Sất Trá Phong Vân

chương 166: phụ thân hài tử này

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các nút buộc trân châu trên y phục đều đứt. Từng viên trân châu chậm rãi rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy lên lien tục va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh giống như lúc trời mưa, nước mưa rơi xuống mặt đường.

Hai bầu ngực trắng mịn hiện ra, hai điểm hồng dựng đứng.

Hai tay Chu Lễ Tư chạy trên thân thể trắng mịn của mình, dùng sức ép hai bầu ngực, cố tập trung tất cả sức lực, vì thiếu dưỡng khí, hơi thở gấp gáp, biến thành tiếng thở đầy mê người. Gương mặt ửng đỏ càng lộ vẻ mị hoặc.

Thủ đoạn cuối cùng. Chu Lễ Tư dùng sức muốn giãy dụa vòng eo, không ai có thể thấy mình như vậy mà không động tâm. La Lâm không làm được. Khải Tát Tư thường thấy nhiều nữ nhân như vậy, cũng không nhịn được, thậm chí bỏ rơi tất cả những nữ nhân khác vì mình. Ngay cả hiệu trưởng Khải Lặc lúc nhìn thấy thân thể mình, trong ánh mắt đều lóe lên dục vọng trần trụi.

Càn Kình cũng không được! Càn Kình nhất định không nhịn được!

Chu Lễ Tư cố hết sức ưỡn ẹo thân thể, trong lòng âm thầm nói cho mình, chỉ cần tiếp tục mê hoặc, Càn Kình nhất định sẽ không chịu được.

- Ai, không biết La Lâm có thể vì ta nhìn thân thể nữ nhân của hắn, buổi tối không tiến vào trong mộng, tìm ta uống rượu hay không?

Càn Kình lẩm bẩm, năm ngón tay thít sâu vào trong. Tương xương vỡ nát che lấp cả tiếng trân châu rơi xuống mặt đất. Hai chân Chu Lễ Tư đang giãy dụa đã hoàn toàn thả lỏng. Chỉ có điều vẫn theo cử động trước khi chết, nhẹ nhàng lắc lư. Trong đôi mắt yêu mị tràn ngập vẻ không tin.

Nàng không thể tin, người nam nhân trước mắt này không ngờ hoàn toàn không để ý tới thân thể hoàn mỹ của mình. Nàng không thể tin, nam nhân này thật sự có thể máu lạnh giết chết mình như vậy. Giết người là phạm pháp!

Cánh tay Càn Kình vung lên. Thi thể Chu Lễ Tư còn chưa hoàn toàn giá lạnh, vẽ một đường cong trên không trung, rơi vào trong quan tài của La Lâm, giống như lúc ngủ say nhẹ gối lên đầu vai hắn. Trong linh cữu hoàn toàn không có một chút cảm giác chật chội, ngược lại hiện ra vẻ hài hòa không nói nên lời.

- Phi!

Hai gò má La Thanh Thanh ửng hồng lộ vẻ chán ghét nhìn về phía Chu Lễ Tư đang ở trong linh cữu, nhỏ giọng mắng:

- Không biết xấu hổ!

Càn Kình nhìn La Lâm trong quan tài, nhẹ nhàng nói thầm:

- Bạn học, ta đưa lễ vật ngươi muốn cho ngươi, không biết ngươi có nhận được không? Nếu như nhận được, buổi tối dẫn theo nàng đến thăm ta, nói cho ta biết một tiếng.

Tiếng trẻ con khóc nỉ non từ trong hậu viện vang lên, dường như biết mẹ mình rời khỏi thế giới này, nên đưa tiễn.

La Thanh Thanh vội vàng xoay người chạy về phía hậu viện, Càn Kình nhàm chán cầm một bình rượu mạnh ở linh đường dành để cúng cho La Lâm lên, trở lại chỗ ngồi lúc trước, tiếp tục dựa lưng vào quan tài, tay cầm bình rượu đổ vào miệng, nhẹ nhàng lau chất lỏng chảy ra bên khóe môi, ngửa đầu tự nói:

- Bạn học, xem như ngươi mời ta uống rượu một lần cuối cùng.

Linh đường khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Càn Kình trở tay lấy Trảo Mã Đao từ trong đấu giới ra, đặt ở nơi đưa tay có thể chạm vào. Hắn lẳng lặng uống bình rượu xem như do La Lâm mời lần cuối.

Bình thường trời nóng hừng hực, hương vị rượu ngọt ngào. Ngày hôm nay hắn uống đường vào trong miệng cũng cảm thấy cay đắng. Trừ cay đắng vẫn là cay đắng.

La Thanh Thanh toàn thân mặc đồ tang màu trắng, ôm con của La Lâm trong lòng, nhẹ bước tới trước mặt Càn Kình ngồi xổm xuống, mang theo một chút do dự:

- Tẩu tử cũng đã chết. Sau này, hài tử này...

Càn Kình lắc lư bình không còn bao nhiêu rượu trong tay:

- Ta làm phụ thân của hài tử này.

La Thanh Thanh sửng sốt. Càn Kình nói tiếp:

- Ca nàng còn nói...

Ầm!

Cửa đại viện vốn khép hờ đột nhiên bị sức mạnh khổng lồ đẩy mạnh, rất nhanh mở rộng về hai bên, đập mạnh vào hai bên tường. Cánh cửa gỗ bị trùng kích, chấn động bắn ra không ít mảnh gỗ vụn. Chỗ cánh cửa bị đạp trúng lõm xuống dấu chân thật sâu. Một chút bụi bặm cuốn lên khi cánh cửa mở ra.

Phía ngoài cánh cửa, trên con đường trống trải có một loạt những nam tử mặc trang phục chiến sĩ đang đứng.

Càn Kình nhìn ba người đi phía đằng trươc. Trong đó lại có hai người mình biết. Người bên trái, bộ mặt tức giận đầy sát ý, chính là Xử trưởng giáo vụ Khải Lặc trước kia, nay là hiệu trưởng Khải Lặc.

Nam nhan đứng ở giữa vẫn mặc trường sam màu xanh nhạt, giữ lại tóc ngắn màu lam đậm, ngũ quan rõ ràng, vóc người cao lớn rắn chắc, chính là người bảo vệ thành thị Áo Khắc Lan, tiên sinh Lôi Địch.

Người trung niên đứng ở vị trí bên phải toàn thân mặc trường bào tuyệt đẹp, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra có chút hào khí. Mái tóc màu vàng được hất ngược về phía sau đầu, dáng đi thong dong, hoàn toàn không giống với thủ hạ, mà giống nhân vật lớn.

Lôi Địch thấy Càn Kình dựa vào quan tài, trong tay cầm theo bình rượu đang ngửa mặt lên nhìn trời, đầu tiên có chút sững sờ, sau đó sắc mặt thoáng vui mừng, hai tay chắp ở sau lưng đi vào sân viện.

Càn Kình nâng mí mắt nhìn thấy Khải Lặc, cũng không đứng dậy, thản nhiên hỏi:

- Là tới cúng tế sao? Cách mở cửa như vậy cũng không được lễ phép.

Khải Lặc nhìn thấy Càn Kình cũng có chút sững sờ, trong lòng âm thầm khiếp sợ:

- Không ngờ tiểu tử này lại không chết? Không phải lúc đó Lỗ Tạp Tư nói đã phái ra ba gã chiến sĩ cửu cấp sao? Hai năm không có tin tức của hắn, còn tưởng rằng hắn đã chết. Không nghĩ tới hắn thật sự như lời bốn gã chiến sĩ đã nói, Càn Kình còn sống.

Hơn mười người chiến sĩ đi theo phía sau Khải Lặc đồng thời sửng sốt. Bọn họ đều có chút không tin nhìn người trẻ tuổi trước mắt này. Không ngờ hắn điên cuồng đến mức như vậy. Đối mặt với nhiều người như vậy còn dám nói ra lời như vậy? Lẽ nào hắn không biết, trước đây không lâu hắn đã làm ra gì chuyện sao?

Sắc mặt Khải Lặc âm trầm nhìn chằm chằm vào Càn Kình, trong lòng âm thầm kỳ quái. Không ngờ hắn cũng là chiến sĩ thập cấp. May là lần này mình còn dẫn theo chiến sĩ Hàng Ma, nếu không sẽ không đè ép được hắn!

- Càn Kình, hóa ra ngươi thật sự còn sống.

Khải Lặc chậm rãi bước tới, làm bộ có chút khí thế đưa ngón tay chỉ về phía Càn Kình:

- Chuyện này vốn không liên quan đến ngươi. Đây là chuyện làm ăn giữa Khải gia chúng ta và La gia. Ngươi cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào. Đây là sự sỉ nhục đối với luật pháp hoàng triều Chân Sách, cũng là khiêu khích đối với Khải gia chúng ta! Ngày hôm nay ta tới đây...

Tay Càn Kình cầm Trảo Mã Đao đứng dậy, từng bước đi về phía Khải Lặc, sắc mặt lạnh lùng khiến mọi người ở đây đều cảm thấy áp lực đè ép.

Lôi Địch tò mò quan sát Càn Kình. Hắn trở về sau khi mất tích hai năm, không ngờ lại trở nên mạnh mẽ tới như vậy? So với thời điểm hai năm trước, hoàn toàn không giống nhau. Hai năm qua hắn đã gặp phải chuyện gì? Lẽ nào hắn là chiến sĩ huyết mạch đã thức tỉnh huyết mạch?

Vẻ mặt người trung niên bên phải bình thản, nhưng không thiếu vẻ hiếu kỳ. Từ lúc nào Áo Khắc Lan lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy? Thân là thành chủ, không ngờ ta lại hoàn toàn không hay biết?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio