Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Vụ việc ẩu đả hội đồng ở dưới táng cây hắc hồ đào, cuối cùng cũng chẳng bắt được ai tham dự vào việc đó nên cũng chẳng giải quyết được gì, đương nhiên, vụ giết người trong vườn trường khiến cho thầy cô trong trường này bận tới sứt đầu mẻ trán cũng không rảnh mà đi quản một vụ việc không lớn không nhỏ như thế.
Hiện tại tiêu điểm quan tâm đã không còn nằm ở trên người Reg nữa rồi, mà toàn bộ tập trung ở Quentin, đứa con trai duy nhất của vị cảnh sát trưởng đã không ngại cực khổ để trở thành người phát ngôn tin tức không chính thức, lợi dụng thân phận của mình để dò hỏi chi tiết quá trình điều tra vụ án đó, sau đó bắt đầu thông báo ra ngoài từng chút một.
“Cảnh sát đã có đủ căn cứ xác nhận, nghi ngờ vụ này cùng vụ án cách đây tháng trước ở công viên có liên quan lớn tới nhau, hung thủ có khả năng là cùng người.”
“Hiện trường của vụ giết người trong công viên đều có hoa hồng bay tán loạn, cùng với hoa hồng lưu lại ở hiện trường vụ án này, đều là dấu hiệu riêng mà hung thủ cố tình lưu lại — tụi mày biết đó, có rất nhiều sát nhân liên hoàn đều thích để lại hiện trường sát nhân hoặc trên người nạn nhân dấu hiệu của chính mình, giống như tên dấu hiệu ngôi sao cánh ngược của tên “Sát nhân dạ hành” Rirchar.”
“Liên hoàn? Hiện nay chỉ mới phát hiện có nạn nhân, so sánh với tiêu chuẩn gây án của cảnh sát, tên ‘Sát nhân hoa hồng’ kia chưa được tính là một sát thủ liên hoàn hợp cách đâu, nhưng nếu còn chưa bắt nó, nhất định nó sẽ ra tay lần nữa cho coi, chờ đến khi nạn nhân vượt qua con số , thì nó mới có thể quang vinh thăng cấp.”
“Mục tiêu hạ thủ của nó à? Căn cứ theo phân tích tâm lý tội phạm của chuyên gia, thì hiện nay hung thủ đều lựa chọn mục tiêu chính là người da màu và đồng tính luyến ái, phương thức giết người mang khuynh hướng căm hận và cho hả giận, vì vậy nó rất có thể là một người thuộc chủ nghĩa chủng tộc cực đoan và phản đối đồng tính luyến ái.”
“Nói đến vụ này,” Bỗng nhiên trong đám đang nghe chợt có một nam sinh lên tiếng. “Hôm qua Clayder cùng Colin không phải đánh nhau trận hay sao? Hai người họ nếu gom vào trong khung hung thủ cùng người bị hại thì hợp lắm đó nha, nói không chừng có thể làm nên bộ phim ngược luyến hận cực sinh yêu đó, giờ đang thịnh hành cái này lắm.”
Mọi người vì trào phúng không tốt này mà cười vang không ngớt.
Chỉ có Reg nhíu mày, nói thầm với Lý Tất Thanh: “Trong phong tục Latin, có những thứ không nên nói lung tung, sợ rằng sẽ mang tới vận rủi.”
Lý Tất Thanh thấp giọng nói: “Ở nước chúng tôi cũng có một câu nói — nhất ngữ thành sấm.” (Lời tiên đoán mang ý hung, không lành). Câu nói đó là cậu dùng tiếng Hán mà nói, Reg nhìn cậu cái, dường như cũng biết được phần nào ý tứ của nó.
Sự thực chứng minh, đây không chỉ là một dự cảm bất tường, mà sau khi vụ án giết người phát sinh ngày sau, thì ở trong khuôn viên trường lại tiếp tục phát sinh một vụ án giết người làm chấn động cả bang Portland.
Hiện trường gây án hiện tại chỉ có duy nhất một người phát hiện, cũng là nhân chứng đầu tiên, đó là một nữ sinh thích chạy bộ sáng, ngay lúc cô đang chạy bộ quanh ven hồ trong công viên trường, thì thấy một thi thể đang trôi trên mặt nước khiến cô sợ tới trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sau khi cảnh sát nhận được tin, liền đi tới vớt thi thể lên, trải qua xác định thân phận, phát hiện đây là một học sinh trong đại học bang Portland.
Trong thời gian cảnh cục khám nghiệm tử thi, thì pháp y mở tủ đông lạnh lấy ra một túi tử thi, đặt trên bàn khám nghiệm, kéo khóa túi, lộ ra một thi thể thanh niên mang mái tóc màu hồng, một cái nhãn dán ngay phần ngón chân cái, ở trên dùng một cây viết lông đen viết tên người chết cùng ngày sinh “Collin Milla Jovovich, //.”
“Thằng nhỏ đáng thương, nó chỉ mới qua sinh nhật tuổi .” Cảnh sát Amanda viền mắt phiếm hồng.
Trong phòng có hai đặc vụ liên bang mang huy hiệu FBI đang đứng, đồng thời cũng có thêm một nữ đặc vụ tóc quăn xinh đẹp màu vàng Tia nói với cảnh sát trưởng Trevia sắc mặt âm trầm nói: “Đây là nạn nhân thứ — chúng tôi có lý do tin rằng, kế tiếp với Dark Ghost, bang Oregon lại có thêm một tên sát nhân liên hoàn.”
Cảnh trưởng Trevia thần sắc tiều tụy, dường như chỉ trong vòng nửa tháng mà già đi vài tuổi. Ông nhìn chăm chú vào khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ thơ kia hiện tại lại không còn chút máu, thở dài: “Tôi biết thằng nhỏ này, nó là bạn cùng lớp với Quentin con trai tôi, tụi nó là bạn thân … Doug, nói phát hiện của anh đi.”
Pháp y trung niên mang kính mắt gật đầu nói: “Cũng giống như thi thể trước đó, chết do vỡ tan nội tạng khiến mất máu quá nhiều. Ngực, bụng, thắt lưng sau, đùi đều bị vật sắt đâm vào, quá trình vết thương không có quy tắc, tạo thành trước khi chết, trong đó vết thương sâu nhất chính là ở hậu môn, bị một cành cây đường kính tấc Anh, dài . thước Anh, được tước gọt nhọn đâm vào, xuyên qua dạ dày. Điều khác với nạn nhân trước đó, chính là yết hầu người chết này bị cành cây thô đâm vào, đầu lưỡi cùng thực quản đều bị xuyên thủng. Hiện trường phát hiện hoa hồng rải quanh, trải qua giám định sơ bộ, là đồng nhất với hiện trường phát hiện vụ án trước đó.”
“Có đối tượng hiềm nghi hay không?” Tia hỏi Trevia.
“Có một người, cũng là sinh viên trong đại học bang Portland, gọi là Clayder. Trước khi xảy ra vụ án, thì có không ít người chứng kiến nó cùng với Collin phát sinh xung đột nghiêm trọng, còn công khai uy hiếp Collin rằng người tiếp theo chết chính là nó.”
“Nó có từng gây vụ nào chưa?”
“Trộm xe, uống rượu, ẩu đả, nhưng không có ghi lại trong hồ sơ. Ngoài ra, căn cứ theo phản ứng của sinh viên và thầy cô trong trường, thì bình thường nó hay phát biểu những câu nói mang tính chủ nghĩa chủng tộc cực đoan và phản đối đồng tính.”
“Rất tốt, chủ nghĩa chủng tộc, kỳ thị giới tính, hơn nữa còn là một đứa thích bịa chuyện, nó rất có tư cách đi tranh cử nghị viên quốc hội đó!” Tia châm chọc. “Sao còn chưa bắt nó đi?”
Cảnh trưởng da đen kia do dự một chút, nói: “Nó chính là con trưởng của gia tộc Brandy, là người thừa kế chính thức của tập đoàn tài chính Brandy. Cha của nó chính là nghị viên tham nghị viện, mấy hành vi trái pháp luật trước đây của nó, cũng là nhờ sự can thiệp của nghị viên Brandy mà xóa đi đó.”
“Cho nên cảnh sát các người mới lùi bước, đúng không? Bởi vì cha của người bị tình nghi chính là người nộp hơn tỷ dolla Mỹ thuế thu nhập vào kho thuế chính phủ bang này, đúng không?” Tia khinh miệt nâng cằm. “Các người không dám, thì để FBI làm.” Cô ta quay đầu dặn dò trợ thủ. “Bắt nó! Đừng quên trước đó đọc quyền lợi của nó cho nó nghe!”
Việc Clayder Brandy bị bắt đã nảy sinh lên một con nước lớn cuộn trào mãnh liệt của dư luận xã hội, các đài truyền hình, ký giả đều biến nó thành tin đầu đề trong mục phát tin cùng báo chí. Người bị hại xuất thân từ giai cấp tư sản dân tộc, đối lập rất rõ ràng với người bị tình nghi thuộc gia tộc hàng tỉ phú ông, rất nhanh đã khiến chiều gió dư luận nghiêng hẳn về một bên, kêu gào phải trừng phạt nghiêm khắc với tên phú quý nhà quan thích làm xằng làm bậy, cảnh sát tuyệt đối không được khuất phục trước quyền quý, ngàn ngôn luận không ngừng rần rần tựa như mặt trời mọc.
Dù cho người bị tình nghi trẻ tuổi kia có tự mình chứng minh mình vô tội thế nào, công kích cảnh sát không làm tròn trách nhiệm, thì trước cơn sóng triều dư luận cũng dần trở nên mềm yếu vô lực, thậm chí ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự và địa vị trong hội viện của Brandy. Trong quá trình xử lý vụ án, truyền thông đã nhanh chóng định tội cho Clayder Brandy, gọi gã là “Sát thủ liên hoàn trong trường”, “Sát nhân hoa hồng”.
XXXXXXXXXXXX
Trong nhà trọ, Lý Tất Thanh buông tờ báo trong tay, muốn nói lại thôi nhìn đặc vụ liên bang đang uống hồng trà kế bên, người này dường như gần đây khá thích uống dạng nước thế này.
“Muốn nói gì?” Rio hỏi.
Lý Tất Thanh do dự, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ … Clayder không có khả năng là hung thủ.”
“Vì sao? Cậu có chứng cứ?” Rio thả tách trà.
“Không có, thế nhưng …”
“Nói chung, bằng chính trực giác phải không?” Rio cười. “Tòa án sẽ không nhận một chứng cứ phát sinh từ “trực giác” đâu, nhóc con.”
Lý Tất Thanh có chút nhụt chí cất báo qua bên. “Tôi sẽ sớm tìm ra được chứng cứ.”
“Tôi không cho phép cậu nhúng tay vào vụ án giết người này, Lý Tất Thanh!” Rio cảnh cáo cậu.
“Dựa vào cái gì? Đâu phải tôi chưa trưởng thành, anh cũng không phải trưởng bối trong nhà tôi, với lại …” Cậu nhóc người Hoa này không có hảo ý nở nụ cười. “Với tư cách là anh rể, trái lại hình như tôi mới là trưởng bối của anh mới đúng đó?”
“Dựa vào việc tôi là cảnh sát,” Rio bất vi sở động trả lời. “Nếu như cậu dám làm bừa, tôi lập tức ngừng việc học của cậu lại, bắt nhốt cậu trong nhà trọ.”
“Được rồi, anh thắng.” Lý Tất Thanh giơ hai tay giả bộ đầu hàng. “Tôi đảm bảo không xen vào việc của người khác.”
“Chỉ mong đảm bảo của cậu hữu hiệu.” Rio nói. “Bằng không tôi sẽ lập tức báo cho Molly — cậu có biết hôm qua chị ấy gọi điện cho tôi, tìm hiểu xem cậu có thích ứng với cuộc sống ở đây hay không? Hầu như cách hai ba ngày thì lại gọi điện tới, tôi chưa từng thấy chị ấy quan tâm tới ai như thế, nếu cậu dám làm chị ấy đau lòng, tôi nhất định bắn viên đạn vào tim cậu — tôi rất nghiêm túc đó!”
“— Tuy rằng tính khả thi không cao, nhưng tâm tính tôi quả thực nghiêm túc.” Lý Tất Thanh chịu thua nói. “Tôi thề rằng đảm bảo đó hữu hiệu.”
“Nhóc ngoan.”
Người em vợ tương lai lớn hơn vài tuổi dùng tư cách trưởng bối mà khen ngợi cậu.
XXXXXXXXXXX
Trong lúc đặc vụ liên bang cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc, thì một dãy số quen thuộc gọi tới di động của anh, khi đó anh đang cùng Robert và một vài đồng nghiệp trong phân bộ FBI bang Oregon, dùng cơm trong một quán cơm Nhật Bản ở nội thành bang Portland.
“Anh đang ở đâu vậy, tôi có việc quan trọng cần tìm anh!” Lý Tất Thanh gọi tới thảo luận.
Rio sau khi nói địa chỉ ra thì hỏi: “Chuyện gì khẩn cấp à, có cần tôi tới tìm cậu không?”
“Chờ tôi chút nhé.” Đối phương vội vã nói xong rồi cúp máy.
Hai mươi phút sau, thân ảnh cậu nhóc người Hoa xuất hiện trong cửa tiệm, Robert thấy cậu, vui vẻ mà ngoắc: “Này, Tất Thanh, ở đây, Rio vừa dùng tiếng Trung Quốc bắt máy thì tôi đã đoán là cậu rồi, tới đây ăn cùng chúng tôi đi — này, thêm một chỗ nữa!”
Ngồi xuống cái nệm mới được đưa thêm, cậu nhóc người Hoa bình ổn hơi thở chút, rất lễ phép mà bắt chuyện với vị đặc vụ đã từng được giới thiệu trước đó, Robert. “Xin chào, lần đầu gặp, xin giúp đỡ.”
“Chuyện gì, cần nói riêng không?” Rio hỏi.
“Không, không cần ra riêng.” Lý Tất Thanh lấy trong túi ra cái túi plastic nhỏ trong suốt, đặt trên bàn cơm. Trong túi plastic chứa mấy cánh hoa khô bị hỏng.
“Đây là gì?” Rio hỏi. “Nhìn giống hoa hồng.”
“Không phải hoa hồng, mà là tường vi.”
Robert xen mồm: “Có gì khác nhau sao, như nhau mà.”
“Không, khác nhau đó, đây là loại hoa hồng Multiflora.” Lý Tất Thanh dùng tên khoa học của nó mà giải thích. “Nó cùng một dòng với tường vi, nhưng thực tế là giống khác nhau.”
“Thì sao?” Chuyên gia tâm lý học phạm tội ngồi đối diện cậu, vị bác sĩ Montcresson đầu đầy tóc bạc kiên trì chờ cậu nói.
“Chúng nó là từ hai hiện trường vụ án giết người, cái túi này.” Cậu chỉ một cái túi plastic chứa hoa khô. “Là tôi nhặt được trong lúc phát hiện hiện trường vụ án đầu tiên, còn túi này …” cậu chỉ một cái túi chứa hoa nát. “Là tôi vớt lên từ trên mặt hồ chỗ phát hiện thi thể của Collin.” Cậu dừng lại chút, thấy sắc mặt Rio đang biến sắc dần nói nhanh. “Tôi không biết hiện trường vụ án đầu tiên trong công viên có phải cũng thuộc hoa này hay không, nhưng tôi chắc chắn, đây chính là vật chứng quan trọng trong hai vụ án này, chính nó đã tạo nên sai lầm trong phán đoán của cảnh sát.”
“Tôi vẫn chưa rõ nha.” Robert vẻ mặt không giải thích được. “Giết người rồi để lại hoa hồng hay hoa tường vi thì có quan hệ gì? Đối với mấy vụ phá án và bắt giam này chẳng phải là râu ria hay sao, với lại người bị tình nghi đã bị bắt rồi.”
“Tôi không biết phải biểu đạt thế nào, tiếng Anh của tôi không tốt lắm …” Lý Tất Thanh lựa chọn từ ngữ. “Đây là một dạng, à, tựa như trong văn họ dùng những hình tượng khác nhau xây dựng nên tình cảnh khác nhau vậy … Nó có thể phản ánh được tâm lý bất đồng của hung thủ … Nói đơn giản — có thể nói thế này không phù hợp cho lắm, nhưng tôi không nghĩ ra cách ẩn dụ khác — hoa hồng là đại biểu thuần âm, còn hoa tường vi thì đại biểu vừa dương vừa âm, nếu như lấy người làm ẩn dụ, thì hoa hồng là mỹ nữ, còn tường vi chính là mỹ niên thiếu.”
Con mắt thâm thúy của bác sĩ Montcresson ở sau mắt kính dần nhíu lại, tựa như thần kinh đột nhiên chạm đến một điểm nhạy cảm.
“Ha, nói thế thật mơ hồ nha, nhưng hình như không tính là lý luận khách quan thì phải?” Robert không cho là đúng cười rộ lên. “Rất thú vị nha, nhóc con, tiếp tục chơi trò phá án và bắt giam đi.”
Lý Tất Thanh lộ ra thần tình uể oải, cậu cũng biết, lý giải này quá mức gượng ép, hơn nữa chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, thực sự không tính là chứng cứ hữu lực, có thể chính minh hung thủ gây án không chỉ vì căm hận.
“Không, cách nói của cậu ấy, khiến tôi phát sinh một chút linh cảm.. chờ chút đã, tôi phải nắm chắc chúng!” Bác sĩ Montcresson lẩm bẩm nói. “Phản ánh tâm lý hung thủ …” Ông đột nhiên vỗ bàn đứng dậy. “Tôi phải quay về phòng giám định chứng cứ phạm tội.”
“Làm gì?” Robert hỏi bóng lưng đang vội vã rời đi của ông.
“Tiến hành phân tích quang phổ lần nữa toàn bộ hung khí.” Bác sĩ Montcresson không quay đầu mà bỏ lại câu nói rồi đi.
Mấy đặc vụ khác cùng nhau đưa mắt nhìn hồi, Robert mạc danh kỳ diệu mà nói: “Mặc kệ ổng đi, chúng ta ăn tiếp. Rio —“
Partner của y đứng dậy, kéo cậu nhóc người Hoa đi: “Các người từ từ ăn, chúng tôi có chút việc phải về trước.”
Hầu như là bị kéo túm lấy kéo về trong xe, Rio mặt giận dữ mặt giận dữ ép hỏi: “Cậu muốn làm gì? Lý Tất Thanh, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cậu —“
“Đúng vậy, tôi cũng từng đảm bảo, thế nhưng đã nuốt lời, là tôi sai.” Cậu nhóc người Hoa thành khẩn thừa nhận sai lầm. “Nhưng tôi không thể cứ thế mà khoanh tay đứng nhìn được. Collin là người tôi quen, tuy rằng không tính là bạn, nhưng chúng tôi đã từng nói chuyện cùng nhau, tôi còn nhớ rất rõ biểu tình lúc còn sống của y, ánh sáng trong mắt lúc y nói chuyện, sau đó bỗng nhiên y trở thành một khối thi thể lạnh bằng, ngàn thương trăm lỗ hỏng, —- Tôi phải làm gì đây, Rio, tuy rằng tôi biết bản thân tôi không có sức lực gì để làm chuyện gì to lớn — nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó, Rio, anh có hiểu được cảm giác này của tôi không?” Cậu mở to đôi mắt nâu, dùng ánh mắt tựa như năn nỉ mà nhìn vị đặc vụ liên bang. “Nếu như anh có thể hiểu được, vậy có thể hiểu được nỗi đau suốt mấy đêm liền không thể ngủ được của tôi hay không …”
Rio ngây ngẩn cả người. Trong suốt cuộc nói chuyện, anh mờ hồ có thể cảm nhận được sự bi thương ẩn giấu sâu trong linh mẫn, nhất là câu cuối cùng, khiến anh đồng bệnh tương liên mà bắt đầu đau đớn.
Anh chậm rãi buông tay, nét mặt có chút buồn bã. “Nhìn mắt của cậu là biết, quả là một người cứng đầu …” Anh cười khổ một chút. “Giống tôi.”
Lý Tất Thanh thở phào nhẹ nhõm, lần thứ hai bảo chứng. “Tôi biết anh lo cho an toàn của tôi, tôi đảm bảo nhất định sẽ có chừng mực, nhất định không để mình gặp nguy hiểm.”
“Độ đảm bảo trong lời hứa của cậu đã suy giảm khá lớn rồi, tôi không tin nữa đâu.” Đặc vụ liên bang tóc đen bất vi sở động mà nói. “Như mong muốn của cậu, bác sĩ Montcresson đã đi kiểm tra hung khí lại lần nữa rồi, tôi không biết vì sao ông ấy lại vì câu nói của cậu mà đả động, cũng không biết ổng sẽ tra ra được chỗ nào đáng ngờ, nhưng hành động nguy hiểm của cậu lập tức phải ngừng lại, ngay tại lúc này — tôi không muốn nhốt cậu lại, nếu còn tiếp tục như thế, tôi có thể lấy tội danh cản trở người thi hành công vụ, nhốt cậu trong cục cảnh sát, tôi thề!”
Lý Tất Thanh từ câu nói lãnh cứng rắn đó của anh, biết rằng đây không chỉ là đe dọa suông. Rio đã nói thì sẽ làm. Đối mặt với áp lực cường đại đến từ vị nhân viên chấp pháp quốc gia này, cậu không thể làm gì khác hơn là tuân theo gật đầu: “Được rồi, tôi không nhúng tay nữa.”