Chỉ là nghi thức xã giao của nước Pháp thôi!!!
:
Từ sân của biệt thự có thể nhìn thấy một khoảng không gian có một không hai, phía trước là bãi biển dài mát mẽ, sóng đập từ cơn, gió thổi rì rào. Trên đỉnh đầu vầng trăng to được bao bọc bởi màn đêm yên tĩnh, phía xa những ngôi sao chi chít lấp lánh.
Tối nay ai cũng sửa soạn tươm tất để chuẩn bị cho buổi cơm tối ấm cúng, Jenny mặc một chiếc đầm maxi màu xanh ngọc. Chiếc đầm dài nương theo thân hình “ chuẩn” đi dọc xuống, hai dây bảng to, cổ tròn, chiếc đầm làm nổi bật làn da trắng của con người nước Pháp. Mái tóc nâu xõa xuống lưng, gương mặt với những đường nét giao hòa giữa Trung- Pháp đang ẩn hiện dưới ánh trăng sáng.
- Ta đi thôi
- Mọi người đâu?
- Họ bảo tôi và em đến đó trước
- Ừ
Hai người đi dọc bờ biển, tiếng sóng vỗ ì ầm như gợi lên nỗi lòng của Jenny. Bỗng nhiên đi cùng người con đàn ông này trên bãi biển làm lòng cô bỗng nhiên vừa lo lắng, hồi hộp mà có chút khó chịu.
Từng cơn gió lướt qua mái tóc nhẹ bẩng của Jenny, một mùi hương thoang thoảng bám lấy Diệp Phi, khoảng cách giữa hai người không quá xa đủ để người kia lọt vào tầm mắt mình.
Diệp Phi bỗnng dừng lại, Jenny theo phản xạ tự nhiên mà bước tiếp vừa lướt qua anh cô liền nghe được giọng nói trầm ấm hiếm khi được nghe từ người đán ông này.
- Tôi xin lỗi
- Anh đâu có lỗi gì với tôi
- Thế sao em giận?
- Tôi có nói là giận anh à! Chỉ tại tôi thấy khó chịu khi người khác động vào mình thôi
Jenny vẫn bước tiếp chẳng buồn ngoảnh lại xem biểu cảm của Diệp Phi. Soái ca hớn hỡ hơn rồi, hai người cùng đi trên bờ biển một lúc lâu, chẳng ai nói thêm câu gì.
Trên bãi cát trắng là một chiếc bàn dài có trãi khăn trắng, trên những rặn dừa là những chùm đèn tỏa sáng, không khí rất lãng mạng. Đồ ăn thức uống rất phong phú, Jenny rất thích.
Diệp Phi thấy được biểu cảm đó của Jenny anh bỗng chốc thấy vui, đã làm ra thế này mà không thích thì anh có mà chịu thua.
- Đẹp không?
- Anh làm những thứ này á!?
- Thứ cái gì mà thứ!
- Xin lỗi! Nhưng đẹp thật đấy!
- Em thích là tốt rồi
Đến lúc mọi người đến thì bãi biển yên ắng trở nên náo nhiệt không ngờ, bọn trẻ vừa ăn vừa cười vui vẻ, người lớn thì nói chuyện rôm rã.
Lúc ăn Jenny không hiểu sao mọi người cứ nhìn mình cười cười nhất là hai vợ chống Dương Thạc, Kì Băng. Biết là họ có ẩn ý nhưng Jenny không bận tâm, điều làm cô ngạc nhiên ở đây là Diệp Phi “xói xám” anh ta rất dịu dàng và hòa nhã.
Nhìn thế này thì quên cả vẻ trăng hoa và kiêu ngạo của anh ta thường ngày, hôm nay trong lúc ăn anh ngồi cạnh Jenny, khoảng cách không gần cũng chẳng xa.Chàng trai này hôm nay chẳng biết uống trúng thuốc gì mà ân cần thấy sợ! Không tỏ ra vẻ cưa cẫm hay gạ gẫm chỉ đơn giản là quan tâm tới cô thôi.
Lúc ăn không quên trò chuyện, gắp thức ăn cho cô, lúc cô uống hết nước sẽ tự mình rót cho cô....cái tên Diệp Phi này!
Thật ra những cử chỉ đó không có gì lạ, ở Pháp người ta quan tâm đến nhau như thế rất nhiều. Nhưng những cử chỉ này lại xuất phát từ Diệp Phi.....gì chứ? Tim cô đang đập thình thịch đây này! Trời ơi!
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Jenny buông dao nĩa quay sang thỏ thẽ với Diệp Phi
- Anh làm trò gì vậy? Mọi người hiểu lầm thì thế nào?
- Tôi quan tâm em như những người khác thôi! Hay em đang hiểu lầm thế?!
- Nói gì thế!?
Jenny đỏ mặt bừng bừng xin phép mọi người ra ngoài một chút, mọi người xua tay nói cô tự nhiên mà mặt ai cũng ngập tràn ý cười.
- Mẹ con ra ngoài chơi được không?
- Ăn hết đi này!
Mặt Dương Hiệp bí xị khi bị mẹ Bạch Thủy mắng ngầm, thằng nhóc thấy Jenny ra ngoài nên cũng muốn ra ngoài chơi, chỗ này đẹp vậy mà!
Diệp Phi không từ mọi giờ giấc, địa điểm, cơ hội mà có thể ở gần Jenny. Thấy cô đi anh không lẽ còn ngồi xơi mấy món ăn sao?
- Đi theo tôi làm gì?
Jenny ngồi xuống bãi cát dưới một góc dừa nhìn ra ngoài biển, mặt cô vẫn chưa hết đỏ, ai đời lại bị chơi một vố nặng thế không biết!
- Em lại giận rồi!
- Tôi không giận!
Hai người ngồi cạnh nhau một lúc Jenny mới thèm nhìn Diệp Phi một, anh bắt được ánh mắt của cô nên đáp lại bằng một nụ cười hết sức dịu dàng. Làm thế thì mặt cô bé sao không đỏ bừng bừng mà qua sang chỗ khác chứ?!
Diệp Phi thấy cử chỉ của cô vừa buồn cười vừa đáng yêu, ai như mấy nàng xung quanh anh sẽ bạo dạng hôn anh ngay lập tức.
- Em thấy bữa tối thế nào?
- Sao lại hỏi tôi chẳng phải mọi người đã khen tặng hết lời rồi sao!?
- Tôi làm nhữngviệc này cho em mà! Phải nghe ý kiến của em mới được!
-.......
- Tôi chỉ muốn tỏ chút thành ý thôi! Chẳng biết làm gì hơn nên.....
- Đẹp lắm!
- Hả?
- Cảm ơn anh! Mọi thứ rất tuyệt hẳn anh phải tốn công nhiều
Đón nhận được tấm lòng của Diệp Phi làm tim Jenny run lên vài nhịp, mọi thứ rất tuyệt, rất hoàn hảo. Cô từng được nhiều hơn thế này từ những anh chàng trước, nhưng cô thích bữa tiệc này vì nó mang không khí gia đình nhiều hơn là hẹn hò riêng tư.
Bắt được nụ cười của Jenny dường như Diệp Phi sắp tắt thở, anh chưa từng làm những việc này, nhưng khi thấy được niềm vui của Jenny làm những gì anh bỏ ra thật đáng. Cảm giác thấy được niềm vui nho nhỏ của cô anh như....đang yêu? Phải! Anh yêu cô gái nhỏ đơn thuần này rồi!
Rào cản lớn nhất với họ là một người đàn ông tuổi và một cô gái chỉ vừa bước qua tuổi thanh xuân tuổi.
- Tôi làm nhiều thế để dỗ em thế mà chỉ có câu xin lỗi thôi sao?
Vừa nói dứt câu Diệp Phi liền cảm nhận được mặt mình được ban một nụ hôn dịu dàng, mùi hương rất ngọt ngào, đôi môi mềm tách ra mà anh vẫn lưu luyến những dư vị đó.
Anh chỉ định đùa vui với cô bé thôi, ai ngờ cô trả lại cho anh một món quà còn bất ngờ hơn chín phần anh làm cho cô. Lúc anh quay sang thì cô đã chạy mất và quay đầu cười với anh
- Đó chỉ là các cảm ơn của người Pháp!
Phải chỉ là cách xã giao thôi! Nhưng Diệp Phi cảm nhận được cái gọi là xã giao vừa rồi chứa ẩn ý. Hẳn cô cũng có cảm tình với anh chăng? Có cơ hội thì tốt rồi!
Nhưng Diệp Phi đâu biết rằng tận sâu trong lòng người thiếu nữ đã nở một đóa hoa, đóa hoa của niềm hạnh phúc. Jenny thật sự đã tiếp nhận sự quan tâm của anh....một cách chân thành nhất.