên cạnh có chút bất ngờ nhìn cảnh tượng đó, ngay lúc chiếc Cheverot SUV chạy đi rồi, mới cười cười đầy ý nghĩa với Lý Tất Thanh: “Em có một người bạn trai rất tốt đấy.”
Lý Tất Thanh xấu hổ giải thích: “Không, ảnh là em trai của bạn gái em.”
Wayne càng thêm xấu hổ, dọc theo đường đi chẳng nói thêm gì cả.
Cùng ngày hôm đó, sau khi chương trình học kết thúc, Lý Tất Thanh xin từ chối đề nghị tiễn ra đến cổng của Wayne, một mình đi dạo trong trường. Cậu cũng không muốn gọi điện quá sớm cho Rio, mà đi dọc quanh công viên rừng rậm tiếp giáp với khu trường của đại học bang Portland, say mê trong phong cảnh ưu mỹ.
Cậu mang túi, chậm rãi bước trên mặt đường trải đầy lá khô, dương quang xuyên thấu qua ngọn cây xanh nhạt cùng hoa đỏ, ở trên người cậu chiếu ra từng tia vết lốm đốm, gió nhẹ ngày mùa hè mang theo mùi hoa như ẩn như hiện … là mùi của hoa tường vi. Lý Tất Thanh sau khi hít sâu một hơi thì đưa ra được kết luận. Hoa hồng, Hồng Trung hoa, tường vi (), mặc dù là cùng một loại hoa nhưng lại khá nhiều giống, mùi cũng mang sự khác biệt nho nhỏ. Vô số cánh hoa tường vi, ở dưới ánh mặt trời tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, theo cơn gió lan tỏa ra bên ngoài, mang theo một hương vị đặc trưng.
“Thành phố hoa hồng” () quả nhiên là danh phù kỳ thực, cậu vừa đi vừa nghĩ.
“Hey!” Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng bắt chuyện rõ ràng. Lý Tất Thanh vẫn không hề quay đầu lại, ở trong trường người đến người đi, mặc cho thanh âm kia gọi ai, thì cũng sẽ không gọi cậu.
Một bóng người chợt đi lên tới trước, ngang qua người cậu rồi chặn lại, che ngay phía trước. Thế này thì Lý Tất Thanh cũng không thể nào coi như không thấy được nữa, dừng chân lại quan sát người chặn đường mình.
Đây là một thanh niên khoảng tuổi, mặc đồ thường, thoạt nhìn như sinh viên trong trường. Y vừa có tóc ngắn thâm sắc xoăn khá đẹp, da hơi đen, mang theo huyết thống Latino Americans () khá rõ, lông mi cùng mắt dài nhỏ, môi mỏng, hai má có chút gầy nên khiến gò má trông khá cao, chỉ có mũi cao ngất, không thể xoi mói. Không tính là ngũ quan xuất sắc, nhưng khi đôi môi mỏng kia nhếch lên tạo thành một nụ cười, thì lại mang một mị lực hào hiệp dã tính ập tới,.
“Hi, tôi là Reg.” Y mang theo ngữ điệu nhẹ nhàng mà tự giới thiệu. “Reg Twain.”
Lý Tất Thanh đối mặt với người xa lạ chủ động đến gần này, miễn cưỡng mà lên tiếng đáp lại: “Hi!”
Đối phương ngay sau đó nói vài câu, ngữ tốc rất nhanh, Lý Tất Thanh nghe không được rõ lắm, liền từ bỏ buông tay, biểu thị ngôn ngữ bất đồng.
Reg có chút giật mình, sau đó tiếc nuối nhún nhún vai: “Mới tới? Sinh viên IELP ()?”
Câu này Lý Tất Thanh nhưng lại nghe hiểu được, IELP chính là chương trình Tiếng Anh chuyên sâu trực thuộc đại học tiểu bang này, so với hệ ngôn ngữ mà cậu đang theo học cũng không khác biệt lắm, liền gật đầu.
Ý thức được song phương khó có thể hiểu được nhau, Reg ẩn dấu dáng vẻ thất vọng, gật đầu hướng cậu nói câu tạm biệt.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động trong túi Lý Tất Thanh vang lên. Cậu lấy ra bắt máy, từ đầu bên kia của điện thoại di động truyền đến tiếng của Rio: “Tan học chưa? Tôi đang đợi ngoài cổng.”
“Ừ, tôi đang đi dạo trong trường, chuẩn bị tới đây, chờ tôi chút nhé.” Cậu cúp máy, tâm tình vui vẻ mà gật đầu chào tạm biệt người xa lạ chỉ mới biết tên kia. Trong khoảng thời gian cực ngắn mà nét mặt biến hóa từ bình thản đến mỉm cười, tựa như trên trên mặt hồ u tĩnh đột nhiên xuất hiện một đóa hoa thủy tiên kinh diễm, khiến Reg có chút bất ngờ, bước chân chuẩn bị rời đi chợt do dự.
Lý Tất Thanh không rảnh chú ý tới y, hướng thẳng tới cổng trường bước nhanh.
Hơn ′ sau, cậu thấy được chiếc Cheverot SUV.
Hôm nay trời khá nóng, gần chạng vạng vẫn chưa hạ nhiệt, Rio cởi bỏ âu phục khoác lên cánh tay, kéo cravat tháo ra luôn, chỉ còn lại một chiếc áo sơmi trắng may thủ công tinh xảo trên người, cùng quần tây màu đen thẳng tắp càng khiến cho hai chân anh trông thon dài. Anh mang kính râm lẳng lặng dựa vào thân xe, đôi chân tùy ý mà giao nhau, không cần bất kì ngôn ngữ hoặc động tác nào, cũng khiến cho người khác chú ý.
Gần đó phát ra vài tiếng ken két, như tiếng điện thoại đóng mở phát ra, bên cạnh ghế dài cũng có vài ba cô gái vòng vây cùng một chỗ, đưa điện thoại di động hướng tới phía đó mà khẽ cười nói.
“Các cô ấy tưởng anh là ngôi sao nào đó, nhưng lại chẳng dám tới đây xác nhận. Anh mà cứ tiếp tục đứng đó hồi, chuẩn bị có sinh viên nữ tới đây hỏi thiệt đó.” Lý Tất Thanh nói với Rio.
Rio nghiêm mặt nói: “Không nhận được sự đồng ý của đương sự đã quay chụp, chính là đang xâm phạm quyền tư ẩn của người khác.”
Lý Tất Thanh đầu đầy hắc tuyến, nhưng cũng âm thầm có một chút kính ý đối với Rio: Người đàn ông không hiểu được phong tình này tựa như một bộ hiến pháp Mỹ, người có thể thật tâm yêu anh ta, / cũng là một người có sở thích cuồng nhiệt với nghiên cứu luật học.
Ngay lúc mở cửa xe, Lý Tất Thanh trong lúc vô tình ngoái đầu nhìn lại, dưới thân cây cách đó không xa thoáng qua có một thân ảnh nhìn khá quen mắt. Dường như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng suy nghĩ hồi lại chẳng thấy có chút ấn tượng gì, nhưng ngay lúc cậu muốn bỏ qua cảm giác này, thì bỗng nhiên có một cái tên xuất hiện trong não cậu: Reg Twain.
Chính là cậu sinh viên người Latino hồi ở trong rừng cây đã đến chào cậu.
Đại khái cũng chuẩn bị tan học về nhà, vừa lúc đi tới cổng trường, cậu nghĩ như thế, nên rất nhanh đem cái người bình thủy tương phùng kia quăng qua sau đầu.
XXXXXXXXXXX
Ngày tiếp theo, Lý Tất Thanh tự mình dậy sớm, lên chuyến xe bus miễn phí chạy tới đại học tiểu bang, tiện đường làm quen một chút lộ tuyến. Đến sáng ngày thứ ba, khi cậu đang ngồi ở trong xe bus trường thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, thì chợt có một thanh niên mới vừa lên xe nhìn quanh trong xe rồi trước mắt sáng ngời, đi tới chỗ bên cạnh cậu nói: “Hi, còn nhớ tôi không?”
Lý Tất Thanh ngẩng đầu nhìn y, lễ phép nở nụ cười: “Reg Twain.”
Thanh niên Latino kia nhếch lên môi mỏng mỉm cười, mắt đen nhỏ dưới hàng lông mi dài cong lên: “Tôi biết tiếng Anh của cậu không tốt,” Y cố gắng nói chậm, từ trong ba lô lấy ra một máy phiên dịch, đem microphone mini tới trước mặt Lý Tất Thanh. “Thế nhưng có cái này rồi, hẳn là có thể giao tiếp được rồi ha.”
Người này thật đúng là nhiệt tình hiếu khách, Lý Tất Thanh không khỏi bật cười nói: “Sao tự dưng lại muốn giao lưu với tôi?” Trong máy phiên dịch truyền ra một giọng nam thuần hậu êm tai, không mang dấu hiệu của máy móc, xem ra là một sản phẩm hàng hiệu đây.
“Tôi thấy cậu thuận mắt.” Reg trả lời, máy phiên dịch cũng mang lại một hiệu quả. “Tôi vẫn luôn muốn tìm một language partner, cùng nhau học tập ngôn ngữ đối phương.”
“Được thôi, cậu vừa lúc chính là người bạn đầu tiên tại Mỹ của tôi, hợp thì nói thôi.”
“Không thử sao biết?”
Giao thông công cộng đến bến thì dừng lại, Reg đem máy phiên dịch nhét vào tay Lý Tất Thanh: “Giữ lại cái này, tôi nghĩ nó hữu dụng với cậu đó.” Nói xong thẳng thắn xoay người rời đi, nhảy xuống xe nghênh ngang đi.
Lý Tất Thanh cầm máy phiên dịch xuống xe, nhìn thân ảnh đối phương dần biến mất trong rừng cây. Tự tin, lưu loát, vui vẻ thể hiện mình, mang chút hơi hướng độc hành, cậu đưa ra phán đoán sơ bộ với phần tính cách của người thanh niên người Latino này, là một người thú vị, xem ra có thể hợp đấy.
Khi đã biết nhau thì số lần gặp gỡ chợt tăng lên, Lý Tất Thanh luôn có khả năng ở một ngôi trường to như thế này lúc nào cũng ngẫu nhiên thấy được Reg, lúc thì y đi mình, lúc thì y đang đi chung với đám bạn. Chỉ cần gặp, Reg sẽ luôn cùng cậu nói chuyện, thời gian dài ngắn đối ngược với số người chung quanh. Chưa tới tuần, thì hai thanh niên tuổi trẻ đã bắt đầu nói chuyện, có đôi lúc họ sẽ vứt cả máy phiên dịch, dùng hình ảnh cùng tứ chi giao lưu, đến tận khi cả hai ông nói gà bà nói vịt mà hai người họ không thể không cười thì mới chịu thôi.
“Nếu muốn mau chóng biết được một ngôn ngữ mới, thì cậu cần phải mở miệng nói nhiều, đừng có xấu hổ, tôi thề sẽ không cười nhạo ngữ pháp cùng phát âm của cậu. Cậu cũng có thể dạy tôi tiếng Trung mà, nói không chừng mấy tháng sau, chúng ta có thể giao lưu không gì cản trở được đó.” Reg cổ vũ cậu, chuẩn bị phát huy tác dụng của một language partner đến phần.
Sau vài ngày huấn luyện cường hóa, Reg không thể không thừa nhận, Lý Tất Thanh chính là sinh viên thông minh nhất, chăm chỉ nhất, ngộ tính cao nhất trong số những người mà y từng gặp — năng lực khẩu ngữ của cậu tiến bộ cực nhanh, trí nhớ kinh người, một từ đơn nghe qua hai ba lần là có thể nhớ được cách vận dụng, tốc độ tiến bộ thế này đủ để sinh viên học ở hệ ngôn ngữ phải xấu hổ.
Trong khoảng thời gian này, Lý Tất Thanh hầu như đã đi dạo được khắp toàn bộ khu trường này, cũng có lúc tiếp cận tới gần công viên rừng rậm Portland được nối liền với nơi đây — nói là công viên, không bằng nói đó chính là một khu rừng hoang dại có diện tích năm nghìn héc-ta, nhiều lắm chỉ có thể đi ngao du bên ngoài, muốn đi vào trong, trong một thời gian ngắn thì tuyệt không đủ.
Có một lần Wayne thấy cậu đi bộ trước công viên rừng rậm, hảo tâm mà chỉ vào một hướng: “Đi tới bên kia tầm nửa tiếng, sẽ có một bãi đất toàn là bụi rậm, em tốt nhất không nên tới gần đó.”
“Vì sao?” Lý Tất Thanh không giải thích được hỏi.
Wayne nét mặt thần sắc nghiêm túc giải thích: “ tháng trước, ở đó phát hiện một thi thể bị mưu sát, người bị hại là một sinh viên của trường. Chuyện này lúc đó cực kỳ nóng hổi, cảnh sát điều tra thật lâu, đến bây giờ vẫn chưa phá được án. Trong trường cũng khủng hoảng trận, đến giờ phần lớn mọi người đều đã lãng quên. Tuy rằng hiện trường đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng thầy đề nghị em, không nên tiếp cận là tốt nhất.”
Lý Tất Thanh gật đầu, thái độ rất thành khẩn: “Em biết rồi, cám ơn thầy.”
Wayne thoả mãn cười cười: “Em luôn được hoan nghênh mà, từ trước tới giờ thầy chưa thấy du học sinh nào dễ thương như em đâu.”
Lý Tất Thanh xấu hổ cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng.
“Thanh niên Trung Quốc dễ xấu hổ, thực sự là quá dễ thương mà! Thầy phải đi rồi, nếu không sợ rằng nhịn không được sẽ cắn em mất.” Wayne cười lớn, vui vẻ mà rời đi.
… Đây là trêu chọc à? Chắc là vậy quá, thế nhưng mấy người Mỹ này, dường như cái gì cũng có thể nói ra được hết, có thể trắng trợn được đến thế không thể tin được, Lý Tất Thanh nghĩ chính mình cũng phải nhập gia tùy tục, thích ứng cách nói của họ thôi.
“Đây là trêu chọc! Cậu có thể tố cáo ổng quấy nhiễu tình dục.” Một bóng người từ phía sau cây thụ cao to bước ra, khuôn mặt bình tĩnh nói.
“Quên đi, thầy chỉ nói giỡn thôi.” Lý Tất Thanh lơ đểnh khoát khoát tay, hỏi người bạn mới của mình. “Cậu còn chưa tới giờ tan lớp mà?”
Reg nói: “Hôm nay hoạt động của đội vừa lúc hủy bỏ. Nào, tôi cùng cậu đi dạo.”
Hai người sóng vai đi dạo quanh khu rừng, câu được câu không mà nói chuyện. Đến gần một nơi hẻo lánh thấp thoáng rừng cây, Lý Tất Thanh đột nhiên dừng lại bước chân, cố sức ngửi trong không khí: “… Cậu ngửi thấy không?”
“Gì cơ?”
“Mùi kỳ quái nha, tôi không thể hình dung được …” Cậu từ trong túi lấy ra máy phiên dịch, dùng tiếng Hán nói. “Một loại mùi cổ dị, là mùi hoa tường vi hỗn hợp với thứ gì đó, khiến người khác muốn nôn …”
Reg ngửi ngửi chung quanh, nhíu mi nói: “Hình như là có mùi gì lạ thiệt …”
Y hiếu kỳ mà kéo Lý Tất Thanh đi tới nơi toát ra mùi kỳ quái đó. Hai người bước lên bãi lá khô, đẩy ra những cành lá rủ xuống, vượt qua một khu tường vây đất đỏ, thình lình thấy được một cảnh tượng khiến người khác mao cốt tủng nhiên.
Một thi thể trần truồng, mặt ụp vào trong vũng máu, trên thân thể đầy ngập vết thương, lại có vẩy lác đác cái gì đó, nhìn kỹ lại, rõ ràng là cánh hoa dính máu. Vết máu đã hóa đen khô trên thi thể, nhưng lại không che giấu được vết thương khắp người, chúng chính là do một phương thức bạo hành thảm liệt dã man mà tạo ra — từng cành hoa bị bẻ gẫy, khô kiệt dơ bẩn, cắm lung tung trên cơ thể đó, vừa nhìn qua tựa như từ cơ thể mọc ra những ký sinh vật dài ngoằng.
Lý Tất Thanh mạnh mẽ xoay người, một tay chống ở thân cây phía sau, một tay bịt miệng.
Reg chân tay luống cuống cầm lấy cánh tay cậu, từ trong cổ họng phát ra tiếng “A a”, một hồi lâu mới thản thốt mà kêu: “Điện thoại di động! Điện thoại di động! Gọi đi!” Y cuống quít mà sờ loạn khắp người, nhưng nhất thời không tìm được chỗ để điện thoại di động, dưới tình thế cấp bách bắt đầu lục tìm túi tiền của Lý Tất Thanh, lấy ra điện thoại di động nhấn một dãy số.
Sau khi lộn xộn mà báo án xong, hai người họ chạy như bay ra khỏi hiện trường.
Hơn ′ sau, tiếng còi chói tai vang vọng phá tan sự tĩnh lặng của trường đại học tiểu bang Portland, tăng thêm vài phần âm lãnh cho sắc trời từ từ âm trầm. Ngay khi áng mây ở bầu trời dần dần thả xuống, mang theo một tiếng sấm rền, thì cơn mưa đầu hè rốt cục cũng rơi xuống sau buổi trưa.HẾT CHƯƠNG
() Thành lập năm , Đại học Portland (Portland State University) nằm ở trung tâm thành phố Portland, bang Oregon. Trường có hơn . sinh viên, trong đó có , sinh viên quốc tế từ quốc gia trên thế giới. Đại học Portland là một trường công lập đào tạo hệ đại học, thạc sĩ và tiến sĩ. Toàn bộ chương trình giảng dạy được thực hiện qua các trường: cao đẳng nghệ thuật và khoa học, cao đẳng công vụ và đô thị, trường cao học sư phạm, cao đẳng kỹ thuật và khoa học máy tính, quản trị kinh doanh, trường nghiên cứu mở rộng, trường mỹ thuật và biểu diễn nghệ thuật, và trường công tác xã hội.
() Sự khác biệt giữa hồng Trung Quốc và hoa tường vi:
Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, nguyệt quý hoa (danh pháp hai phần: Rosa chinensis) là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.
Tường vi (danh pháp khoa học:Rosa multiflora) hay còn nhiều tên gọi khác như tầm xuân nhiều hoa, hồng nhiều hoa, tường vi Nhật, dã tường vi là loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng.
() Thành phố hoa hồng: Portland nằm trong vùng khí hậu duyên hải miền Tây, ấm vào mùa hè và có mưa nhưng mùa đông thì ôn hòa. Thời tiết lý tưởng cho trồng hoa hồng và hơn một thế kỷ qua Portland được mệnh danh là Thành phố Hoa hồng vì có rất nhiều vườn hoa hồng – đặc biệt nổi tiếng là Vườn Thí Nghiệm Hoa Hồng Quốc tế.
()
Intensive English Language Program (IELP – Chƣơng Trình Anh Ngữ Cấp Tốc) giúp sinh viên gia tăng kỹ năng Anh Ngữ nhanh chóng để có thể bắt đầu theo học những lớp học chính thức các trường đại học. Chương trình IELP gồm cấp: giảng dạy tổng hợp về đọc, phát triển ngữ vựng, viết, các kỹ thuật nghiên cứu, văn phạm, nghe, nói và phát âm trong mỗi lớp.