- Thôi cái vẻ mặt đó đi, đó là do cô nói mà.- Hắn cầm vô lăng cười cười nói.
Nó tức giận nguýt hắn một cái thật dài:
- Hừ. Còn đỡ hơn người nào mặt dày không biết ngượng đã xem tôi như hôn thê thật rồi.
Hắn nói:- Nếu tôi không làm thế, chẳng phải mọi người sẽ nghi ngờ sao?
- Tôi hỏi này, tại sao không phải là bạn gái mà lại là vị hôn thê?
Hắn không cười nữa, khuôn mặt bỗng chốc trở nên rất lạnh nói:
- Vốn dĩ tôi và cô là hôn phu hôn thê rồi. Cô không nhớ lần đầu tiên gặp nhau, anh của cô đã giới thiệu tôi là hôn phu của cô sao?
- Tôi đã đồng ý đâu chứ!
Hắn bỗng trầm ngâm nói:
- Phải nói sao nhỉ? Cô có biết không? Tôi đã có vị hôn thê rồi nhưng...
Không đợi hắn nói hết nó ngắt lời:
- Đã có vị hôn thê, sao còn đính hôn với tôi?
Hắn im lặng, một hồi sau mới nói:
- Cô không hiểu được đâu.
Nó là người thông minh biết hắn không muốn nói nên im lặng không hỏi nữa. Nhưng im lặng một chút lại thấy không thể kìm chế được nữa, bén nói hơi lớn tiếng một chút:
- Nhưng mà... tại sao tôi lại phải dọn qua ở cùng anh chứ!?
- Anh cô cũng đồng ý rồi, tôi mới lôi cô sang đây chứ! Nếu không mọi người lại nghĩ lung tung.
Nó hừ lạnh một cái:- Anh ưa lắm hả?
Hắn không trả lời chỉ nói:
- Cô xuống đi, đến rồi đấy!
Nó ngước mắt lên, nhìn thấy căn nhà cũng không khỏi sũng sờ. Tuy biết là hắn giàu nhưng mà căn nhà này thật sự rất đẹp! Màu trắng dường như bao phủ hết cả nơi này. Màu trắng của sự tinh khiết, nhẹ nhàng tạo nên một căn nhà hoàn toàn thu hút sự yêu thích của nó. Chi dù nhà nó cũng là màu trắng nhưng mà không thể nào đẹp bằng thế này được!
Hắn nhìn thấy gương mặt không giấu nổi sự hào hứng của nó, bỗng trong lòng cuộn lên cảm giác ấm áp. Hắn hỏi:
- Thế nào? Rất thích?
Nó ngạc nhiên khi nghe giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai nhưng cũng vui vẻ sát lại gần hắn, ôm lấy cánh tay hắn vui vẻ nói:
- Thích! Thật sự rất thích! Cảm ơn anh nhiều lắm!
Hắn hơi bất ngờ vì hành động của nó, bỗng như nhớ lại điều gì đó, hắn hất tay nó ra nói:
- Đừng chạm vào tôi!- Nói rồi, hắn quay người đi vào nhà.
Nó bĩu môi, không muốn thì thôi vậy. Vừa mới đi được một bước bỗng nhiên cảm thấy có mùi gì đó kì lạ, hình như là... xăng? Kinh nghiệm làm sát thủ cho biết có chuyện không ổn, liền ngay lập tức kéo tay hắn lại.
Hắn quay lại khó hiểu nhìn nó:- Chuyện gì nữa?
- Từ rồi hẵng vào nhà.
- Mắc gì phải nghe lời cô chứ?
Nhưng người tình không bằng trời tính, hắn vừa mới quay người lại thì...
BÙM!!!! Căn nhà đang yên lành bỗng nhiên bốc cháy một cách dữ dội. Ngọn lửa nóng tỏa khí ra ngùn ngụt làm hắn và nó bất giác phải cau mày. Nó liếc hắn, không sợ hãi, không nói gì, dường như chuyện này đối với anh ta không quá ngạc nhiên? Chẳng lẽ anh ta đã trải qua rồi?
Hắn không nói gì, khuôn mặt cũng chẳng bộc lộ điều gì, nhưng nó không biết rằng, bàn tay trong túi quần hắn đã nắm chặt lại đến mức trắng bệch. Lúc này mới nghĩ đến người con gái bên cạnh, chắc cô ta đã sợ đến phát khóc rồi?
Nhìn sang bên cạnh, hắn không khỏi bất ngờ, cô ta không những không hoảng sợ, ngược lại còn đứng khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt an nhàn, hơn nữa còn nhếch mép, xem ra cô ta có vẻ rất hứng thú?
Cả hai đàn nghĩ ngợi bỗng "Bùm" thêm một tiếng nữa ngọn lửa đang cháy bỗng to hơn nóng hơn và vang dội hơn. Và điều đáng ngạc nhiên là ngọn lửa tạo thành một hình lớn, hình chữ "A"...
Hắn kéo nó lui về phía sau một chút, sau đó cả hai cũng đứng nhìn ngọn lửa cho đến khi cứu hỏa đến.
Lên xe chuyển đến một căn nhà mới, hai người ngồi im lặng theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau.
Nó suy tư: A? Tên điên nào mà rảnh tới mức đi đốt nhà thế? A? Hình như rất quen... là một thành viên trong tổ chức sát thủ TA do T đứng đầu? Thú vị thật đấy!
Hắn thì tức giận nắm chặt lấy vô lăng ngẫm nghĩ: A? Angel? Cô thách đấu tôi sao? Đốt nhà tôi, căn cứ của tôi, cô vui lắm nhỉ? Được, nếu cô muốn tôi sẽ chơi cùng cô!
(Như thế này mấy bạn cũng đoán được phần nào thân phận của hắn ròi nhỉ?).
Hai người đến căn nhà mới thì cũng đã h hơn. Nhìn thấy căn nhà, nó lại tiếp tục ngơ ngẩn xen lẫn ngạc nhiên.
Khác với căn nhà khi nãy, căn này tuy lạnh lẽo hơn nhưng nó đẹp hơn rất nhiều. Nó cực kì thích, thích đến mức nhảy cẫng lên, bởi vì căn nhà này gồm hai màu nó thích, đó là màu đen trắng! Căn khi nãy chỉ có màu trắng, lần này là hai màu trắng đen, là trắng đen đấy!
Nó không màng đến nguy hiểm, vứt bỏ hắn ở đằng sau chạy thẳng vào nhà. Hắn chỉ có thể hét với theo:
- Này, lỡ như khi nãy thì nguy hiểm lắm!
Nó hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của hắn, chỉ quay lại hỏi hắn:
- Phòng tôi ở đâu?
Hắn chỉ có thể bất lực trả lời:
- Trên lầu, bên trái.
Dứt lời đã thấy bóng dáng nó mất khuất ở cuối cầu thang. Nhìn theo nó hắn bỗng mỉm cười:
- Dễ thương thật đấy!
Nói xong rồi lại thấy tự trách mình:- Không được, không được thích cô ta, nhất định không, nếu vậy thì vị hôn thê của mình phải như thế nào?
Hắn ngước nhìn lên bầu trời, thở dài đầy não nề. Một năm trước hắn tỉnh lại, quên hết tất cả mọi thứ,bạn bè vẫn nhớ, nhiệm vụ của mình vẫn nhớ nhưng dường như hắn đã quên một người, một người rất quan trọng. Khi đó tay hắn có một chiếc nhẫn ở ngón áp út thế nào cũng không thể lấy ra. Hắn biết rằng hắn có người yêu hoặc đã đính hôn nhưng không tài nào nhớ ra được. Hắn đã đi tìm cô gái đó. Hai năm trời, từ nơi này đến nơi khác ở Việt Nam nhưng không tài nào tìm được, vì thế đành phải quay về Hà Nội này.Ngước lên nhìn bầu trời đầy sao hắn đau buồn.
Anh biết tìm em ở đâu đây? Vị hôn thê của anh?