Sất Trá Phong Vân

chương 235: thói quen?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn đưa mắt ra hiệu về phía hai người lính đánh thuê ở cách đó không xa.

Ái Bích Giai dương dương tự đắc nhận túi nước do người lính đánh thuê đưa tới, ánh mắt kiêu ngạo, hất cằm lên thật cao, phát ra một tiếng hừ lạnh, lẩm bẩm với âm lượng ai cũng có thể nghe được:

- Ra vẻ bực bội cái gì chứ? Kết quả, còn không phải đều nghe lời ta sao?

Càn Kình cũng lười để ý tới Ái Bích Giai. Toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào quyển Thiên Quân Ngũ Trảm. Hai năm rèn luyện sinh tử trong sơn cốc Tứ Quý, luyện được một phương thức chiến đấu thô bạo mà chưa ai từng thấy. Nhưng trên phương diện đấu kỹ chân chính vẫn vô cùng ít. Hôm nay tìm được đấu kỹ huyết mạch của một trong mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch trước đây, lại phát hiện có thể dùng Đấu Khí Phong Vân tiến hành bắt chước, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để học tập thứ này.

Ái Bích Giai trốn vào xe ngựa rửa mặt một hồi, đổi y phục sạch sẽ, sau đó lại ló đầu trở lại bên ngoài xe, mắt nhìn thẳng về phía Càn Kình đang nằm ở trong xe ngựa chở rơm rạ. Năm ngón tay nắm chặt ma pháp trượng, bất tri bất giác bắt đầu tăng thêm lực đạo.

Tăng Xuyên Đông vung roi ngựa trong tay, ngửa đầu nói với Ái Bích Giai:

- Nàng không nên trêu chọc hắn thì tốt hơn. Nếu không nàng sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.

- Hắn? Hắn có gì đặc biệt hơn người?

Ái Bích Giai rướn mày, vẻ mặt rất xem thường:

- Cũng không phải là chiến sĩ Huyết Mạch. Tháp ma pháp thủy tinh chúng ta phải sợ hắn sao? Cho dù hắn là hội trưởng Tư Sinh Tử của Hồng Lưu Chiến Bảo các ngươi, cũng vậy thôi. Thôi đi! Chờ trở lại tỉnh Vĩnh Lưu, cho dù thế nào ta cũng phải giáo huấn hắn một trận!

Ái Bích Giai lại nhìn lướt qua Phần Đồ Cuồng Ca cách đó không xa, trong đôi mắt xinh đẹp tăng thêm vài phần hận ý:

- Hừ! Chiến sĩ Hàng Ma sao? Đến lúc đó ta sẽ bảo ca ca và tỷ tỷ ta giúp ta ra mặt! Cho dù ngươi là chiến sĩ Hàng Ma, cũng sẽ bị đánh.

Tăng Xuyên Đông lắc đầu lại vung roi ngựa không nói gì. Chỉ cần nàng không đi tới gần Càn Kình tìm phiền toái là tốt rồi. Tiểu tử kia ngay cả Hoàn Nhan Thiết Cốt, hung nhân như vậy còn dám giết, nếu như Ái Bích Giai lộ ra sát khí đối với hắn, rất khó bảo đảm hắn sẽ nể mặt hai vị phó hội trưởng tháp ma pháp thủy tinh.

Tốc độ của đoàn xe không quá nhanh. Khoảng cách một trăm năm mươi dặm cần gần hai ngày.

Ở nơi này tràn ngập nguy cơ và mã tặc tái ngoại. Muốn yên ổn đi hết một trăm năm mươi dặm thực sự không dễ dàng. Sau khi giết chết Hắc Phong Hoàn Nhan Thiết Cốt, thương đội lại gặp hai tiểu đội mã tặc khác. Đám lính đánh thuê theo Phần Đồ Cuồng Ca phóng ra lực lượng Hàng Ma tam chiến, quét ngang hai đợt công kích, an toàn đi tới biên giới Ma tộc.

Từ xa, lần đầu tiên từ lúc Càn Kình chào đời tới nay được nhìn thấy Ma tộc sống!

Ba mươi mấy Ma tộc cao gần như nhau. Mỗi người đều cao gần hai thước. Cơ bắp rắn chắc nhô cao, khiến người ta cảm giác như nhìn thấy nham thạch.

Trên trán bên trái và bên phải của họ đều có sừng uốn cong như sừng cừu. Ngoài ra còn có bộ lông vàng như màu cỏ úa, biểu lộ những kẻ này chính là Bối Lợi Á một trong bảy đại bộ tộc của Ma tộc!

Trong ghi chép của hoàng triều Chân Sách, Bối Lợi Á có lực chiến đấu yếu nhất, lười biếng nhất trong bảy đại bộ tộc của Ma tộc.

Càn Kình giống như những người lính đánh thuê khác, đi ở bên cạnh xe ngựa, khóe mắt len lén nhìn từng Bối Lợi Á của Ma tộc. Những Ma tộc này thân cao, khí lực cường đại, cầm vũ khí lên chính là chiến sĩ trời sinh! Chỉ sợ bọn họ lại lười biếng đúng như trong sách ghi, chân chính chiến đấu, sức chiến đấu có nhỏ!

Chí ít...

Càn Kình lại nhìn lính đánh thuê bên cạnh một chút. Chí ít nếu như trong tình huống tấn công chính diện, những lính đánh thuê này ít nhất phải hai đánh một, mới có thể đánh thắng những Ma tộc Bối Lợi Á này.

Một đấu một? Càn Kình phát hiện, cũng chỉ có mấy người lính đánh thuê có thể thắng được sau một trận đánh sinh tử. Những người lính đánh thuê khác chỉ có thể bị Ma tộc Bối Lợi Á xem là quân công.

Hai tay Lương lão bản chắp ở sau lưng, lắc lư đi tới chỗ đồn biên phòng của Ma tộc, hoàn toàn không khiếp sợ giống như ở bên hoàng triều Chân Sách. Dáng đi thật sự có vài phần giống đại gia.

Ở đồn biên phòng có một binh sĩ Ma tộc Bối Lợi Á da ngăm đen, mũi cao thẳng mặt đầy dữ tợn cao ngạo. Nhưng khi nhìn thấy Lương lão bản đột nhiên lộ ra cười nịnh bợ.

Khóe môi Càn Kình cong lên cười nhạt. Tuy Ma tộc đặc biệt khinh thường nhân loại, thậm chí không thiếu Ma tộc còn cho rằng nhân loại chẳng qua chỉ là loại dê hai chân, nấu ăn nướng ăn đều rất bình thường. Nhưng đối với thương nhân hoàng triều Chân Sách, đều tỏ ra vô cùng tôn kính. Nghe nói Ma hoàng còn chuyên môn ban bố pháp lệnh, phải đối xử tử tế với mỗi thương nhân của hoàng triều Chân Sách.

Loại thương nhân như Lương lão bản ở hoàng triều Chân Sách phải cúi đầu khom lưng, nhưng đi tới Ma tộc lập tức biến hóa nhanh chóng, trở thành khách quý trong mắt của Ma tộc.

Thân thể Càn Kình thoáng nghiêng về phía sau, nhỏ giọng nói với Phần Đồ Cuồng Ca và Đoạn Phong Bất Nhị:

- Nếu như không muốn lặng lẽ đi đến nơi, bị Ám Bộ của Ma tộc cầm đao thăm hỏi, ngàn vạn lần không nên thể hiện thực lực chiến sĩ Hàng Ma ở trước mặt những Ma tộc Bối Lợi Á.

Đoạn Phong Bất Nhị thu hồi thái độ thờ ở dọc đường đi, lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy gật đầu một cái. Ma tộc hoan nghênh thương nhân hoàng triều Chân Sách, nhưng tuyệt đối không hoan nghênh chiến sĩ Hàng Ma, lại càng không biết hoan nghênh chiến sĩ Huyết Mạch. Những Ma tộc này đều là đao phủ tàn sát trên chiến trường. Có thể làm suy yếu chút lực lượng của nước địch, hai bên đều sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

Lương lão bản ở chỗ đồn biên phòng vui vẻ hàn huyên vài câu với tiểu đội trưởng Ma tộc Bối Lợi Á, cuối cùng lại dùng cánh tay béo múp vỗ lên cánh tay đối phương lớn chẳng khác gì bắp đùi hắn là mấy. Hắn dương dương đắc ý vung tay về phía đoàn xe kêu lên:

- Được rồi! Tất cả đến đây đi!

Phần Đồ Cuồng Ca chịu ánh mắt chăm chú của Ma tộc Bối Lợi Á, nhất thời cảm giác khó chịu giống như bị kim đâm. Mày kiếm nhíu chặt len lén nhìn về phía Càn Kình, phát hiện hắn hoàn toàn không tỏ vẻ khó chịu nào, bộ dạng giống như lính đánh thuê đang làm hết phận sự của mình.

Tăng Xuyên Đông kéo mũ xuống thấp hơn, nhỏ giọng khen Càn Kình ở bên cạnh:

- Thật can đảm! Chắc đây là lần đầu tiên ngươi thấy Ma tộc sống? Không ngờ không bất kỳ phản ứng nào. Riêng điểm này, hài tử thế gia Phần Đồ kia phải học nửa ngày.

- Thói quen thôi.

Càn Kình thuận miệng đáp một câu, mắt len lén nhìn các phương pháp phòng ngự của đồn biên phòng, suy tính chờ tới khi hoàn thành nhiệm vụ xong, rời đi, có thể chém đầu mấy binh sĩ Ma tộc về hay không. Như vậy cũng có thể đổi được chút quân công.

Thói quen?

Tăng Xuyên Đông nhìn Càn Kình bước nhanh hơn về phía trước càng cảm thấy kỳ quái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio