Trong lúc tụi nó đang ở sân bay “ niềm niềm, nở nở “ đón tiếp chị Laura nhà ta thì ba chàng hotboy nhà ta lại có dịp đứng ngồi không yên. Thực sự không hiểu tại sao họ lại lo lắng như vậy. Quái lạ ?!?!
- Nè! Ba nhỏ chuyển tới hôm qua đâu mất tiêu rồi mậy ? - Kai không nhịn được, sốt ruột hỏi. Câu trả lời cũng chỉ là cái lắc đầu của hai thằng bạn trời đánh. Đừng nghĩ tên này không lo lắng nhá! Chỉ vì bản tính vốn lãnh đạm nên mới không nói thôi.
- Hế! Mày đang nhớ con nhỏ cùng bàn à ? - Kai liếc Kin đầy ẩn ý
- M-mày đừng có nói bậy! Tao chỉ đang l...lo cho em gái tao thôi!- Bị nói trúng tim đen, anh Kin nhà ta liền lấp liếm cho qua chuyện, nhưng nhìn biểu cảm của anh , hai thằng bạn cũng đủ hiểu hết rồi. Bạn thân nhiều năm mà lị a !
Trong bọn, cũng chỉ có hắn- Kel là bình tĩnh nhất ( trừ cái khuông mặt đang đen lại theo từng giây từng phút một ). Thực sự, khi ở bên nó hắn lại cảm thấy bản thân có một chút gượng gạo , lép vế thậm chí là cung kính. Chính hắn cũng không rõ lí do. Từng hành động, cử chỉ, lời nói của nó toát lên sự vương giả quí tộc, khí thế bức người và sự băng lãnh đến ngàn năm. Trước giờ hắn nghĩ hắn như vậy thì không còn ai có thể lạnh lùng hơn, luôn nghĩ ánh mắt chưa bao giờ có thể giết người, rằng không bao giờ xảy ra cái chuyện tình yêu sét đánh. Nhưng từ khi gặp nó, quan niệm của hắn đều thay đổi, mọi thứ, mọi việc đều nằm trong hai chữ “ ĐỊNH MỆNH “. Và chính bây giờ đây, hắn đang ... nhớ nó. Hắn muốn bản thân mình hiểu nó hơn, có thể đem lại cho nó hạnh phúc...
Nhưng hắn đã không biết.....
Trong đời nó chỉ có đau khổ và nỗ lực cố gắng, chưa bao giờ nó bỏ cuộc. Từ cái ngày cha mẹ nó ra đi, trong đôi mắt non nớt của đứa trẻ bốn tuổi đó đã xuất hiện hai từ ' căm hận' và ' trả thù'. Cho đến khi Mind và Blux đến với cuộc đời nó, kéo nó từ sâu vực thẳm lên, dạy cho nó sống. Nhưng... Nó.... vẫn không được hưởng hạnh phúc thực sự...
Những tháng ngày thơ ấu của nó không hề có một chút vui vẻ. Bạn của nó chỉ có sách. Tri kỉ của nó cũng là sách. Nó suốt ngày chỉ học tập và làm việc với ý nghĩ muốn thâu tóm mọi kiến thức của nhân loại. Nó đã làm dược như nó đã mong chờ. Nó đã đạt bằng tiến sĩ của đủ mọi các lĩnh vực. Nhưng đến cuối cùng, nó vẫn chưa cảm thấy hạnh phúc thực sự. Vậy thứ nó tìm kiếm, theo đuổi bao nhiêu năm nay là cái gì?
Khi về Việt Nam, tâm hồn của nó cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Và... nó bắt đầu có chút gì đó cảm giác bới hắn. Có lẽ là tình bạn. Cũng có thể là một thứ tình cảm gì đó lớn hơn rất nhiều...
Muốn nó được hạnh phúc là điều không mấy khả quan, cần phải đánh đổi một thứ gì đó, cũng như câu có qua có lại vậy. Hắn không biết mà vẫn lao vào. Thật cứng đầu!
Và đến giờ ra về, bọn hắn quyết định kéo tới nhà nó. Mon men theo con đường lần trước, cả bọn đã dướng trước cổng biệt thự Diamond. Ngôi biệt thự đồ sộ chiếm diện tích hơn héc-ta đất ( hơi quá ) . Cổng làm bằng đá hoa cương chạm khắc hình dây leo tinh xảo, có cái chuông làm bằng kim cương tím. Xung quanh nhà rộng khoảng ha trồng cỏ cùng rất nhiều loài hoa tinh tế. Con đường dẩn vào ngôi biệt thự là hai hàng dương liễu xanh mướt một màu, lá rũ xuống trông rất đẹp mắt. Ngôi niệt thự màu trắng xen lẫn chút màu tím nhạt rất hài hòa cao tầng, tầng trên cùng có cây phong lan. Cánh cửa lớn cao hơn mét, rộng mét nốt, làm bằng thân cây trắc bách diệp. Hai bên cửa trồng hoa hồng xanh. Bên trái ngôi nhà là gara xe. Cái gara mày rộng cà ha, cũng chả biết đựng bao nhiêu chiếc xe ở trỏng. Ngoài ra, giửa sân còn có cái hồ nước chu vi khoảng mét. Giữa hồ là đài phun nước hình con cá. Còn ở phía sau căn biệt thự, nôi cách biệt nhất với thế giới bên ngoài có cây thông khá lớn, dưới gốc là cái xích đu và một hộ bàn ghế màu trắng, hoa văn tinh xảo.
Căn biệt thự này rất lớn, thiết kế vô cùng đẹp. Lần sau có xây nhà, hắn nhất định sẽ qua đây hỏi tụi nó ai là người thiết kế ra cái biệt thự này. Một là mua chuộc về công ty mình. Hai là nhờ người đó thiết kế hộ cho mình cái biệt thự như này mới được.
Kin bước đến nhấn chuông cửa, mãi chẳng có ai trả lời. Đang định ôm bụng tức về nhà thì nghe thấy có tiếng xe.
...