Sất Trá Phong Vân

chương 216: ám bộ! so mũi tên (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Càn Kình quyết định chủ ý, thấy hai chiến sĩ trẻ tuổi bên cạnh cũng tươi cười gần giống nhau.

- Các ngươi suy nghĩ thêm một chút.

Phong tướng quân thản nhiên nói:

- Nhiệm vụ lần này cũng không dễ làm. Nếu như các ngươi chỉ đi cứu người, ta đồng ý cho các ngươi đi. Nếu như còn muốn thuận tiện giết Ám Bộ thất tinh, các ngươi không cần đi nữa. Điều này căn bản không có cơ hội. Cho dù nhân số của các ngươi nhiều gấp đôi, cũng vẫn là đi chịu chết! Ta cũng không muốn cách một thời gian nữa, lại thấy đầu của các ngươi treo ở trên cờ trận doanh đối diện.

Phần Đồ Cuồng Ca và Đoạn Phong Bất Nhị trầm mặc. Tuy rằng lời nói của tướng quân đặc biệt chói tai, lại cũng chính là tình hình thực tế. Ám Bộ thất tinh...

- Không cần biết có cơ hội hay không.

Càn Kình hờ hững làm ra tư thế giương cung bắn:

- Chúng ta có thể bắn chết hắn.

- Bắn chết hắn?

Phong tướng quân và ba gã Thiên Hộ cùng nở nụ cười. Hai người tuổi trẻ cũng lộ ra nụ cười thảm. Bọn họ không nghĩ tới Càn Kình có thực lực không tồi, nhưng ở trên phương diện này lại ngây thơ như vậy. Càng là cường giả, cảm giác càng linh mẫn. Cung tiễn thủ bình thường chỉ hơi ngắm vào bọn họ một chút, bọn họ sẽ lập tức cảm giác được.

Nếu như là thành viên của gia tộc Nghệ Vũ ở chỗ này, có thể vẫn còn có nhiều cơ hội. Về phần người khác? Lẽ nào đi tới phương Bắc mời một dũng sĩ huyết mạch Tử Văn của Man tộc tới? Vấn đề nếu như là giết chết Ám Bộ thất tinh, sợ rằng Man tộc cũng sẽ không có người nào chịu đứng ra làm? Điều này rất dễ khiến mối quan hệ giữa Man tộc và Ma tộc trở nên căng thẳng.

Tuy Man tộc hào phóng, cũng hơi ngốc, loại chuyện này cho nhiều tiền hơn nữa, sợ rằng Man tộc cũng sẽ không có người làm.

Phong tướng quân vỗ vai Càn Kình:

- Tìm cách là được, nhưng không cần thật sự làm. Bắn tên không phải là một chuyện dễ dàng.

Ba!

Trong lều lớn trong, trán Phong tướng quân đập nát một khối đá nho nhỏ, hoặc nói là một khối đất bằng móng tay vỡ nát trên đầu Phong tướng quân.

Ba gã Thiên Hộ ngơ ngác nhìn miếng đất vỡ nát trên trán Phong tướng quân. Hai người tuổi trẻ và Phong tướng quân cùng nhau ngơ ngác nhìn Càn Kình.

Phong tướng quân dùng sức chớp chớp mắt. Không sai! Vừa rồi chính là tiểu tử Càn Kình này ra tay. Nhưng không ngờ mình hoàn toàn không có phản ứng? Có thể nói, một khắc trước khi hắn động thủ, mình cũng không có cảm giác bị hắn ngắm bắn. Hơn nữa khoảng cách thực sự quá gần, không ngờ mình lại không né tránh được khối đất nhỏ này.

- Bắn tên...

Càn Kình cười híp mắt nói:

- Kỳ thực, là một chuyện rất dễ dàng.

Ba gã Thiên Hộ đưa ánh mắt đờ đẫn chuyển đến trên người Càn Kình. Vị Phong tướng quân đóng ở Thổ Bảo cũng không phải một năm, hai năm. Bình thường cũng không phải không có Ám Bộ Ám Binh đến đây cố ám sát. Phương pháp hạ thủ cũng là dùng cung tiễn bắn từ xa, nhưng không có một lần nào có thể thành công bắn trúng mục tiêu. Quân nhân chinh chiến nhiều năm có một bản năng cảm giác được nguy hiểm.

Loại bản năng này, ngày hôm nay lại hoàn toàn mất đi hiệu quả?

Cung Mộc Thiên Hộ nhất kinh ngạc. Bởi vì ngay khi mình xoay tầm mắt, thấy Càn Kình đang cười với mình, sau đó trên gáy cũng trúng một khối đất.

- Ngươi xem, các ngươi biết rõ ta ném tướng quân, nhưng vẫn không né tránh được công kích của ta.

Càn Kình cười khẽ:

- Bắn chết hắn, không phải là không có cơ hội.

Phong tướng quân nhíu mày:

- Bắn tên và ném đất khác nhau...

- Cái này...

Càn Kình búng đầu ngón tay:

- Rốt cuộc phải làm thế nào tướng quân mới tin tưởng? Không bằng đứng đối diện, bắn một lần?

- Cũng không cần đứng đối mặt bắn.

Phong tướng quân thản nhiên nói:

- Đối với xạ thuật ta tuy rằng không tính là tinh thông, nhưng có thể nhìn ra là cao hay thấp. Nếu như ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ cứu viện, đồng thời còn muốn bắn chết Ám Bộ thất tinh, vậy ít nhất phải để ta nhìn thấy xạ thuật của ngươi một chút?

- Được!

Càn Kình hoạt động cổ tay:

- Muốn thấy thế nào?

- Đơn giản nhất là bắn bá, có thể nhìn ra được.

Phong tướng quân đi về phía ngoài lều:

- Lần này ngươi tới, có mang theo cung tiễn không? Nếu như không có ta có thể chuẩn bị cho ngươi.

- Có mang theo. Ta quay về lều lấy.

Càn Kình vì giấu chuyện đấu giới, nên nói dối. Trên đường chạy về, tìm một cái lều không người, đưa tay lấy từ trong đấu giới ra chiếc cung do mình rèn, còn có một ống tên.

Bãi bia bắn của Thổ Bảo cũng không lớn, chỉ có ba nghìn cứ điểm nhỏ, cũng không cần quá nhiều bia bắn lớn.

Phong tướng quân đứng ở bên cạnh bia bắn tên cách đó hai trăm bước. Hắn bứt một cọng cỏ xanh từ dưới đất ra, cắm ở trên bia bắn nói:

- Tuy ta cũng không biết thực lực thất tinh thế nào, nhưng khoảng cách hai trăm bước chỉ sợ là giới hạn lớn nhất mà ngươi có thể tới gần hắn. Nếu lại tiến thêm một chút nữa, ngươi khỏi phải ra tay, chỉ cần ngắm bắn hắn, trong nháy mắt rất dễ bị hắn phát hiện. Bắn trúng cọng cỏ xanh này, ngươi có thể còn có chút cơ hội.

Phần Đồ Cuồng Ca nghi hoặc nhìn Càn Kình. Bản thân hắn là hậu nhân của thế gia Phần Đồ, tất nhiên phải thành thạo cung ngựa. Một cọng cỏ dài bằng ngón tay ở khoảng cách hai trăm bước, có thể nhìn thấy rõ cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Muốn bắn nó xuống, độ khó thật sự khác hẳn.

Càn Kình nhìn tấm bia của Phong tướng quân một chút. Hắn nheo mắt nhìn một cái, cũng không kéo cung bắn cung, mà dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, trực tiếp đi về phía bia bắn của Phong tướng quân.

Cung Mộc nghi hoặc nhỏ giọng nói với Thiên Hộ bên cạnh:

- Có phải quá xa, hắn không nắm chặt, muốn tới gần xem thử hay không?

Hai Thiên Hộ trầm tư một chút, lộ vẻ thâm trầm.

Càn Kình vẫn không dừng bước chân. Cuối cùng đi tới bên cạnh Phong tướng quân. Hắn cúi người xuống lại bứt bốn cọng cỏ xanh từ dưới đất lên, lần lượt cắm ở bốn tấm bia bắn khác, một câu cũng không nói, quay đầu đi trở lại.

- Đây là ý gì?

Mắt Cung Mộc Thiên Hộ còn mở lớn hơn mọi ngày gấp hai lần:

- Hắn biết mình đang làm gì không?

Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Càn Kình, ánh mắt càng thêm hiếu kỳ. Một người có thực lực chiến sĩ Hàng Ma cường đại, còn có kiến thức đáng sợ đối với địa đồ. Lẽ nào xạ thuật của hắn cũng mạnh như vậy sao?

Gia tộc Nghệ Vũ này không có cung tiễn thủ thức tỉnh huyết mạch Thần Xạ, cũng không có mấy người có thể làm được chuyện hắn muốn làm bây giờ? Hắn thật sự có thể bắn trúng không?

Trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị trước sau vẫn duy trì nụ cười mỉm. Trên miệng ngậm một điếu thuốc lá còn chưa châm lửa, hai cánh tay khoanh trước ngực, bộ dạng như đang xem kịch vui.

Càn Kình đi trở về đến vị trí lúc trước. Một trăm lẻ tám đấu khiếu trên thân thể nhanh chóng chuyển động. Trong nháy mắt, thực lực chiến sĩ Hàng Ma vọt vào trong cơ thể ra. Hai chân đột nhiên để ở tư thế một trước một sau. Lúc này hắn mới nhanh chóng xoay người nhìn về phía bia bắn ngoài xa. Cung tên đã sớm bị kéo căng. Dây cung kim loại phát ra những tiếng kẽo kẹt. Mũi tên đặt ở trên dây cung phát ra một tiếng “băng”. Trong không khí truyền tới tiếng xé gió...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio