Đi về phía tây thành Vĩnh Đông khoảng hai ngày đường ta sẽ bắt gặp một hồ nước khá lớn, hồ này gọi là hồ Ngọc Liễu một cái tên rất hay.
Cái tên Ngọc Liễu cũng bắt đầu bằng một giai thoại tình ái khá nổi tiếng ở phương bắc.
Nghe nói trước kia có một chàng quý tộc trẻ tuổi cầu hôn một cô gái thường dân bên bờ hồ, nhưng cô gái đã thử thách chàng trai rằng nếu có thể tìm được viên ngọc cô đánh rơi dưới hồ thì nàng sẽ đông ý cầu hôn của chàng quý tộc.
Chàng quý tộc không do dự nhảy xuống hồ tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng chàng ta đã tìm được viên ngọc mà cô gái nói.
Cảm động trước nỗ lực của chàng quý tộc cô gái đã đồng ý trở thành vợ của chàng.
Bọn họ hạnh phúc bên nhau trọn đời
Giai thoại tình yêu cảm động này đã được người đời truyền tai nhau cho tới ngày nay.
Kết hợp cùng với những hàng liễu bên hồ người ta đã đặt tên cho hồ này là hồ Ngọc Liễu ( best ngôn tình :))).
Nhưng cho dù không có giai thoại này, hồ Ngọc Liễu cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Nước hồ trong vắt tĩnh lặng như gương, hàng liễu xanh mát mọc xung quanh hồ thi thoảng vang lên tiếng xào xạc vì bọ gió thổi qua kết hợp với ngôi làng nhỏ ven hồ tạo cho người một cảm giác tâm lặng.
Một khung cảnh có thể khiến tâm của bất cứ người nào cũng trở nên yên bình.
“Khung cảnh đẹp như thế này, nếu bị hủy đi thì thật lãng phí.”
Đứng bên bờ hồ Long với bình thản cảm khái nhìn về phía ngôi làng cạnh hồ nói với người bên cạnh.
“Đúng vậy, khung cảnh bình yên như thế này nếu b nhuộm bưởi máu và lửa thì thật đáng tiếc.”
Bên cạnh Long, nhị hoàng tử cũng không thôi cảm khái, biểu cảm của hắn không mang theo chút giả giối nào, tất cả đều là những lời nói phát ra từ đáy lòng.
Còn tại vì sao cả Long và nhị hoàng tử đều xuất hiện ở nơi này thì cũng đơn giản thôi, bức thư Long gửi cho nhị hoàng tử chính là hẹn hắn ở đây.
Bây giờ bên ngoài ngôi làng đang có hai đội quân dàn trận, một phía đông một phía tây, cả hai đội quân thậm chị có thể nhìn thấy nhau thông qua một con đường thẳng tắp nối từ phía đông tới phía tây làng.
Bị bao vây bởi hai đội quân dân làng chỉ có thể sợ hãi ai về nhà nấy đóng chặt cửa mong cho mọi chuyện qua đi.
Thi thoảng cũng có vài cánh cửa sổ hé mở, từ bên trong những ánh mắt ngây thơ đầy tò mò nhìn về phía hai đội quân, nhưng những ánh mắt đó nhanh chóng bị rời đi bởi những cánh tay vươn ra từ trong nhà.
“Vì thế! Em trai à, ta nghĩ ngươi nên hành động để khung cảnh ngươi nói không diễn ra.”
Ánh mắt nhị hoàng hướng về phía mặt hồ tĩnh lặng như gương nhe nhàng khuyên bảo.
Nhị hoàng tử không nói Long phải hành động như thế nào, nhưng trong tình cảnh này ai cũng có thể hiểu được ẩn ý của nhị hoàng tử.
Nhưng Long không trả lời đề nghị của nhị hoàng tử.
Hắn cúi xuống nhặt một viên đá lên ném về phía mặt hồ, viên đá lướt đi trên mặt hồ tạo ra những gợn sóng phá đi tĩnh lặng của nó, nhưng dù vậy một chút gợn sóng nhỏ bé viên đá tạo ra cũng không là gì so với mặt hồ rộng lớ.
“Còn nhớ lúc nhỏ mấy anh em chúng ta tình cảm vẫn còn rất vui vẻ.
Ta nhớ có lần ngươi còn lén mang đồ ăn cho ta khi ta bị phạt, sau đó bị bà chị ba bắt được mách với mẫu phi ngươi.
Thế là cả hai chúng ta cùng bị phạt.”
Long nhìn viên đá từ từ chìm vào trong hồ nhớ lại những ký ức xưa.
Thực ra đây là những ký ức của chủ nhân cũ, hắn cũng không có bao nhiêu cảm xúc với ký ức này nhưng vẫn phải ra vẻ cảm xúc dâng trào bắt đầu kể chuyện.
Phải công nhận kỹ năng diễn xuất của Long rất tốt, hắn làm ra vẻ buồn bã thở dài tiếc thương cho những ký ức đã qua.
Nhị hoàng tử nhìn về phía những gợn sóng nhỏ viên đá tạo ra trên mặt hồ không hiểu sao một cảm giác bị thương xuất hiện trong tim, hắn nhìn về phía mặt trời đang dần hạ xuống phía chân trời kia cảm khái nói.
“Lớn rồi, cũng không còn như trước kia nữa, ta cũng không nghĩ tới anh em chúng ta sẽ có ngày trở thành kẻ thù.
Đặc biệt là anh trai của chúng, hắn thay đổi quá nhiều.”
“Đúng vậy thật, sau chuyện của cố hoàng hậu, hắn ta đã không còn qua lại với chúng ta nữa.”
Lần này thì lời nói của Long đã thật sự phát ra từ tận đáy lòng, để chuẩn bị cho lần gặp mặt này hắn đã dành cả đêm để lục lại ký ức của lục hoàng tử.
Khi hắn tìm được ký ức về đại hoàng tử, Long cũng không thể không cảm khái số phận của hắn, đặc biệt là số phận của mẫu thân hắn đại hoàng hậu.
“Có lẽ đấy là lý do khiến hắn tạo phản!”
“Có lẽ vậy đi!”
Long gật đầu đồng ý với nhận định của nhị hoàng tử, cho dù là hắn nếu rơi vào tình cảnh đó cũng sẽ mang thù hận trong lòng.
“Ngươi nghĩ thế nào về tình trạng đất nước hiện nay?”
Nhị hoàng tử đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Long hơi giật mình, nhưng hắn không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
“Còn thế nào được nữa, chỉ có một chữ thôi loạn.”
Long cười lớn nói ra cái nhìn của mình.
“Không còn gì nữa sao?”
Nhị hoàng tử cười nhẹ ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía mặt hồ, sử dụng khóe mắt không rời khỏi Long.
“Thực ra thì ta thấy tình hình hiện tại của ngươi cũng không lạc quan, Ngô Bá Quang cùng Ngô Thanh Ngọc đều có Thánh quốc hoặc Đế quốc ủng hộ, ngươi cùng Ngô Tử Khiêm nếu không liên kết lại thì khó mà cạnh tranh được với hai người họ .”
Long thẳng thắn trả lời, nhưng hắn không nói hết.
Long nhìn ra được cuộc chiến này chỉ là cuộc đối đầu ủy quyền giữa Đế quốc và Thánh quốc, người chiến thắng cuối cùng chỉ có thể là người được ủng hộ bởi một trong hai quốc gia.
Cho dù nhị hoàng tử và tứ hoàng tử liên minh lại cũng không có cơ hội, cách duy nhất có thể chiến thắng trong cuộc chiến này chính là để một trong hai quốc gia chuyển sang ủng hộ hắn.
Cách duy nhất chính là đánh cho đại hoàng tử không ngẩng đầu lên được, chứng minh cho Thánh quốc thấy hắn mới là người thích hợp hơn để họ ủng hộ.
Tại sao lại là đại hoàng tử chứ không phải tam công chúa, đơn giản là nàng ở tận phương nam hắn không thể chạm tới nàng, hơn nữa đại hoàng tử còn mang thù giết mẹ với hắn, lựa chọn đại hoàng tử là thích hợp nhất, còn chưa kể bây giờ đại hoàng tử là kẻ thù chung của những người khác, tốt nhất không nên đứng về phía hắn.
Đương nhiên Long sẽ không nói những điều này, hắn không muốn nhị hoàng tử quá cảnh giác với mình.
Long muốn mê hoặc nhị hoàng tử, việc này không dễ dàng, nếu quá nhiều có thể khiến hắn cảnh giác, nhưng nếu quá ít sẽ khiến hắn nghi ngờ, những thông tin lộ ra phải vừa đủ không quá nhiều, cũng không quá ít.
“Vậy sao!”
Nhưng điều khiến Long lo lắng là nhị hoàng tử không lộ ra bất cứ biểu cảm nào để Long có thể nhì ra suy nghĩ của hắn, nụ cười của hắn vẫn giữ trên môi, biểu hiện không một chút bất thường, ngay cả câu trả lời cũng rất chuẩn mực, không nhìn ra được một chút nghi ngờ hay vui vẻ nào.
Long chỉ có thể chửi rủa trong lòng.
“Hoàng huynh ngươi thấy thế nào về tình cảnh hiện tại.”
Long quay sang hỏi nhị hoàng tử, khuôn mặt hắn mang theo một chút thăm dò, một chút tò mò cùng một chút trào phúng lộ ra trong ánh mắt nhưng nhanh chóng bị che đi.
“Cũng không khác mấy cái nhìn của ngươi, chỉ là ta vốn dĩ đã ở vào thế bất lợi, bây giờ ngươi lại mọc ra rắc rối là ngươi, có lẽ thần không đứng về phía ta.”
Vẫn không có một chút thái độ khác lạ nào lộ ra, ngay cả câu trả lời cũng không thể khai thác được gì.
Long chỉ có thể tiếp tục ra vẻ trào phúng trả lời.
“Ha ha! Người ai không muốn sống, ta chỉ muốn bảo vệ chính mình thôi.”
“Đúng vậy người ai không muốn sống, ta cũng không trách ngươi.
Hay là ngươi về dưới trướng ta, làm quân sư cho ta cũng không tệ.”
Nhị hoàng tử không bỏ qua cơ hội bắt đầu chiêu hàng Long.
“Anh trai à, không phải ta không muốn mà là không thể! Ngươi đánh ta sứt đầu mẻ trán như vậy, bây giờ lại tới chiêu hàng ta, thử hỏi ta đây làm sao có thể tin ngươi.”
Long đương nhiên từ chối, nhưng hắn đang đổ trách nhiệm hết lên đầu nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử không tức giận với lời châm chọc của Long, hắn vẫn rất bình thản khuyên giải.
“Giờ không phải lúc tin hay không.
Ngươi hẳn phải biết ta có năng lực tiêu diệt ngươi, nếu bây giờ ngươi đầu hàng ít ra còn cơ hội sống sót, nếu chống cự sẽ chỉ khiến cơ hội sống của ngươi nhỏ hơn thôi.”
Long không trả lời, ánh mắt suy tư nhìn lên trời.
Nhị hoàng tử cũng không thúc dục, hắn kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ đợi câu trả lời.
“Aizz!”
Tiếng thở dài phát ra từ trong miệng Long, hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Thật ra ta đây cũng không phải sợ chết, chỉ là không muốn chết thôi.
Ta tin tưởng hoàng huynh ngươi có năng lực tiêu diệt ta nhưng…”
Long dừng lại một chút, nhìn sang nhị hoàng tử bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
“Nhưng ta cũng rất tin vào thực lực của mình, cho dù có bị ngươi tiêu diệt thì cũng không tốn nhiều thời gian để cùng đồng hành với ngươi dưới địa ngục.”
Lông mày nhị hoàng tử nhíu lại, hắn có vẻ không hài lòng với câu nói này của Long.
“Hay là thế này đi.
Chúng ta hợp tác, cả hai cùng có lợi như vậy không phải tốt hớn sao.”.