Trong thời khắc mọi người, ai nấy đều ngỡ ngàng thì Kì Băng không biết nên khóc hay nên cười, nghe những lời nói đó của Dương Thạc không biết đã đưa cô đến bao nhiêu tầng mây hay đẩy cô xuống tầng địa ngục không chừng.
Vì mảnh đất đã che chỡ cô suốt ba năm qua cuối cùng Kì Băng cũng đè nén mọi bi thương và cả những suy nghĩ rối bời qua một bên, thay vào có là một đường cong đẹp tuyệt trên môi.
Ấy tầm gần tan tiệc cô vẫn đi cùng Dương Thạc, anh dẫn cô ra ngoài đến một căn phòng, bỗng tim Kì Băng đập dồn dập, dường như Dương Thạc nhận ra vẻ mặt căng thẳng của cô nên châm chọc.
- Ai ăn thịt em đâu mà căng thẳng
- Tôi mới không căng thẳng vì mấy chuyện vớ vẫn
Dương Thạc cười cười rồi mở cửa phòng, hai người cùng bước vào, trên hàng ghế sofa đã sớm có bốn vị khách quen thuộc ngồi đó.
Ông bà Dương ngồi cạnh bên trái, hai người đang hướng về họ cười cười là Dương Phong và Bạch Thủy ngồi bên phải.
Chiếc ghế đôi ở giữa phải chăng là vị trí của hai người?
Dương Thạc kéo cô ngồi xuống rồi cười với mọi người. Kì Băng vẫn thế vẫn dùng vẻ mặt có chút ngơ ngác nhìn họ, nụ cười sáng sũa dường như bị đơ.
Dương Khải Uy: Lâu rồi mọi người không gặp cháu không ngờ cháu đến tận nước pháp xa xôi này sống đấy à!
- Cháu thấy nơi đây hợp với cánh sống của mình.
Thảo Di: Xem ra quản gia Kim của chúng ta đang ở nhà trong chờ cháu rất lâu.
-......
Bạch Thủy: Có phải em đi lâu quá rồi không? Không định về dự lễ cưới của chị luôn a!
- Em xin lỗi
Bạch Thủy: Người em cần xin lỗi đang ngồi cạnh em a!
-......
Dương Khải Uy: Chuyện giữa ta và ba mẹ cháu có vẻ ta cũng nên đính chính, quả thực năm đó ta và mẹ cháu có dằn co về việc ta muốn cô ấy ở với ta. Nhưng người bắn cô ấy không phải ta, vì tính chất công việc cô ấy đến cùng vẫn bảo vệ ta khỏi tên sát thủ của một tập đoàn khác. Lúc đó tình thế rất hỗn loạn, ba mẹ cháu đều ra sức bảo vệ ta, đó là nhiệm vụ và họ đã hoàn toàn xuất sắc.
Thì ra chuyện năm đó là vậy, cô liếc sang Dương Thạc ý muốn nói: Anh và quản gia Kim không hiểu sự tình mà cũng dám nghĩ cha mình giết ba mẹ cô a!
- Sao ba không nói con biết?
- Thằng nhóc này ai bảo con không đi hỏi ta mà cứ suy diễn với quản gia Kim làm con bé bắn con một phát súng cũng không uỗng
Cuộc nói chuyện diễn ra khá dài, họ còn cùng nhau ăn tối tại khách sạn, ăn xong ai về phòng nấy. Kì Băng ở trong phòng bên cửa sổ nhìn ngắ lại quan cảnh của thành phố Paris.
Trong đầu cô không còn rối rắm như những đêm trước nữa, không cần phải luôn đặt cho mình câu hõi về quá khứ nữa.
Cóc cóc
- Mời vào cửa không khóa
- Tối rồi không khóa cửa muốn dẫn dụ ai vào vậy?
- Anh vào đây làm gì?
- Ngủ
- Về phòng mình đi
- Phòng của vợ không phải cũng của chồng rồi a!
- Tôi nói sẽ gã cho anh sao?
- Em không nói nhưng đôi mắt xinh đẹp của em cho thấy khát vọng đó.
- Nhãm nhí.
Cô đẩy đẩy anh ra, bỗng chốt anh quay lại ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt khiến cô không kịp thở.
- Anh nhớ em. Băng!
- Chứ không phải anh quên tôi rồi sao? Anh muốn gì đây hả? Sao phải lấy mảnh đất ra uy hiếp tôi?
- Anh luôn nhớ đến em. Anh rất muốn em về bên anh. Chỉ có dùng mảnh đất đó mới giữ chân em bên anh như nó giữ em ở đây năm vậy.
Từng câu trả lời của Dương Thạc như thấm dần vào tim cô, cô đẩy anh ra xa một chút nhìn lại khuôn mặt đã sớm gầy đi của anh.
Kì Băng đưa tay mình áp lên mặt anh, rồi nhón chân lên hôn nhẹ lên môi anh, Kì Băng nhìn anh rồi cười.
- Em rất nhớ anh đấy biết không?
Dương Thạc nghe được lời đó liền áp đảo lấy cánh môi hồng của cô, vị ngọt của hai người vẫn không đổi vẫn chỉ dành cho nhau.
Cứ thế mà quấn lấy nhau, đến khi Dương Thạc không kiềm chế thêm một phút nào nữa liền ôm lấy Kì Băng đặt xuống giường.
Quần áo của anh, làn váy đen của cô tất cả nhanh chóng nằm dưới đất, hai cơ thể quấn lấy nhau, khi vật mạnh mẻ của anh đưa sâu vào người cô cơn đau đớn dâng lên.
Cơn đau đó không khiến cô bật khóc như lần đầu cùng anh, ngược lại nó dâng lên đến tột cùng của sự hạnh phúc.
- Thạc....
-Hử?
- Sao anh..... không tìm em sớm hơn...?
- Anh muốn em xác định được tình cảm của mình
- Em....á
- Ngoan nào em có biết vì em anh đã tu năm oan uỗng không?
- Tại...anh...ngô
- Em vẫn đẹp.... như ngày nào
Anh giữ chặt lấy eo cô tùy ý mà thúc từng cơn vào cơ thể cô, căn phòng nóng lên hẳn, bên ngoài từng ánh đèn màu của thành phố vẫn lắp lánh sáng minh chứng cho một đêm tình cảm và dục vọng hòa hợp.