Ngày hôm sau đó, tại nhà của Quân Thần Dương.
Vết thương trên bụng anh đã bớt đau và có thể đi trở lại bình thường, anh đi lên phòng Tư Đồng gõ cửa nhưng chẳng thấy cô trả lời, đành vặn khóa cửa thì cánh cửa bật mở mà có chút ngạc nhiên. Đi vào căn phòng vắng lặng, dường như cô đã biến mất mà chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn, Thần Dương đi đến cầm tờ giấy đó lên xem thì ngạc nhiên khi bức thư chỉ viết có vài dòng nhỏ gọn:
[ Tôi thấy anh cũng hết đau và có thể tự lo cho mình rồi nên tôi rất yên tâm, nhưng tôi không thể ở lại đây lâu hơn được nữa nên đã rời đi rồi, tạm biệt]
Chợt anh bóp mạnh tờ giấy ấy trở nên nhăn lại, cuối cùng thì cô cũng rời đi, nhưng trước lúc đó là khoảng ba ngày trước, khi kết thúc cái hôn ở trên ghế sofa thì cô lại ngẩn ngơ nhìn anh, anh cũng chẳng nói gì mà ngồi dậy ngượng cả mặt, liếc mắt sang chỗ khác. Sau đó cô cũng ngồi dậy bên cạnh anh mà cúi mặt, ngón tay trỏ sờ lên môi mình nói
"Anh biết gì không? Đó là nụ hôn đầu của tôi"
Anh ngạc nhiên rồi quay qua thì cô đã giương một cái tát mạnh vào má anh khiến anh sửng sờ, sau đó tiếp lời
"Và những người trên đảo đã truyền lại rằng, chỉ cần bị người khác giới hôn sẽ phải ở bên cạnh người đó suốt đời, nhưng rất tiếc tôi không thể ở bên anh được, tôi còn dự định sẽ tìm lại ba mẹ mình"
Rồi cô đứng phắc dậy thì anh lên tiếng
"Này"
Cô quay lại lạnh nhạt đáp
"Chúng ta chỉ có thể tới đây thôi, anh nghỉ ngơi đi"
Và từ đó cho đến ba ngày sau cũng là ngày hôm nay, cô lại tránh mặt anh và rời đi một cách đột ngột chỉ để lại mỗi mảnh giấy từ biệt.
Thần Dương có chút không đành lòng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tề Dật thì đúng lúc anh ta đang tắm nắng ở đảo Hawaii. Vừa nằm trên ghế mang kính mát, hai bên có hai cô gái xinh đẹp khuỵu gối xoa bóp vai cho Tề Dật thì anh vừa bắt máy hỏi
"Alo, tôi đang phơi nắng mà anh gọi gì thế?"
Thần Dương mấp môi
"À...tôi muốn nhờ cậu một chuyện"
Tề Dật nheo mày
"Cái gì?"
Thần Dương đáp
"Có thể giúp tôi tìm tung tích của một cô gái không?"
Tề Dật ngạc nhiên bật ngồi dậy trên ghế, có chút kinh ngạc hỏi lại
"Sao? Anh muốn điều tra ai?"
Thần Dương ngật ngượng
"À...cô ấy tên Tư...
Nghe từng chữ lấp mấp của Thần Dương trong điện thoại, Tề Dật lại nheo mày khó hiểu hỏi lớn
"Tư? Hôm nay anh bị sao vậy? Ăn nói ngập ngượng như thế này thì tôi đây chỉ mới thấy lần đầu"
"Tút tút tút"
Bỗng Thần Dương đột ngột tắt máy mất khiến Tề Dật ngạc nhiên, rồi nhìn điện thoại mình lẩm bẩm
"Hôm nay Quân Thần Dương sao vậy? Mà thôi chẳng quan tâm"
Lúc này Thần Dương không thể làm gì khoác ngoài việc tự mình tìm Tư Đồng thay vì nhờ người khác.
Phía bên kia trên đường, Tư Đồng vừa cầm tờ danh thiếp của Tinh Nhiên đã đưa từ một tháng trước lẩm bẩm
"Rõ ràng mình đã hỏi đường đến chung cư Quân Thị, sao lại đi nhầm vào nhà của Quân Thần Dương chứ?"
Sau một hồi cô có chút khát nước, bèn ngồi vào hàng ghế bên vệ đường dự định sẽ nghỉ mệt một lát rồi đi tiếp, nào ngờ đúng lúc Quân Thần Dương cũng vừa lái xe lướt qua, chợt nhìn sang gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Tư Đồng đang ngồi trên ghế bên vỉa hè phía sau xe một mình, liền ngạc nhiên tấp xe vào lề, mở cửa bước chân xuống quay lại thì đã thấy cô đứng dậy quay lưng đi về phía trước, anh vội chạy tới đuổi theo lên tiếng
"Này"
Cô không nghe, tay vẫn cầm tờ danh thiếp Tinh Nhiên đưa mà lẩm bẩm
"Mình phải đi đâu đây? Chung cư Quân Thị, mình chẳng biết là đường nào cả?"
Chợt Thần Dương đứng phía sau cô trả lời
"Muốn đến đó sau không nói tôi giúp"
Cô ngạc nhiên quay lại, trơ mắt nhìn anh hỏi
"Ơ...sao anh lại ở đây?"
Đột nhiên anh nắm lấy tay Tư Đồng kéo đi nói
"Đi thôi"
Cô chớp mắt đi phía sau anh khó hiểu hỏi
"Nhưng mà anh biết đường sao?"
Anh quay lại đáp
"Ừ"
Một lát sau trên xe, Thần Dương vừa lái đi thì cô ngồi bên cạnh lên tiếng
"Nè, anh biết Tinh Nhiên không? Tôi đến đó là để tìm cô ấy đấy, mặc dù đã hơn một tháng không biết cô ấy còn ở đó không nữa"
Anh đáp
"Tôi biết, nhưng cô nói muốn tìm ba mẹ mình phải không?"
Cô gật đầu
"Ừ, tôi vốn lúc nhỏ là người thành phố, không may trong một lần đi tàu cùng ba mẹ gặp phải sóng biển và con tàu gặp trở ngại, rồi không biết sao tôi lạc khỏi tay họ mất và trôi xuống biển, may mắn thay lại trôi vào một hòn đảo hoang xa lạ và được những ngưởi ở đó chăm sóc đến bây giờ, và khi quay lại được thành phố tôi nhất định phải tìm lại được ba mẹ mình"
Anh hỏi
"Vậy có nhớ khuôn mặt họ ra sao không?"
Cô ngật ngượng đáp
"À tôi không nhớ kĩ lắm, vì khi ấy tôi còn rất nhỏ nên trí nhớ có vẻ kém, với lại thời gian cũng trôi qua nên hình ảnh về họ trong đầu tôi có vẻ mờ nhạt"
Anh đáp
"Sao cô không nghĩ họ gặp tai nạn trên chuyến tàu đó và chết rồi, may mắn thay cô vẫn còn sống"
Cô sửng sờ
"Không thể nào, mặc dù đã hơn năm, đúng là không lí nào họ lại không tìm tôi được, không lẽ đúng như lời anh nói họ đã..."
Bỗng cô sực nghẹn ngào thì anh tiếp lời
"Đây chỉ là kết luận của tôi, còn sự thật cũng có thể họ chưa chết, cô bị lạc trên đảo hoang lâu như vậy thì ai mà tìm được"
Cô cúi mặt trả lời
"Anh nói cũng phải"
"Tư Đồng"
Bỗng anh gọi một tiếng khiến cô ngạc nhiên ngẩn nhìn, anh lại nhìn cô tiếp hỏi
"Tư Đồng là tên ba mẹ cô đặt sao? Hay là người dân đã cưu mang cô từ nhỏ đặt cho vậy?"
Cô khẳng định đáp
"Không đó rõ ràng là tên của tôi, tôi nhớ rất rõ ba mẹ tôi thường gọi tôi là Đồng Đồng"
Vừa nói cô vừa ngước mặt lên suy nghĩ
"Vậy cô có nhớ chuyến tàu năm đó cô cùng ba mẹ mình đi là đi đâu không?"
Thần Dương lại tra hỏi, cô đáp
"Tôi không nhớ, lúc ấy có tôi và ba mẹ, còn có một người thuyền trưởng lái tàu"
...
Buổi chiều, khi vừa lái xe đến chung cư Quân Thị. Tư Đồng bước xuống xe rồi nhìn Thần Dương bật hỏi
"Nè chỗ này là chung cư hả?"
Anh gật đầu rồi nói
"Đi thôi"
Một lúc sau bước vào chung cư, anh đi lại cô lễ tân gần đó lên tiếng
"Tôi cần tìm phòng của một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên"
Cô lễ tân bật cười rồi dò vào máy tính mình đáp
"Vâng, phòng cô ấy ở tầng ạ"
"Cảm ơn"
Anh đáp rồi quay lưng lại thì đã thấy Tư Đồng đi đâu đó vào thang máy, liền sực ngạc nhiên lên tiếng
"Khoan đã"
Anh vừa chạy tới thì cô đã ấn nút thang máy bật đóng lại mất, sau đó anh đành đỡ trán mình
(Không biết đường mà cứ đi lung tung, cô gái ngốc này)
Phía trên tầng , khi cửa thang máy chợt mở ra, Tư Đồng ngạc nhiên bước ra đi dọc hành lang trống vắng tự hỏi
"Kì lạ thật, mình đã đi vô cái cửa đó rồi ấn đại số , thế là lại ra đây"
Rồi cô quay lại thì không thấy Thần Dương đâu, bèn nheo mày tự hỏi
"Anh ta đâu rồi? Bỏ mặc mình rồi sao?"
Thần Dương lúc này vội đi lại lễ tân lên tiếng
"Mau mở camera lên cho tôi xem, cô gái đi cùng tôi lúc nãy vào thang máy mất và không biết lên tầng nào rồi"
Nghe vậy cô lễ tân bật cười
"Vâng ạ"
Khi cô ta vừa mở camera hành lang các tầng lên, vừa liếc nhìn sang tầng đến tầng không thấy cô đâu, sang tầng thì anh ngạc nhiên khi thấy cô đang đi một mình trên dãy hàng lang thì vội quay lưng nói
"Cảm ơn, tôi tìm thấy rồi"
Khi anh đang bắt thang máy lên tầng , Tư Đồng lại đi gõ cửa lung tung các căn phòng để tìm Tinh Nhiên nhưng những người mở cửa đều là những người xa lạ, đến một căn phòng cuối, cô không lo nghĩ gì mà lại giơ tay lên gõ cửa như những phòng khác, đột nhiên có một người đàn ông bước ta bật hỏi
"Cô là ai vậy?"
Tư Đồng ngẩn người gượng đáp
"A...xin lỗi, tôi nhầm phòng"
Nghe vậy người đàn ông đó bật cười, liếc nhìn từ trên xuống dưới của cô gái lạ trước mặt mình, bộ mặt gian dâm nói
"Vậy cô cần tìm ai ở đây? Tôi sẽ giúp cô tìm"
Cô thản nhiên đáp
"A...thế thì ngại quá, tôi muốn tìm một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên, anh có biết cô ấy ở phòng nào không?"
Hắn lẩm bẩm, tay vuốt cằm mình
"Hạ Tinh Nhiên, giống tên người mẫu vừa nổi tiếng trên bảng tin nhỉ?"
Tư Đồng bèn gật đầu cười mừng
"Đúng vậy, chính là cô ấy, anh có biết cô ấy ở phòng nào không?"
Hắn ta nghiêng đầu cười cợt rồi đặt tay lên vai Tư Đồng đáp
"Vậy thì đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô vào phòng của tôi nghiên cứu về cô người mẫu Hạ Tinh Nhiên đó trên máy tính"
Cô xua hai tay
"A...không phải, tôi đến đây là để muốn gặp cô ấy, cô ấy không có ở trong máy tính đâu mà"
Thấy giọng điệu nói chuyện ngốc nghếch của cô, hắn bèn kéo tay cô nói
"Thì tôi đã bảo cô đi theo tôi, vào bên trong cô muốn xem hình cô ta bao nhiêu cũng được"
Chợt cô giật mình, đẩy người hắn ra nói lớn
"A...anh làm gì vậy?"
Hắn lại tiến tới túm lấy áo cô kéo lại nheo mày
"Tôi đã có ý tốt cho cô đi gặp Hạ Tinh Nhiên, vậy mà cô lại đẩy tôi sao?"
Tư Đồng chợt thấy bộ mặt dâm ô của hắn thì đúng lúc cánh cửa thang máy cũng mở ra, Thần Dương nhìn qua hai bên hành lang trái phải mình thì chợt thấy Tư Đồng đang bị túm lấy áo ở xa từ tay một tên đàn ông lạ mặt, liền vội chạy đến.
Tư Đồng lúc này vẫn bị hắn lôi kéo
"Buông tôi ra"
Hắn kéo áo và cánh tay cô mạnh bạo nói
"Ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ cho cô một cái kết nhẹ nhàng"
Chợt anh đi lại thản nhiên đứng trước mặt hắn, hắn ngạc nhiên đưa mắt nhìn thì anh đã co bàn tay mình đấm vào mặt tên háo sắc đó cực mạnh khiến hắn văng ra vách tường phía sau. Tư Đồng quay lại ngạc nhiên nhìn anh vui mừng lên tiếng
"A..."
Tên háo sắc kia chợt che mặt mình nhìn anh cắn răng hỏi lớn
"Tên kia, mày là thằng nào hả?"
Anh đáp
"Quân Thần Dương"
Hắn nheo mày
"Quân Thần Dương là cái quái gì? Đừng có lo chuyện bao đồng, cô gái kia là bạn gái tao nên tao đang dạy dỗ cô ta một bài học, không liên quan tới mày"
Anh nheo mày lẩm bẩm
"Bạn gái"
Tư Đồng nói lớn
"Đồ nói dối, tôi là bạn gái anh hồi nào hả?"
Hắn cắn răng kéo tay cô đáp
"Mày tính biện minh sao? Mau theo tao vào phòng, nhanh lên"
Đột nhiên Thần Dương nắm tay cô lại thì hắn nheo mày hỏi
"Mày định làm gì vậy? Tao đã nói đừng lo chuyện bao đồng rồi mà"
Thần Dương không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng đấm vào mặt hắn thêm một cú nữa rồi kéo tay Tư Đồng nói
"Đi thôi"
Cô ngẩn người nhìn tên háo sắc kia đã bị đấm muốn bất tỉnh
Vừa đi vào thang máy, cô đưa mắt ngật ngượng nhìn anh hỏi
"Sao anh tìm được tôi ở đây vậy?"
Anh bỏ hai tay vào túi quần mình, nhắm mắt đáp
"Không quan trọng, sao lúc nãy bị tên đó lôi kéo cô không dùng thủ đoạn như cô đã làm với tôi vậy?"
Cô mếu môi trả lời
"Nhưng trong người tôi có con dao nào nữa đâu chứ, nếu không tôi đã một phát xiên bụng hắn rồi"
Anh tiếp lời
"Về việc cô đâm tôi, tôi không kiện là may lắm rồi, nếu đâm người khác cô bị bóc lịch dài hạn đấy"
"Bóc lịch? Là sao hả?"
Cô ngơ mặt hỏi, anh trả lời
"Hệt như lúc tôi nhốt cô vào nhà giam, nhưng không phải một tháng mà là nhiều tháng, cũng có thể là vài năm"
Cô giật mình
"Không thể nào, vậy..."
Cô liếc nhìn anh hỏi
"Sao anh không kiện tôi đi?"
Anh lãng tránh trả lời
"Cô tốt nhất đừng đi lung tung, gần tới phòng Hạ Tinh Nhiên rồi"
Nghe vậy cô bật vui mừng
"Vậy à, thế thì hay quá"
Sau khi thang máy đáp tới tầng , hai người bước ra thì đúng lúc Tinh Nhiên và Khiết Tường cũng vừa đi vào thang máy bên cạnh mất. Khi Thần Dương vừa bước chân đến trước cửa phòng Tinh Nhiên, anh nói
"Đây là phòng cô ta"
Nghe vậy Tư Đồng liền vui mừng giơ tay gõ cửa liên hồi nhưng chẳng có tiếng ai đáp lại cả, cô tự hỏi
"Tinh Nhiên không có ở nhà sao?"
Thần Dương thấy lạ, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Khiết Tường, lúc này anh ấy đang lái xe đưa Tinh Nhiên đến rạp phim, nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình thì anh bèn bắt máy hỏi
"Alo, anh hai, có chuyện gì sao?"
Thần Dương nhíu mày hỏi
"Cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đâu rồi?"
Khiết Tường ngạc nhiên
"À em đang đưa cô ấy đi xem phim, có chuyện gì à?"
"Xem phim"
Thần Dương lẩm bẩm rồi đáp
"À không có gì, anh chỉ hỏi vậy thôi"
Sau đó anh tắt máy mất rồi liếc sang nhìn Tư Đồng đang nhìn anh bằng một cặp mắt chờ đợi. Anh lên tiếng
"Hạ Tinh Nhiên ra ngoài rồi, hôm khác đành đến đây vậy"
Tư Đồng ngạc nhiên
"Ơ sao anh biết?"
Anh đáp
"Cô ta đi xem phim rồi, không có ở đây đâu"
"Xem phim? Cô ấy không xem trên tivi sao?"
Cô hỏi thì anh đỡ trán nói
"Không, ý tôi nói là cô ấy đi hẹn hò rồi, tôi nghĩ cô không nên tìm cô ta ngay lúc này thì hơn"
Tư Đồng chợt hiểu ý
"Vậy à, chắc là đi cùng với Hàn Tước Thần nhỉ? Cái anh chàng tóc đen đó đấy"
Thần Dương ngạc nhiên hỏi
"Sao cô biết hắn ta?"
Tư Đồng đáp
"Lúc trôi dạt đến hòn đảo hoang của tôi đang ở, Tinh Nhiên đi cùng anh ta mà, hai người họ tình cảm lắm, mà thôi tôi cũng không nỡ phá hủy giây phút hẹn hò của họ đâu"
Sau đó cô nhìn anh lên tiếng
"Mà...anh biết hẹn hò là gì không?"
Quân Thần Dương ngạc nhiên quay lại đáp
"Sao lại hỏi vậy?"
Chợt cô ôm lấy cánh tay anh nói
"Thế thì đi thôi, chúng ta cùng đi hẹn hò"
"Gì...gì chứ?"
Anh trơ mặt thì cô mỉm cười tiếp lời
"Tôi rất muốn biết cảm giác hẹn hò là như thế nào? Anh đưa tôi đi đi nhé"
Anh ngạc nhiên bật mấp môi
"Ừ"
Vốn dĩ anh cũng chưa biết nó là thế nào, đành tạm chấp nhận thỉnh cầu của Tư Đồng dù cô không hiểu một điều rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể hẹn hò được. Anh tự hỏi liệu cảm giác trong cô bây giờ có như những gì anh đang nghĩ không? Sao cô lại vô tư như không hiểu chuyện thế này?