Đến tối, những cơn gió nhẹ thổi qua mang hơi lạnh của vùng núi xa, riêng đối với Kì Băng những cơn gió này lại rất có ích. Cô đang tập luyện ở sân sau, chổ này đã có thêm bộ bàn ghế bằng mây rất đẹp, phía dưới những bụi hoa có gắn vài chiếc đèn màu.
Những tán cây dập dờn trong gió hỗn tạp khắc ghi hình ảnh đó xuống bãi cỏ, Kì Băng mặc bộ đồ thể thao ngắn, áo thun bao lỗ, quần đùi. Cô đánh bao cát mệt rồi lại quay sang chạy cứ luân phiên như thế.
Phịch!
Đến giờ phút sức lực không đủ nữa cô nằm thẳng ra đất mặt cho từng cơn gió thổi khô từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt mình.
Lúc nãy cô đã định nói với Dương Thạc rằng cô muốn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, đó là trả thù cho ba mẹ cô. Nhưng từ đáy lòng dâng lên cảm xúc gì đó khiến cổ họng cô tắt nghẹn chẳng nói thêm được gì. Chắc hẳn anh phải buồn cô lắm. Cô nhắm mắt lại để những suy nghĩ cứ thế mà tranh dành vị trí trên từng dây thần kinh cảm xúc của mình.
- Lại đây uống chút gì đi! Nắm dưới đất không tốt đâu.
Âm thanh như một dòng nước mát cuốn đi cái hỗn loạn trông tâm trí cô. Anh vẫn luôn nư thế vẫn quan tâm cô như thế.
Kì Băng bước từng bước rồi ngồi xuống chỗ trống cạnh Dương Thạc, ngã vào lòng ngực anh, cô thấy mình đã quá mệt mỏi.
- Này này anh vừa mới tắm đấy nhé!
- Ích kỉ vừa thôi em mệt chết đây này.
Anh cười cười rồi vèn mấy sợi tóc rũ xuống trán cô lên, anh vòng tay ôm lấy bờ vai của cô vỗ nhẹ từng nhịp.
- Mai là cuối tuần em muốn đi đâu đó không?
- Em chưa biết!
Cô nhấc đầu ra khỏi người anh, áo anh ướt một khoảng lớn cô nhìn mà phì cười. Trên bàn đã để sẵn một chai nước suối, cô cứ thế mà uống một hơi. Mệt chết được.
Nhìn phía bên kia mấy cây oải hương anh trồng cũng cao được chút ít rồi, nhìn giống mấy cây nha đam thấp lè tè thế kia.
“ Chỉ cần mỗi sáng mở mắt thấy anh, mỗi tối được anh ôm trong vòng tay đó là tất cả đối với em” suốt những năm qua điều này luôn nằm trong suy nghĩ của cô mãi vẫn chưa nói ra thành lời.
Tắm rửa xong cũng hơn h tối, Kì Băng đang đọc các tư liệu cá nhân của “ rồng con“. Xem ra tiếp cận đại long không dễ chỉ đành hạ cố theo dõi tiểu long nhà họ Phương tôi.
Nhìn ngũ quang của Phương Chấn Vũ không tệ, thân hình cũng thuộc dạng chuẩn. Không có bất cứ hành vi lăng nhăng như tên Dương Thạc thối tha, rất có chí làm ăn luôn đi theo Phương Huỳnh Bách học hỏi. Xem ra hẳn là người tri thức nếu có tiếp cận cũng chẳng ai chú ý.
- Em xem hình tên này làm gì?
- Oái! Định hù chết người à?!
- Tại em chăm chú “thưởng thức” sắc đẹp thôi!
- Cái gì mà thưởng với chã thức.
Cô gom tài liệu lại rồi cất vào ngăn tủ khóa lại cẩn thận mới quay sang Dương Thạc, định nói lý vài câu với hắn mà ai ngờ hắn sắp bốc hỏa đến nơi, nên cô chỉ biết quan tâm đến dãy số trên màng hình laptop thôi!
Dương Thạc nằm im bất động hơi thở kì nén quay sang hướng khác ngủ bỏ mặt Kì Băng làm gì thì làm. Ai đời sắp gã cho anh đến nơi mà lại đi xem hình con trai của kẻ thù cơ chứ? Ngày đó cô cũng hận anh đến phát điên rồi cũng yêu anh thế này...nhở mai cô lại làm thế với tên họ Phương kia thì làm thế nào?
Vừa dừng lại ở mạch suy nghĩ đó anh bất giác bật dậy vội ôm lấy eo cô làm cô suýt chút ném các laptop xuống giường.
- Anh làm cái quái gì vậy? Anh sắp làm tim em nhảy khỏi lồng ngực rồi đây này!
- Tên đó có gì đẹp chứ?
- Em nói hắn đẹp sao!!!?
- Thế sao em mãi mê xem hình hắn mà không biết anh đến bên cạnh em? Lúc trước em rất nhạy cảm mà chỉ cần một hơi thở lạ em cũng phát hiện ra mà?
- Tổ tông tôi ơi! Anh nói ra cái lý gì thế? Tiểu Mạc nhờ em phân tích nhiệm vụ thì em phải xem ảnh mới biết tính cách mà ra tay chứ?
- Thế sao cô ta không tự mà làm!
- Nhà người ta có hai đứa nhóc kia kìa
- Thế sao em không sinh cho anh đứa nhóc nào đi để khỏi phải bận rộn.
-.....
Cái lý này lần đầu tiên cô nghe thấy đó! Ghen kiểu gì mà lây sang đến sinh con đẻ cái luôn vậy? Cô mặc anh ôm, cứ ngồi lướt máy tính. Hiện cô đang định vị xem nhà tên tiểu long đó ở chốn rừng rú nào!
- Băngggggg!
Anh cố kéo dài tên của cô ra để năn nỉ, lúc sáng nhìn thấy cô nói chuyện với hai đứa nhỏ anh thấy rất vui nếu như họ cũng có gia đình nhỏ như vậy! Tháng trước thằng nhóc Dương Phong trêu anh rằng sẽ có con trước anh để anh nhìn gia đình họ mà phát thèm. Lòng tự trọng của đàn ông là vô hạn, mà sự chinh phục lại càng vô biên nên anh không muốn bị đàn em dẫn dắt.
Cô đóng laptop sau khi tìm ra vị trí, làm việc cả ngày mệt mỏi hôm nay phải ngủ thật sớm để lấy lại tinh thần cho nhiệm vụ ngày mai. Cô nằm xuống đắp chăn lại liền bị Dương Thạc kéo chăn ra, đè chặt người cô.
- Em còn rất nhiều việc vào ngày mai. Không rảnh....Ưh
Môi của anh áp đảo môi cô, xin thua! Cô chỉ có thể đầu hàng anh thôi! Về phương diện giường chiếu càng cự tuyệt chỉ tổn làm anh càng hưng phấn thôi. Trên môi anh nở nụ cười mãn nguyện rồi cởi áo sơ mi của cô ra.....