Chưa kịp hoàn hồn sau tiếng nổ vừa rồi đội quân của Hàn Công Minh lại phải hứng chịu thêm ba vụ nổ liên tiếp nữa.
May mắn trong cả bốn vụ nổ chỉ có hai vụ nổ đánh trúng đội hình.
Nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đủ khiến binh lính tán loạn.
Tiếng la hét thất thanh phát ra từ vị trí hai vụ nổ, xung quanh hố bom lúc này nằm la liệt các bộ phận cơ thể người.
Những cánh tay, những đôi chân bị đứt lìa nằm la liệt trên mặt đất, máu từ bên trong không ngừng chảy ra.
“Chân của ta…chân của ta…”
Một binh sĩ thất thanh kêu lên thu hút sự chú ý của những binh lính xung quanh.
Nhìn thấy thảm trạng của binh sĩ này những binh sĩ khác không nhịn được sởn gai ốc.
Chỉ thấy binh sĩ đó nằm trên mặt đất, trên người hắn đã bị phủ bởi một lớp đất mỏng, nhìn xuống ta thấy được binh lính này giờ đây chỉ còn nửa người trên.
Đôi chân của hắn đã không biết ở nơi nào.
Binh sĩ bây giờ chỉ còn lại nửa cái đùi, máu từ vết thương bắn tung tóe khắp mặt đất, nếu quan sát kỹ ta còn có thể thấy cả xương tráng và vài miếng thịt đang treo lủng lẳng trên vết thương.
Hình ảnh thật kinh khủng.
Người binh sĩ nhìn chân của mình, tuyệt vọng là hét.
Bên miệng hắn bây giờ chỉ có lặp đi lặp lại những từ ngữ như “chân của ta” hay “cứu ta” mà không có một tiếng la đau đớn.
Có lẽ nỗi sợ hãi khi nhìn thấy thảm cảnh của mình đã lấn át đi cơn đau mà hắn phải hứng chịu.
Những binh sĩ xung quanh không nhịn được nhào tới giúp đỡ, một người trong số đó còn lấy vải quấn quanh vết thương dưới hai đùi cố gắng ngăn máu tiếp tục chạy.
“Cứu ta…cứu ta…con ta…con ta vừa mới sinh.”
Binh sĩ tuyệt vọng cầu xin, hắn không muốn chết.
Con trai hắn vừa mới sinh vài ngày, thằng bé còn chưa đầy tháng nữa, hắn muốn sống, muốn nhìn con trưởng thành, muốn nhìn nó lấy vợ, muốn nhìn nó sinh cho hắn một đứa cháu.
Bỗng nhiên binh sĩ ngừng gào thét, hắn thất thần nhìn về phía trước đưa tay ra bắt lấy thứ gì đó.
Vợ của hắn giờ đây xuất hiện trước mặt, trên tay nàng đang ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Cả hai nợ nụ cười nhìn người lính, hắn không nhịn được đưa tay ra muốn ôm lấy hai người nhưng thủy chung đôi tay hắn không cách nào chạm tới bọn họ.
“Hắn chết rồi.”
Tiếng một binh sĩ vang lên nhắc nhở người lính đang có băng bó vết thương cho binh sĩ này.
…
Hàn Công Minh chạy tới vụ nổ gần mình nhất, hắn đưa mắt nhìn thảm trạng xung quanh, xác những người lính nằm la liệt trên mặt đất.
Trên người họ đều thiếu đi một số bộ phận như chân tay, thậm chí có người chỉ còn nửa cái đầu.
Hàn Công Minh nhận ra hình ảnh này rất giống với cuộc tấn công của pháo ma pháp.
Hắn nhận ra rằng kẻ địch sở hữu pháo ma pháp, chúng không còn là kẻ địch mà hắn có thể coi thương.
Nhưng những khẩu pháo ma pháp đó ở đâu, hắn đã quan sát xung quanh nhưng không thể tìm thấy dấu hiệu của chúng.
…
Đương nhiên Hàn Công Minh không thể nhìn thấy những khẩu pháo ma pháp của hắn rồi.
Bởi vì Long vốn dĩ làm gì có pháo ma pháp.
Bốn khẩu pháo dã chiến hiện tại đang đứng sau một gò đất cao, che đi tầm nhìn của Hàn Công Minh.
“Trúng hai phát.”
Nhìn thành quả đầu tiên của pháo binh Long vui mừng cảm khái.
Phải biết pháo binh trong thời kỳ đầu có tỷ lệ bắn trúng rất thấp, vì thế thông thường người ta sẽ lấy số lượng bù chất lượng.
Giờ đây chỉ mới là đợt tấn công đầu tiên pháo binh của hắn đã có tỷ lệ trúng tới năm mươi phần trăm quả thật khiến Long rất vui mừng cho dù số lượng chỉ là bốn khẩu.
“Bắn tự do.”
Long ra lệnh cho đội pháo binh.
Vốn dĩ thời gian giữa hai lượt bắn của pháo không lâu như vậy, nhưng do Long muốn đánh giá năng lực của đội pháo binh nên hắn cần quan sát thành quả.
Nhận được mệnh lệnh của Long các pháo thủ đã chuẩn bị sẵn nhét đạn pháo vào.
Một tiếng nổ phát ra từ nòng pháo, sau đó tiếng nổ của các khâu pháo khác.
Lần này pháo thủ không còn chờ lệnh rồi mới tấn công nữa, tiếng pháo liên tục vang lên phía sau gò đất.
“Bộ binh tiến lên, cho kẻ địch mục tiêu để tấn công.”
Long ra lệnh cho binh lính cũng đang đứng dưới gò đất tiến lên.
Nếu cứ đứng từ xa tấn công như thế này hắn sợ rằng kẻ địch sẽ rút lui mất, đến lúc đo sẽ rất rắc rối
Nhận được mệnh lệnh của Long các binh lính xếp thành ba hàng ngang đi đều tiến về phía trước.
Những binh lính này chỉ trang bị trên người một khẩu M Garand, cùng hai quả lựu đạn chày.
Quần áo họ mặc trên người đều làm bằng vải với đủ các màu sắc khác nhau, nhìn qua không ai nghĩ rằng đây là một đội quân.
Hơn ba nghìn binh sĩ xếp thành ba hàng dần dần lộ diện trên vùng bình nguyên, bọ họ theo kèn lệnh từ từ đi đều về phía trước trông như đội hình của quân đội phương tây trong thế kỷ .
Nhưng sự khác biệt của đội hình này là khoảng cách giữa những người lính khá xa, mỗi người lính phải cách nhau tới một cánh tay.
Hơn nữa khoảng cách của các hàng cũng khá xa, ít nhất mỗi hàng cách nhau cũng phải hai mét.
Sở dĩ Long dùng loại đội hình này đơn giản vì hắn không cần phải sử dụng phương pháp tác chiến hiện đại của quân đội.
Đào hầm, nằm bò hay bất cứ kiểu chiến đấu hiện đại nào đều được xây dựng với mục đích bảo vệ người lính trước súng.
Nhưng hiện tại kẻ thù của Long không có súng hay các loại vũ khí tương tự.
Hơn nữa hiện tại quân đội của Long chỉ có súng trường là phương pháp sát thương chính của quân đội, nếu sử dụng cách chiến đấu hiện đại khó mà phát huy toàn bộ hỏa lực của súng trường.
Vì thế Long không cần phải làm những công việc thừa thãi làm gì.
Còn lý do cho khoảng cách lớn trong đội hình chính là để giảm thiệt hại trước công kích của các pháp sư.
Tuy rằng việc này có thể dẫn tới một số tổn thất nhưng Long tin rằng thiệt hại của quân địch sẽ còn lớn hơn.
Đội quân của Long dàn hàng trên đỉnh mỏm đất, ở vị trí này có thể cho cả ba hàng cùng bắn mà không bị cản bởi hàng trước.
Cả ba hàng binh sĩ đều đã xuất hiện trong tầm mắt quân địch, ở đây họ có thể nhìn thấy quân địch đang bị giày xéo bởi pháo kích.
Lần đầu tiên nhìn thấy sức mạnh của pháo binh các binh sĩ trong lòng đều vui mừng
Bọn họ tuy rằng đều được nghe pháo thủ khoác lác về sức mạnh của pháo binh, nhưng khi được tận mắt nhìn thấy nó lại là một chuyện khác.
Vốn dĩ nhiều binh lính trong này đều không có bao nhiêu lòng tin với chiến thắng.
Họ hi vọng lục hoàng tử nên đầu hàng và giao nộp mọi thứ như vậy sẽ có thế bảo vệ được tính mạng của mình và cả bọn họ nữa.
Làm gì có ai đem hi vọng đặt vào đội quân chắp vá đến cả đồng phục cũng không có.
Chưa nói đến số lượng chiến lực cấp cao của đối phương vượt trội hơn, chỉ riêng một đội quân với phần lớn binh sĩ xuất thân từ nô lệ được đưa ra đối đầu với các binh sĩ chuyên nghiệp ta đã thấy sự chênh lệch ở đây rồi.
Không còn cách nào khác, đây là tất cả những gì Long có.
Long không nghĩ rằng chiến tranh đến nhanh như vậy.
…
Ngay khi hàng lính đầu tiên xuất hiện, quân địch đã ngay lập tức nhận ra sự có mặt của bọn họ.
Đối phương bắt đầu tấn công, các hiệp sĩ và pháp sư ngồi trên lưng ngựa phi tới.
Những người lính ở phía sau cũng đã tản ra nhằm hạn chế sát thương của pháo.
Nhìn thấy hành động của đối phương Long cười khẩy.
Lạo thẳng vào kẻ thù trong khi không biết gì về sức mạnh kẻ địch của mình.
Thật ngây thơ làm sao.
Long ra nhìn sang người thuộc hạ bên cạnh ra lệnh cho đội súng chống tăng chuẩn bị đón tiếp các vị khách..