Sất Trá Phong Vân

chương 72: chiến sĩ, sát khí, cung tiến thủ và chiến tranh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong số đám đao thủ đột nhiên có người rít lên một tiếng. Đám đao thủ vẫn im lặng, nhất thời đồng loạt giơ chiến đao trong tay lên, xông tới tấn công Càn Kình!

- Mẹ nó! Không thể nào?

Càn Kình chửi một câu thô tục. Trong khoảng thời gian này hắn chém chết không ít đối thủ, nhưng chưa bao giờ chân chính chống lại nhiều kẻ địch như vậy. Hắn có thể đánh thắng hay không thật sự rất khó nói.

Hai tay Càn Kình nắm chặt Trảm Mã Đao Kế Đô, như một lưu tinh từ trên bầu trời rơi xuống. Thân đao được làm bằng chất liệu sắt tinh tốt liên tục rung lên. Thân đao dao động lúc trái lúc phải, chém thẳng vào hai vai của đối thủ, khiến không người nào có thể đoán được điểm rơi của một đao này là vai trái hay vai phải.

Liên tục xuất đao giết người nhiều lần, Càn Kình bắt đầu dần dần hiểu được cách sử dụng thân thể. Trong học viên, chiến đao chém ra có một vài hàm nghĩa và bí quyết, động tác không chỉ là động tác.

Phụt!

Một đao chém người, Càn Kình không thu Trảm Mã Đao Kế Đô lại, trực tiếp chém vào chiến đao trong tay một đao thủ. Chiến đao bay ra ngoài đâm vào cổ họng một người khác. Hai đầu gối nhún xuống bắn mạnh về phía phải, nhanh chân bỏ chạy

Càn Kình tự biết mình không phải là người bảo vệ thành thị như Lôi Địch. Mình chẳng qua chỉ là một đệ nhất cường giả của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, dũng mãnh thế nào đi nữa, cũng không dũng mãnh đến mức một người cầm theo Đấu Binh Trảm Mã Đao Kế Đô, đi đối mặt trực tiếp chém giết toàn bộ bảy tám chục đao thủ toàn là chiến sĩ ngũ cấp.

Một mình đánh mười mấy người, Càn Kình tự cho rằng cố gắng vẫn có thể làm được. Nhưng một mình đánh bảy tám chục một lúc? Loại chuyện này, nhất định để cường giả như Lôi Địch tới làm.

Càn Kình không phải chạy trốn đơn thuần, mà là trong lúc chạy trốn tìm kiếm thời cơ chiến đấu. Hắn chạy loạn quanh sát bên ngoài sơn trại. Đây là kiến thức hắn học được trong khóa chiến thuật tại trường học, điều động phần lớn kẻ địch, sau đó nghĩ biện pháp để trong lúc bọn họ vận động xuất hiện sự hỗn loạn, lập tức đánh ra một đòn trí mạng.

Quân đoàn lớn chiến đấu là như thế này. Thời điểm một người đánh một đám người cũng là đạo lý như vậy. Càn Kình nhìn như chạy loạn không có chút quy luật nào, dần dần khiến những đao thủ kia bắt đầu tách rời nhau ra.

- Cơ hội!

Càn Kình thấy ba đao thủ gần mình nhất, hai chân đột nhiên dừng chạy, xoay người dùng chiến đao chém ngang lấy tính mạng của ba người, sau đó lại chạy trốn.

Rất nhanh, những đao thủ kia đã phát hiện ra vấn đề. Bọn họ bắt đầu tập hợp thành các nhóm nhỏ, sau đó tạo thành một vòng vây lớn, từng chút một giảm bớt không gian của Càn Kình.

Một giờ...

Càn Kình ngồi ở trên mặt đất, khắp nơi chỉ toàn chân tay đã bị chém cụt, thở dốc. Trảm Mã Đao Kế Đô cắm trên mặt đất bên cạnh người. Lúc trước, thân thể chỉ dính đầy máu tươi người khác, hiện tại lại thêm hơn mười vết thương sâu cạn khác nhau. Chỉ cần khẽ động, hắn đều cảm thấy đau đến mức nhe răng nhếch miệng hít một hơi lạnh.

- Chẳng trách, khi đi học lão sư chiến thuật luôn luôn nhấn mạnh, trong chiến tranh không thể quên phát huy tác dụng của địa đồ.

Càn Kình nhịn đau, xé y phục trên thi thể đao thủ thành từng dải nhỏ, sau đó lấy thuốc trị thương từ trong túi da ra, nhe răng rắc bột thuốc vào miệng vết thương, lại dùng vải băng chặt vết thương.

Trong chớp mắt dùng sức buộc chặt cánh tay, Càn Kình đau tới mức nước gần như sắp trào ra:

- Cảm ơn địa đồ của Bố Lai Khắc! Không phải ở đây không ghi rõ sơn trại, ta còn thật sự không biết địa đồ trong chiến tranh có tác dụng như vậy. Sau này nếu ta btòng quân tiến vào chiến trường Thần Ma, nhất định phải tự mình đi vẽ bản đồ, không thể tiếp tục giao mạng nhỏ vào trong tay người khác. Chuyện này quá nguy hiểm.

Càn Kình chống chiến đao đứng lên, nhìn chiến trường hỗn độn giống như Tu La vừa tàn sát xung quanh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tự hào.

Chỉ dựa vào một người một đao, một mình chiến đấu với bảy tám chục chiến sĩ ngũ cấp, cuối cùng trên người chỉ lưu lại hơn mười vết thương sâu cạn khác nhau, đã chém bay tất cả. Dưới tình huống bình thường cho dù hơn mười người chiến sĩ thất cấp, đánh với bảy tám chục chiến sĩ ngũ cấp, cũng không cách nào thủ thắng.

Lại uống xong phần thuốc khôi phục đấu khí, Càn Kình cảm nhận được đấu lực trong khiếu huyệt của cơ thể lại một lần nữa giống như nước suối phun trào, mệt mỏi trên người cũng được đấu lực loại bỏ không ít.

- Lần sau tìm thời gian, thương lượng với đại thúc Bố Lai Khắc một chút, xem có thể đi tới hiệu thuốc học về thuốc một chút hay không.

Càn Kình hoạt động thân thể lực lượng sung mãn:

- Điều này thực sự quá kỳ diệu.

Oa oa oa...

Tiếng thú thê lương kêu to từ trong rừng cây âm u yên tĩnh truyền đến. Một đàn quái vật lớn chạy tán loạn trong bụi cỏ. Đột nhiên liên tục những tiếng xương gãy kêu răng rắc vang lên, kết thúc sự di chuyển của nó.

Càn Kình cầm sống đao Trảm Mã Đao Kế Đô đập gẫy xương ống chân của con vượn một tay vừ xông qua. Hắn đi vào núi phía tây này được ba ngày.

Mỗi khi tới ban ngày hắn phải tới học viện đi học, nếu không thì đi tới cửa hàng rèn rèn sắt, hoặc đi tới nhà Lôi Địch làm khách ăn bữa cơm ngon.

Đến buổi tối, hắn lại tiến vào thế giới vô tận, tiếp tục tìm chuyện với Hồng Lang.

Càn Kình lại móc địa đồ Bố Lai Khắc đưa cho, cẩn thận phân biệt một chút, trong lòng lại bội phục vô hạn đối với lão thợ rèn. Chỉ từ địa đồ này tính toán sợ rằng cũng không cần tới một ngày. Nhưng thực sự đi mới biết được, phía trên có vô số những chỗ cũng không được đánh dấu ra.

Chỉ riêng sơn trại đã có tới bảy, tám cái. Trong đó còn có một sơn trại có hai thủ lĩnh đao thủ là chiến sĩ thất cấp. Trận chiến đấu đó, Càn Kình thiếu chút nữa đã bị người chém chết tại chỗ.

Ngoại trừ sơn trại đao thủ, còn có hơn trăm bầy sói chiếm vị trí dễ thủ khó công. Mỗi khi giết, Càn Kình đều mồ hôi đầm đìa khổ cực vạn phần.

Ba ngày ngắn ngủi, Càn Kình một đường xông qua, giết đến mức tay cũng mềm ra. Hầu như mỗi ngày đều toàn lực vung Trảm Mã Đao lên mấy nghìn lần. Con đường này hoàn toàn có thể nói là dùng máu tươi và hài cốt chồng chất đi ra. Cho dù ở học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan mỗi tháng đều huấn luyện cũng chưa từng mệt như vậy.

Ba ngày, Càn Kình đã thành công chuyển hóa rất nhiều lý luận tri thức trong sách vở thành thực tiễn. Trong đó kiến thức ẩn nấp càng có nhiều cơ hội sử dụng hơn.

Vừa rồi hắn len lén từ phía sau lao lên, sử dụng sống đao đập gẫy xương ống chân của vượn một tay mà không bị nó phát hiện, chính là một lần vận dụng thành công.

Trong dãy núi phía tay, mũi dã thú đều đặc biệt linh mẫn. Chỉ cần có chút mùi máu tanh, có thể thu hút rất đông dã thú tới. Dùng sống đao đập gẫy xương ống chân dã thú, là phương án tác chiến tốt nhất Càn Kình nghiên cứu mấy ngày nay mới có được.

Ở đây đã rất gần với nơi ở của Hồng Lang. Càn Kình phải hết sức cẩn thận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio