-Cuối cùng, anh đã có thể ăn được báu vật!
________________________________________________________
- Em biết anh là siêu trộm khi nào?- Hắn ôm nó từ phía sau, khẽ hỏi.
Nó nắm lấy bàn tay của hắn, mỉm cười nói:
- Từ khi nào? Em cũng chẳng nhớ. Em nghi ngờ lúc anh lộn nhào tránh khỏi thùng nước, khẳng định hơn khi thấy chiếc nhẫn bị biến dạng của anh trong vụ nổ, và cuối cùng em nghe thấy bốn bọn anh nói chuyện khi ở bệnh viện. Cho đến hôm nay, lột được mặt nạ của anh rồi.
Hắn khẽ xoa đầu nó:
- Anh thật sự không ngờ, em lại là Angel. Người mà anh luôn đấu trí lại là em.
Nó cười:
- Tránh sao được cái định mệnh này chứ? Mỗi việc chúng ta làm đều đã được định đoạt trước rồi.
Hắn ôm nó chặt hơn:
- Em, đừng lạnh lùng như Angel, có được không? Anh không thích điều đó, dường như con người đó không phải là em, anh cảm thấy rất xa lạ.
Nó bất cười rồi quay người lại nhìn hắn:
- Vì công việc nên mới phải làm thế, thật ra lúc lạnh lùng với anh em cũng thấy khó chịu lắm đấy chứ! Nhưng em đã nói không thể để cảm xúc chi phối, vậy nên những gì cần làm, em phải làm thôi.
- Tại sao em lại tin rằng anh sẽ không giết em chứ? Lỡ như khi đó anh không muốn biết mặt em, muốn giết em thì thế nào?
-Em biết anh suy nghĩ ra sao, vậy nên mới cả gan đưa súng cho anh chứ!
Hắn vùi đầu sâu vào hõm cổ nó, cất giọng khàn khàn:
- Đừng làm anh lo lắng thêm nữa, được không Nhi?
Nó cười:
- Được mà.
Hắn ôm chặt nó vào lòng rồi cùng nó ngã xuống giường, nở nụ cười gian:
- Vậy thì lấy cái gì đó đền cho anh đi.
Nó mỉm cười:
- Anh muốn gì?
-Muốn em.
Nó nghe xong, đỏ hết cả mặt. Nhưng mà... cũng nhè nhẹ gật đầu.
Hắn cười, hắn biết hôm qua nó nói bà cô ghé thăm chỉ là cái cớ, nhưng nếu nó không muốn, hắn cũng không ép. Hắn muốn cả hai bên đều phải tự nguyện.
Được sự đồng ý của nó, hắn nhẹ nhàng cởi bở từng nút áo sơ mi, hôn lên từng tất thịt trắng nõn của nó. Chẳng bao lâu, quần áo của nó đã bị hắn lột sạch.
Nhìn bản thân mình, lại nhìn hắn, nó cảm thấy thật vô lí, cớ gì đồ của nó bị lột hết còn hắn thì vẫn y nguyên chứ? Tức giận, nó lật người lại đè hắn xuống dưới thân, sau đó nhanh nhẹn lột quần áo hắn. Hắn im lặng nhìn nó lột quần áo mình, nụ cười trên khóe môi càng thêm sâu. Cho đến khi tay nó chạm vò chiếc quần tam giác màu xám nó mới phát hiện vừa rồi đã làm điều gì, mặt bỗng chốc đỏ lựng lên, tưởng chừng có thể vắt ra cả máu.
Hắn nhìn nó, giơ tay lên cầm lấy bàn tay đang để trên quần trong nói:
- Em sao thế? Sao lại dừng lại? Tiếp đi chứ? Anh đang "sướng" mà.
Nó liếc nhìn hắn nói:
- Em không ngờ anh lại dâm đãng đến như vậy!
Hắn cười:
- Em có hối hận cũng đã muộn rồi!
Dứt lời, hắn kéo mạnh tay nó xuống, làm cho chiếc quần trong tay nó cũng bị kéo theo. Nhìn cu cậu ở trước mặt mình đang vương cao đầu, mặt nó thật sự đã có thể vắt ra cả một thau nước.
Hắn nhìn nó, áp sát thân thể lại gần, giơ tay đặt lên trán nó hỏi:
- Em sao vậy? Sao lại đỏ như thế? Bị sốt sao?
Hai thân thể cọ xát nhau làm cho phần không khí lại càng thêm mờ ám, máu nóng trong cơ thể hai người lại càng dâng cao. Hắn không thể nhịn nổi nữa, quyết định nhỏm người dậy, lật người nó đè xuống dưới thân. Cười vui vẻ:
- Cuối cùng anh đã có thể ăn được báu vật!
Đêm nay là một đêm mộng mị.
~~~~~~~~~~~~~~~~~>_