“Ngươi rốt cuộc… có từng thật lòng, thật lòng thích ta?”
Tô Thác Đao nói: “Ngươi đừng thấp hèn như vậy.”
Đây là câu đầu tiên hắn nói với Việt Tê Kiến từ lúc thi triển thuật thái bổ đến giờ.
—–
Lúc y sam bị cởi bỏ, Việt Tê Kiến căn bản không giãy dụa, không phải không muốn phản kháng, chỉ là vô lực nhúc nhích.
Loại vô lực này không liên quan đến tứ chi, mà là tâm hồn, là mệt mỏi rã rời như lưu lạc tha phương.
Tô Thác Đao không ham muốn một khúc gỗ vô tri vô giác, dưới thuật thái bổ của Nhập Bát Tinh Kinh, tuyệt không dung nửa phần lãnh đạm lừa mình dối người.
Môi mím thành một đường hơi mỏng, Tô Thác Đao mục quang thanh liệt, đôi tay như lông vũ như nhánh liễu, vuốt ve toàn thân Việt Tê Kiến, chuẩn xác am hiểu nắm chặt nơi nhạy cảm nhất, thân thể dưới tay hắn rất nhanh từ đông cứng lạnh giá trở nên mềm mại nóng bỏng, bị ép cho bất đắc dĩ tan chảy thành xuân thủy, thậm chí từ sâu trong yết hầu bật ra vài tiếng thở dốc yếu ớt không biết làm sao.
Thân thể Việt Tê Kiến ngây ngô nhưng nhạy cảm, phản ứng cũng thập phần mỹ diệu, nhưng ngay cả khi đã sa vào tình dục, cũng chỉ như bôi một vết bùn lên bề mặt đồ sứ, chỉ cần nhẹ nhàng mà dụng tâm lau đi, vẫn trở về trạng thái không nhiễm trần ai quang mang tĩnh khiết.
Nhịn không được khẽ hôn lên môi hắn, đôi mắt Việt Tê Kiến đột nhiên mở to, lẳng lặng ứa ra hai giọt lệ.
Tô Thác Đao tâm tư rung động, bất giác cảm thấy ngón tay lướt trên da thịt hắn có chút trơn dính như vấy máu, quả thật như đang ấn xuống một con rùa nhỏ khờ dại, tàn khốc bóc đi lớp mai nó lười biếng ẩn thân, lộ ra phần thịt huyết dịch đầm đìa, nghĩ thế cơ hồ muốn thu tay lại, nhìn xem kẽ tay có phải rướm máu thật không.
“Hắn là lư đỉnh.” Tô Thác Đao lạnh lùng tự nói với mình: “Chỉ là lư đỉnh… mà thôi.”
Ngón tay ngừng lại trong chớp mắt, rồi dùng thủ pháp càng thuần thục mà xảo diệu hơn nữa mơn trớn ngược xuôi, công thành chiếm đất, khơi lên nhiệt tình mà thuật thái bổ cần.
Việt Tê Kiến không ngừng run rẩy, yếu huyệt cả người đều bị Tô Thác Đao đưa lực âm nhu xâm nhập, theo sát chân khí bản thân mà lan tràn, ban đầu chỉ cảm thấy lười biếng thư thích, như ngày xuân uống một chén rượu thuần, lâng lâng men say, sau đó liền như tê như ngứa, có một cảm giác kỳ quái, liều mạng muốn nắm bắt thứ gì đó, càng muốn bị thứ gì đó hung hăng chà đạp, da thịt toàn thân đều ướt đẫm, ngay cả trong xương cốt tựa hồ cũng thấm ra xuân thủy triền miên.
Đan điền chân nguyên vốn vững chãi, bất tri bất giác buông thả dần dần.
Tô Thác Đao vẫn chỉ trêu chọc, không hề cho đủ, ngón tay từ phân thân dựng đứng vẽ một đường đến u cốc hậu đình, tại nơi hõm vào tinh xảo kia một mảnh ôn nhuận ướt át, vừa tiến nhập không sâu ngoáy động, Việt Tê Kiến liền gấp gáp cung thắt lưng nuốt cả đốt tay.
Tô Thác Đao cười khẽ một tiếng, hai ngón tay ở bên trong ấn mạnh khảy nhẹ, đem nội bích đang khao khát cực hạn kia vỗ về đến điềm mật ân cần, mà một cỗ chân khí như sợi tơ cũng theo đó len lỏi vào, gắt gao khóa chặt tinh quan, càng như khống chế mọi khớp xương kinh lạc thậm chí là thần trí của Việt Tê Kiến, từng động tác nhỏ nhất nơi đầu ngón tay, đều có thể thao túng niềm hoan lạc hoặc nỗi thống khổ của thân thể này ở mức độ lớn nhất.
Khoái cảm như thủy triều, ập tới hết đợt này đến đợt khác, Việt Tê Kiến như nước đẩy bèo trôi, phiêu phiêu đãng đãng quên mất mình ở nơi nào, chỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi khoảnh khắc ngập đầu mà đến đó, cao trào hung hãn cuồng dã như tử vong.
Nhưng mỗi khi tới ải cuối cùng sắp bắn ra, liền bị một bức tường vô hình đón đầu ngăn chặn, ngang ngạnh bức lui, mấy lần triều lên triều xuống, màn dày vò bậc này khiến toàn thân thống khổ không chỗ gãi, còn khó chịu hơn cả bị đao cùn cắt thịt, Việt Tê Kiến cuộn người lại, chỉ bất lực rên rỉ nức nở, không biết nên làm sao cho phải.
Lúc Tô Thác Đao ghì chặt thắt lưng hắn, thật mạnh xuyên vào, Việt Tê Kiến cư nhiên giữa cơn đau gần như bạo ngược kia, nếm trải một loại cam mỹ yêu dâm kỳ dị, như dứt khoát cắm một lưỡi dao sắc nhọn vào vết thương kết vảy đang ngứa ngáy khó nhịn, Việt Tê Kiến mãnh liệt ngửa cổ, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ trong một khắc.
Cảm giác bị đâm xuyên lấp đầy lan khắp thân thể, trầm trọng nhói đau, nhưng cũng đủ kích thích, là cực lạc cuồng hỷ diệu nhãn sinh hoa.
Việt Tê Kiến ngậm lấy thanh đao thịt hung mãnh kia, như điên cuồng cắn chặt hấp thụ, đến khi chịu hết nổi run rẩy co ro, mới mềm nhũn ngã xuống, lại bị bấu eo nhấc lên, không cho né tránh nửa phần sáp nhập vào nơi sâu nhất.
Động tác của Tô Thác Đao cũng không có nửa điểm ôn tồn, ở trong dũng đạo chật hẹp nóng bỏng mù quáng hung hãn đưa đẩy, trực tiếp chạm tới điểm chết người kia thảo phạt hết lần này đến lần khác, dùng khoái cảm sắc bén cực đoan nhất, bao phen bức hắn lên đỉnh điểm cận kề bạo phát, thành thử chân nguyên trong đan điền cũng bị tinh luyện ngưng tụ đến cực tinh cực thuần, bị ép nạp vào dương tinh, mà dương tinh nén lâu không được phóng ra, gặp phải lửa khảm ly giao hòa, men theo hai mạch nhâm đốc, nê hoàn, đan điền, đáy chậu lưu động xoay ngược lại, cuối cùng hóa thành khí tinh nguyên, bị cướp đoạt sạch sẽ.
Việt Tê Kiến mở to đôi mắt nai, khóe mắt không biết đã bị rách tự bao giờ, máu nhuộm đồng tử trong suốt thành một mảnh đỏ tươi thê lệ.
Lần đầu tiên giao hợp với người mình yêu, nhưng ngay cả món đồ chơi hắn cũng không bằng, chẳng qua chỉ là một lư đỉnh, bị xâm nhập, bị dày vò, bị làm đến thất hồn lạc phách, bị hút sạch tất cả nội lực, mãi cho đến khi Tô Thác Đao cảm thấy thỏa mãn, mới giải khai cầm chế ở tinh quan hắn, mà lúc này hắn run rẩy bắn ra, chỉ có vài giọt dịch thể loãng trong suốt.
Khoảnh khắc ý thức của Việt Tê Kiến hoàn toàn rơi vào bóng tối, tựa hồ nghe thấy Tô Thác Đao rốt cuộc cũng hô hấp dồn dập, đồng thời một dòng nhiệt lưu như roi da, quất thẳng vào nơi sâu thẳm chật hẹp đã đau đến tê liệt.
Đau… Đây là cảm giác duy nhất còn sót lại trong Việt Tê Kiến.
Không biết qua bao lâu, Tô Thác Đao trường thân đứng lên, thần tình đạm mạc không hề có vẻ vui mừng, nhưng trên da thịt vốn luôn trắng bệch, đã mơ hồ lộ ra một tầng quang trạch sáng ngời thông thấu, hắn đi vài bước vòng quanh Việt Tê Kiến, lại dừng chân ngồi xuống, an tĩnh chăm chú nhìn khuôn mặt Việt Tê Kiến, từ từ vươn tay, như vuốt ve yêu chiều, đáp lên yết hầu của Việt Tê Kiến, ngón tay càng bấu càng chặt.
Việt Tê Kiến hô hấp không thông, bờ môi vốn đã huyết sắc mỏng manh tức tốc xanh tái, đau đớn vì sắp nghẹt thở ngang ngạnh kéo hắn ra khỏi hôn mê, theo bản năng kiệt lực giãy dụa, một tay giơ lên, chạm tới cổ tay Tô Thác Đao.
Tô Thác Đao như phải bỏng, đột ngột rút tay về, ánh mắt phức tạp, có chút thương tiếc không đành, còn có giận dữ ảo não vô duyên cớ, thậm chí có cả kinh nghi bất định trốn tránh muốn thoát thân.
Việt Tê Kiến ôm cổ, vô lực mà kịch liệt ho khan, suy yếu cực điểm, nhưng vẫn liều mạng kéo một góc hắc bào của Tô Thác Đao: “Ngươi… ngươi muốn giết ta?”
Thanh âm hắn như chứa cát sỏi xát vào huyết nhục.
Tô Thác Đao bất động thanh sắc gật đầu, quang mang lấp lánh trong mắt bị một lớp băng dày cách ly, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen kịt hờ hững.
Việt Tê Kiến cố chấp nhấc đầu lên, như một người sắp chết đuối đang kêu cứu: “Ngươi rốt cuộc… có từng thật lòng, thật lòng thích ta?”
Tô Thác Đao nói: “Ngươi đừng thấp hèn như vậy.”
Đây là câu đầu tiên hắn nói với Việt Tê Kiến từ lúc thi triển thuật thái bổ đến giờ.
Việt Tê Kiến sắc mặt tái xám như hồn ma, một hồn ma chết rồi nhưng vẫn không cam tâm: “Trước nay, trước nay ta chưa từng buộc ngươi phải thích ta… là chính ngươi nói, động chân tình với ta, sẽ không tổn thương ta một phân một hào…”
Tô Thác Đao bỗng nhiên bật dậy, mất kiên nhẫn nói: “Ta gạt ngươi thôi, ta căn bản chưa từng thích ngươi, một điểm cũng không thích. Sớm tối ở bên ngươi, chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi.”
“Diễn đến ta cũng buồn nôn.” Khóe môi hắn cong lên, nhãn thần khuất dưới bóng của xương mày, vô pháp nhìn rõ.
“Chí ít ngươi vì cứu ta, bị Tống Vô Bạn đả thương… Đây là sự thật… đúng không?” Việt Tê Kiến nỉ non nói, nhưng ngay cả bản thân cũng không dám tin, có lẽ chỉ là muốn khẩn cầu hắn một câu thật lòng, cho dù có tổn thương người, tổn thương đến mức đủ để tróc đi linh hồn, cũng muốn có một câu nói thật.
Quả nhiên, Tô Thác Đao thanh âm sắc bén mà thản nhiên băm nát linh hồn hắn: “Đó là bởi vì ta phải thọ thương, mới gạt được ngươi phá bỏ bức tường phòng bị… Cho dù Tống Vô Bạn võ công kém cỏi như ngươi, ta muốn bị thương vẫn có thể làm được, dấn thân vào chỗ chết để hồi sinh, hiểu chưa?”
Khuôn mặt hắn đẹp đến không giống nhân gian sở hữu, Việt Tê Kiến nhìn một hồi, trong lòng chỉ cảm thấy xa lạ, càng nhìn càng không nhận ra, càng nhìn càng sợ hãi, cũng không biết đằng sau khuôn mặt này, phải chăng còn ẩn giấu vô số bộ mặt khác.
Hồi lâu, Việt Tê Kiến nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa: “Ngươi muốn giết cứ giết, đừng nói gì thêm… Ngươi vừa mở miệng, ta liền ghê tởm, ghê tởm đến muốn chết.”
Tô Thác Đao bỏ đi, Việt Tê Kiến cảm giác được tay áo hắn như mây khói phất qua má mình, lành lạnh, như một làn gió nhẹ, hắn quả thật không nói thêm câu nào, nhưng cũng không giết chết mình.
Đống lửa đã tắt ngấm, trời lại âm u như sắp đổ tuyết, sơn động hiu quạnh hàn lãnh dị thường, Việt Tê Kiến rùng mình một cái, thử từ đan điền vận một hơi chân khí, nhưng phát hiện tứ chi bách hài, triệt để rỗng tuếch, kinh lạc khí mạch, một giọt không còn.
Tô Thác Đao nói được làm được, quả nhiên ngay cả một điểm chân khí hộ thể cũng không chừa lại cho mình, chân chính rút xương róc tủy vơ vét trọn vẹn.
Việt Tê Kiến mỉm cười, mình đúng như một túi công cụ bị bới sạch, không còn gì hữu dụng với hắn.
Ngoại trừ Dạ vị liên trong tay.
Vẫn quên nói cho hắn biết, Dạ vị liên có kỳ hiệu với thương cũ về kinh mạch, mình một lòng muốn tới Nguyệt Nha Phong hái đóa hoa này, chỉ vì vết thương dưới chân hắn.
Dạ vị liên chưa héo rũ, cánh hoa màu bích thủy cong cong, tư thái mềm mại, trong ngón tay ưu mỹ nõn nà lạ thường của Việt Tê Kiến uyển chuyển như hồ diệp, cơ hồ sẽ vỗ cánh bay vào khoảng trời đầy gió tuyết.
—–
Thật ngaị vì mấy hôm nay luôn trì hoãn update Sát tương tư, chỉ là mấy chương này xót xa quá, mỗi lần tự beta lại để post cho hoàn chỉnh tớ thiệt muốn đập đồ. Ân, biết là ích kỷ không muốn đồ nhà mình bị tan xương nát thịt vô cớ, vẫn mong các bạn theo dõi Sát tương tư thông cảm cho sự chậm trễ của tớ cúc cung