Tô Thác Đao chợt xuất thần, không biết có nghe rõ hay không, thần sắc đã nhiễm ý vị sủng nịch, chỉ nói: “Không liên quan đến Sùng Quang cung chủ.”
Việt Tê Kiến cúi đầu, nhìn vết sẹo đứt ngón tay của mình, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Thế… ngươi có chịu cố ý thua ta không?”
“Không.” Tô Thác Đao thở dài, hôn môi hắn, cười nói: “Ta căn bản không thích đánh cờ.”
——
Đường Ly tắm rửa xong, ngấu nghiến xơi hai bát hoành thánh hầm canh gà, thay bộ y sam mùa hạ bằng vải gai trắng tinh tế, ợ một cái đã thèm, liền như một áng mây bay đến nơi ở của Đường Nhất Tinh.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, nền viện lát sỏi được tưới nước, mát mẻ vô cùng, Đường Nhất Tinh ngồi trên băng ghế trúc mây rộng rãi, Đường Ly thấy cũng không hành lễ, cười hì hì trực tiếp leo lên ghế: “Cha, con nhớ cha quá.”
Đường Nhất Tinh nhìn dáng vẻ hiếu thuận của hắn, trái tim người cha đã mềm đến sắp tan chảy, cười nói: “A Ly ngủ dậy rồi? Hôm nay có vui không?”
“Vui ạ.”
“Con vui, ta cũng vui…” Đường Nhất Tinh thấp giọng thở dài: “Bất quá A Ly, toàn tộc Đường gia bảo trên dưới mấy trăm người, ta không thể không có cố kỵ, nếu một ngày nào đó con đau khổ, điều duy nhất ta có thể làm là chia sẻ nỗi đau với con.”
Đường Ly hiểu ngụ ý của phụ thân, trong lòng chỉ có ấm áp cảm kích, cả người đều rúc vào lòng Đường Nhất Tinh.
Hắn làm nũng trái lại có vẻ giống một con thú non, hành động ấu trĩ như vậy, ở hắn lại chẳng mảy may khiến người có cảm giác gượng gạo, trái lại nhất phái tự nhiên ngây thơ: “Cha ơi, sao cha tốt với con đến thế?”
Đường Nhất Tinh mỉm cười không đáp, tình người cũng có mỏng dày, ngay cả làm cha mẹ con cái, đều phải xem duyên phận, Diệp Chậm Ly một thức Linh Tê Hỗ Chỉ liều mạng đồng quy vu tận trên Hoài Long Sơn, trùng hợp đánh vào tình kết vô pháp tháo gỡ trong lòng suốt mấy chục năm qua, ban đầu chỉ là nhìn thấy bóng dáng của người khác từ trên người hắn, nhưng vật đổi sao dời, cơ duyên xảo hợp, Đường Ly ở Đường gia chết đi sống lại, vừa mở mắt, như một con chim non mới ra vỏ, đôi đồng tử màu hổ phách như trẻ sơ sinh, không có nửa phần tạp chất, kể từ đó, hắn chính là hài tử của Đường gia, là yêu nhi mình thương tận tâm khảm.
Đường Chuyết hối hả đi vào trong viện, thấy hai cha con đang nói nói cười cười, không khỏi ngạc nhiên: “Lão gia tử… A Ly cũng ở đây?”
Đường Nhất Tinh nghe câu này hắn nói đến kỳ quặc, Đường Ly đã cười giải thích: “Cha, là con giả truyền lệnh của người, gọi Chuyết ca tới.”
Đứng dậy kéo một cái ghế cho Đường Chuyết: “Chuyết ca mời ngồi.”
Lại nói: “Cha, Chuyết ca, giang hồ hiện nay tép riu hoành hành, Đường gia chúng ta không ngại cũng khơi chút sóng gió cho kịp thời kịp thế?”
Đường Chuyết cùng Đường Nhất Tinh trao đổi ánh mắt, trong lòng mơ hồ đoán được, hắn nhất định là muốn cầu Đường gia ra tay cứu Tô Thác Đao, lập tức không khỏi thở dài.
Nào ngờ Đường Ly chỉ nhẹ giọng cười, nhưng nói: “Đường gia chúng ta vốn không câu nệ tiểu tiết, càng không phải hạng ruồi nhặng bám đuôi chó, nếu đã như vậy, tại sao không khoái ý ân cừu một hồi, nhân danh hiệp nghĩa, tương trợ Bạch Lộc Sơn, đồng thời đập tan cuồng vọng của Việt Tê Kiến?”
Đường Chuyết khá bất ngờ, Đường Nhất Tinh mục quang lay động, nhưng không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ hỏi: “Lý do?”
Đường Ly thần sắc thanh lãnh đoan nghiêm, trường thân ngọc lập, từng câu từng chữ đều như đinh đóng cột sau khi xem xét cặn kẽ: “Việt Tê Kiến mưu đồ Bạch Lộc Sơn, lấy cớ Mạnh Tự Tại cấu kết Thất Tinh Hồ, cùng Tô Thác Đao lập minh ước ba mươi năm liên hiệp.”
“Chính đạo ngầm ủng hộ Việt Tê Kiến, nhưng là vì vinh quang năm xưa của Bạch Lộc Sơn, tiện thể tính món nợ cũ của đám ma đầu Tạ Thiên Bích.”
Đường Chuyết gật đầu, Đường Nhất Tinh trong mắt chợt lóe tinh quang: “Nói rất đúng.”
Nhìn Đường Ly chậm rãi giảng giải, rành rọt phân tích lợi hại, nghĩ đến lúc hắn còn chấp chưởng Nội đường Thất Tinh Hồ, có lẽ cũng thường toát ra phong phạm như vậy, Đường Nhất Tinh thoáng có cảm giác tự hào lại thoải mái.
Đường Ly thong thả đi vài bước, nói: “Hôm nay Mạnh Tự Tại đã chết, cho dù có tội, cũng không liên quan đến môn nhân, mà cung chủ Thất Tinh Hồ Việt Tê Kiến, đừng nói liên hiệp hỗ trợ, căn bản là muốn một ngụm nuốt chửng Bạch Lộc Sơn, minh ước lúc đầu đã sớm không còn hiệu lực, sao có thể đem ra làm lá chắn? Hơn nữa Việt Tê Kiến đoạt vị, Nhậm Tẫn Vọng từng ngấm ngầm xuất thủ giúp đỡ, tốt xấu gì cũng dốc hết lực lượng chó săn nhỏ nhoi… Việt Tê Kiến muốn tấn công Bạch Lộc Sơn, thứ nhất là tham vọng, thứ hai là lấy oán trả ơn; hiệp, nghĩa, tín một chữ cũng không dính dáng tới. Cho dù là tà phái, e rằng cũng không làm ra được hành vi chính khí lẫm liệt như vậy.”
Đường Nhất Tinh chỉ cười không nói, Đường Chuyết trầm ngâm chốc lát, cũng nói thật cho hắn biết: “Kỳ thực hai ngày nay lão gia tử và ta vẫn đang cân nhắc việc này.”
Đứng dậy vỗ vai Đường Ly, ánh mắt cương nghị trong sáng, nói: “Việt Tê Kiến ở Linh Thứu tự đã ra tay với Sửu ca, còn dòm ngó Đường gia từ lâu, chúng ta sớm muộn cũng phải đánh một trận với hắn, nhưng lúc này đi Bạch Lộc Sơn, chỉ sợ sẽ chọc giận nhiều người.”
Đường Ly lắc đầu, nói: “Chuyết ca, nếu sớm muộn cũng phải quyết chiến, thế còn đợi đến khi nào, vì sao không đi một nước cờ chủ động?”
Nói đến đây, ý cười ác liệt gian xảo: “Huống chi… Chúng ta đi Bạch Lộc Sơn, cũng không phải gióng trống khua chiêng như đi đón dâu, chúng ta người ngậm rơm ngựa bịt mõm, mai phục đột kích bất ngờ, hơn phân nửa có thể nhất cử hạ sát Việt Tê Kiến.”
Đường Nhất Tinh đột nhiên mở miệng, đạm đạm hỏi: “A Ly, con cảm thấy Bạch Lộc Sơn… là thời cơ tốt nhất của Đường gia?”
Đường Ly gật đầu: “Vâng.”
Đường Nhất Tinh thần sắc ngưng trọng: “Tại sao?”
Đường Ly rũ my, hồi lâu mới nói: “Việt Tê Kiến võ công có cao tới đâu, ở Bạch Lộc Sơn cũng không đủ tay để đối phó Đường gia.”
Không đợi truy hỏi, hai mắt đã ngân ngấn lệ, quả quyết nói: “Bởi vì Tô Thác Đao… Thác Đao nhất định sẽ ở đó, sẽ liều mạng chiến đấu. Minh ước ba mươi năm, chính đạo chỉ xem như trò cười, nhưng Tô Thác Đao sẽ giữ lời, cho dù Mạnh Tự Tại đã chết, cho dù Nhậm Tẫn Vọng từng thông đồng Việt Tê Kiến hại hắn…”
Dứt lời không khỏi lo sợ, bản tính Tô Thác Đao mình quá rõ ràng, nhưng Đường gia chưa hẳn chịu tin, nhất thời chỉ hận không thể moi tim ra chứng minh, liên tục nói: “Cha, xin người hãy tin con, tin con lần này thôi, có được không?”
Đường Nhất Tinh gật đầu, ôn tồn trấn an hắn: “Những gì A Ly nói, mỗi câu ta đều tin… Bạch Lộc Sơn võ học truyền thừa, vốn là Niếp Thập Tam Tạ Thiên Bích rồi đến Tô Thác Đao nhất mạch tương kế, Bạch Lộc Sơn lâm nguy, Tô Thác Đao tự nhiên sẽ đi.”
Đường Ly đột nhiên ngước mắt, đã cảm kích đến vừa cười vừa muốn khóc: “Cha…”
Đường Nhất Tinh lại nói: “Nhưng nếu chư phái chính đạo liên thủ công kích, chúng ta nên làm sao đây? A Ly có phải cũng đã có đối sách chu toàn?”
Đường Ly sát ngôn quan sắc, hiểu tâm ý người, đuôi mày khóe mắt đều phi dương xán lạn, nói: “Tất nhiên rồi… Chính đạo đáng ghét thế kia, ác nhân tự có ác nhân ma trị, con đã chuẩn bị sẵn liều thuốc mạnh nhất cho bọn chúng.”
Đường Chuyết nhịn không được bật cười xen vào: “Tạ Thiên Bích đúng không?”
Đối với chính đạo mà nói, Tạ Thiên Bích là một tồn tại tương đương Diêm Vương sống, họ đều vừa hận vừa nể, nhưng cũng không làm gì được, mà Bạch Lộc Sơn lại có ân truyền thụ cho Tạ Thiên Bích, người này dù đã cùng Tô Tiểu Khuyết thoái ẩn, cũng sẽ không bỏ mặc Bạch Lộc Sơn bị kẻ khác xâm lược giẫm đạp, Đường gia nếu xuất thủ cứu Bạch Lộc Sơn, Tạ Thiên Bích tự nhiên sẽ không tiếc rẻ chút trợ lực.
Người này tâm ngoan thủ độc, tiếng tăm hùng hồn như một cái trống vạn người gióng, đã vậy thân thủ quyền mưu còn hung tàn địch vạn nhân, dùng để tác ác không ai thích hợp hơn nữa, thậm chí có vẻ đáng tiếc cho dao mổ trâu mà cắt cổ gà.
Đường Ly lòng đầy tự tin, cười nói: “Chỉ đợi Việt Tê Kiến lên Bạch Lộc Sơn, Tạ Thiên Bích đi giết vài cao thủ chính đạo, báo cho giang hồ biết, nếu Bạch Lộc Sơn bị diệt, Tạ Thiên Bích ắt đại khai sát giới, mặc kệ đen trắng đỏ xanh, đụng đầu con chó nào đều chém hết đem hầm, cứ thế, Đường gia bảo hộ Bạch Lộc Sơn,vừa chủ trì công đạo, vừa giúp giang hồ tránh khỏi một trận tai ương, há chẳng phải thắp hương nhân thể bắt cóc hòa thượng, nhất cử lưỡng tiện?”
Đường Nhất Tinh phì cười, nhẹ nhàng kéo tay Đường Chuyết, nắm cùng tay Đường Ly, nói: “A Chuyết hôm qua định phái người đến trấn Đậu Tử, ta bảo nó khoan hành động, xem ra hai đứa quả thật không hẹn mà đồng mưu… Hai đứa các con, đều là hài tử thông minh tương lai làm rạng danh Đường gia bảo, chuyện kích sát Việt Tê Kiến ở Bạch Lộc Sơn ta chấp thuận, A Chuyết với A Ly, hai đứa nhớ cẩn thận trù tính.”
Đường Ly mừng rỡ, bóp chặt đến ngón tay Đường Chuyết cũng phát đau, cặp mắt thu thủy minh quang như ngọc, liến thoắng nói: “Cha tốt quá! Cha ơi sao cha lại tốt như vậy! Trên đời này không có ai tốt hơn cha!”
Đường Chuyết hắng giọng mấy tiếng, trong lòng buồn cười, cũng không tranh sủng trước mặt Đường Nhất Tinh, mà nảy sinh ý xấu lôi Tô Thác Đao ra, cố tình gây xích mích: “Vậy cha tốt hơn, hay Tô Thác Đao tốt hơn?”
Đường Nhất Tinh lập tức suy sụp, hệt như vừa ăn xong đào ngọt lại nếm phải hạnh chua, ôm một trái tim lão phụ tang thương, nhịn không được cũng truy kích một phen, tuy đang cười, nhưng ngữ khí không thấy nửa điểm vui đùa: “Nếu Tô Thác Đao có thể đoạt lại Thất Tinh Hồ, A Ly muốn làm Diệp tổng quản hay làm tiểu thiếu gia của Đường gia?”
Đường Ly nghĩ nghĩ, quỳ xuống trước gối Đường Nhất Tinh, nghiêm mặt nói: “Cha, Đường gia có vĩnh viễn cần con không?”
Đường Nhất Tinh nói: “Cần.”
Đường Ly khẽ cọ đầu bên gối cha mình, cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Vậy con sẽ luôn là A Ly của Đường gia. Cho dù trở lại Thất Tinh Hồ, cũng vẫn là Đường Ly… Cha, Chuyết ca, tiểu thiếu gia của hai người rất có tiền đồ, tương lai còn có thể ngồi lên ghế tổng quản Thất Tinh Hồ, Đường gia sẽ càng quang tông diệu tổ, đúng không nào?”
Lời này của hắn có tình có nghĩa, nhưng cũng vừa điêu vừa ác, Đường Nhất Tinh không khỏi nghiến răng, hỏi: “A Ly, nếu hôm nay con không thuyết phục được ta nhúng tay chuyện Bạch Lộc Sơn thì sao?”
Đường Ly nói: “Vậy cũng không hề gì, đến chừng đó con tự đi Bạch Lộc Sơn tìm Thác Đao.”
Mỉm cười, như gặp được điềm lành trời ban, nói: “Con từng thề rằng, muốn đả thương Tô Thác Đao, trừ phi con đầu lìa khỏi cổ, máu chảy cạn không còn một giọt.”
Hắn cười đến trong trẻo, Đường Nhất Tinh lại bất giác nhớ tới thảm trạng của hắn sau khi Thiên Ma Giải Thể đưa về Đường gia, nhất thời đau lòng, nghĩ lại mà ám ảnh. Trên đời có bao gã đa tình, nhưng chẳng ai si bằng Đường Ly.
Nhất thời cảm xúc như thủy triều cuồn cuộn, phất tay nói: “A Ly, sắc mặt con không tốt lắm, sự việc Bạch Lộc Sơn, cũng không thể gấp được, để A Chuyết đưa con về nghỉ ngơi, chuyện khác tính sau.”
Đường Ly tươi cười nghe theo, vừa đứng dậy, trước mắt một mảnh quay cuồng, vội vịn cánh tay Đường Chuyết.
Đường Chuyết cách lớp áo vẫn cảm nhận được lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, âm thầm vận lực, một mạch dìu hắn về Đồng Tiếu cư, tới trước thềm cửa, Đường Ly dừng bước, mờ mịt ngẩng đầu hướng Đường Chuyết, môi có chút tái, như bị chấn kinh, nhẹ giọng nói: “Chuyết ca, làm sao bây giờ? Mắt của ta… lại thấy không rõ nữa.”
Còn chưa dứt lời, người đã phiêu phiêu ngã vào ngực Đường Chuyết.
Sức khỏe hắn căn bản chưa hồi phục, bởi vì Tô Thác Đao mà càng đuối càng hoảng càng luống cuống như có hàng vạn con kiến cắn rứt ngũ tạng, lại dốc hết toàn bộ tâm lực thúc đẩy hành trình đi Bạch Lộc Sơn của Đường gia, rốt cục chịu đựng hết nổi, lần này bệnh có nguồn gốc có nguyên nhân cũng không kỳ quái, nhưng điều Đường Chuyết lo ngại, là Bích La Chướng dư độc tái phát.
Đường Phi Hùng hay tin, dẫn theo đám người Đường Phượng tới thăm, sau một phen chẩn trị, chỉ phán tính mạng không bị đe dọa, nhưng tình trạng mắt rốt cuộc ra sao, còn phải chờ Đường Ly tỉnh lại.
Đường Ly sốt cao hai má đỏ bừng, nhưng mê man thập phần an tĩnh, thậm chí như nằm mộng đẹp, khóe miệng còn cong lên, tới nửa đêm, đột nhiên thì thào hát gì đó, Đường Chuyết đang định khêu đèn khuya đọc sách giải khuây, tay không tự chủ được dừng lại, bên tai rõ ràng nghe thấy, là một khúc đồng dao Nam Cương:
“Tuyết rơi cá chép chết dưới nước, bị sương đông lạnh nào ai hay, trời hạn ven đường rắn thoát xác, vì tình không chết lột lớp da… Đũa ngà còn vót thành đôi, nhớ người đứt từng khúc ruột… Hỏa thiêu xương cốt hóa tro tàn, đôi ta liên tình không cần mối… Diêm vương phán người một trăm tuổi, cho ta sống đến chín mươi chín, bên người quấn quýt đến bạc đầu, thay người giữ mộ thêm ba năm…”
Hát lung tung mất trật tự, nhưng mỗi một chữ đều hàm tình ẩn ý, Đường Chuyết phảng phất có ảo giác thấy được tinh linh dưới trăng.
Thất Tinh Hồ hễ mưa xuống, khắp nơi đều lung linh một lớp nhu quang ướt át kiều diễm, dù sắc trời đã tối, hoa cỏ vẫn đậm nhạt có khuôn, cành lá đọng nước mưa, như châu ngọc đính trên gấm lụa.
Trong tinh xá một trản đèn bạc sáng như tuyết, Việt Tê Kiến ngồi ngay ngắn trước đèn, khinh sam quảng tụ, đang đánh cờ với chính mình.
Ngói lưu ly xếp lên nhau như vảy cá, mưa rơi trên đó, tí tách êm đềm, lại có chuỗi hạt mưa tụ lại từ mái hiên róc rách nhỏ xuống, lọt vào tai là khúc ca thiên nhiên.
Cá tính của Việt Tê Kiến, nếu không ai thưởng thức, thì lặng lẽ tự thưởng thức, nhân đêm mưa u nhã, hai tay trái phải chấp cờ trắng đen, từng nốt gõ lên bàn cờ bằng gỗ phỉ.
Không tới nửa canh giờ, trên bàn cờ hai quân đen trắng đã đấu hơn trăm hiệp, thế hình răng cưa, chính là đánh giáp lá cà, trong đó đao mác liếm thịt hiểm ác như vật chất thực thể sắp vùng ra ngoài, ngay cả tiếng mưa gõ cửa sổ, cũng mơ hồ có sát khí của kỵ binh vượt sông.
Việt Tê Kiến từng xem Tô Thác Đao đánh cờ với Diệp Chậm Ly. Diệp Chậm Ly tuy không am hiểu văn chương, nhưng trình độ cờ cư nhiên không kém, thiện vây hư không, Trung bàn sát lực vừa quả quyết vừa hiểm hóc, mỗi bước khát máu, lá gan lại to, thường xuất diệu thủ kỳ chiêu, nhưng kiến thức không đủ sâu, Quan tử thu quân cũng thiếu tinh tế. (trong chương trước đã từng chú thích một ván cờ gồm giai đoạn là Bố cục, Trung bàn và Quan tử)
Lối chơi của Tô Thác Đao trái lại khá gần với mình, đều mềm dẻo mười phần hậu phát chế nhân, chỉ là Tô Thác Đao có lúc quá chú trọng chi tiết mà mất khôn ngoan, mình lại giỏi nhẫn để hậu mưu, còn biết bỏ quân thủ thế.
Hai người kia đánh cờ, Việt Tê Kiến hờ hững bàng quan, vốn tưởng rằng Tô Thác Đao diệt Diệp Chậm Ly dễ như trở bàn tay, ai ngờ Tô Thác Đao ván nào cũng thua, hơn nữa nguyên nhân thua rất đa dạng, hoàn toàn không thấy vết tích cố ý, mỗi bàn thua một kiểu, cực phí sức tưởng tượng, tỷ như khi Diệp Chậm Ly lén lút đổi quân cờ, hắn ngoảnh mặt đi… nhìn con mèo ngoài cửa sổ đang cố vươn móng vuốt bắt cá dưới hồ nước.
Việt Tê Kiến cũng từng hỏi riêng hắn: “Vì sao cố tình thua?”
Tô Thác Đao trả lời rằng: “A Ly hiếu thắng.”
A Ly hiếu thắng, hắn liền thua để chiều ý, Việt Tê Kiến cười nói: “Ngươi đây là coi thường A Ly, đúng không? Vờn hắn như vờn một món đồ chơi vô tri, đúng không?”
Tô Thác Đao lắc đầu: “Từ nhỏ đã quen như vậy rồi.”
Việt Tê Kiến trầm mặc nửa khắc, ôn nhu nói: “Là vì Trang Sùng Quang thiên vị hắn? Ta hồi nhỏ cũng giống như ngươi, bất luận làm gì, cũng không dám thắng biểu ca Tang gia.”
Tô Thác Đao chợt xuất thần, không biết có nghe rõ hay không, thần sắc đã nhiễm ý vị sủng nịch, chỉ nói: “Không liên quan đến Sùng Quang cung chủ.”
Việt Tê Kiến cúi đầu, nhìn vết sẹo đứt ngón tay của mình, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Thế… ngươi có chịu cố ý thua ta không?”
“Không.” Tô Thác Đao thở dài, hôn môi hắn, cười nói: “Ta căn bản không thích đánh cờ.”
Tô Thác Đao đích xác không thích, bên nhau bấy lâu, vẫn chưa bao giờ cùng mình đánh một ván cờ nào. Khi đó Việt Tê Kiến nhìn vào mắt hắn, trong lòng trỗi lên một dục niệm dị thường vô vị nhưng cố chấp, tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải thỏa sức đánh một ván với Diệp Chậm Ly, giết cho hắn không còn một manh giáp, giết cho hắn kêu la dậy trời dậy đất, cái gì mà tranh không tranh ưu nhã, thi không thi huyền diệu, hết thảy đều vứt ra sau đầu.
Chỉ cầu một trận máu tanh thống khoái.
Ván cờ này, tay cầm quân đen của Việt Tê Kiến, hoàn toàn tuân theo đường lối của Diệp Chậm Ly.
Đang ngưng thần tư duy, cửa phòng truyền đến một trận gõ nhẹ, Hà Vũ Sư đứng ngoài cửa bẩm báo: “Cung chủ, có tin của Đường gia.”
Việt Tê Kiến thoáng phân tâm: “Vào đây nói.”
Hà Vũ Sư bị đứt một tay, tuy được Việt Tê Kiến tận tâm trị liệu, sắc mặt vẫn có vài phần tái nhợt do mất máu, Việt Tê Kiến liếc nhìn hắn, hòa nhã nói: “Thương thế ngươi cần nghỉ dưỡng nhiều hơn, có việc cứ sai Không Đồ đến báo là được, tội gì tự mình dầm mưa đi một chuyến?”
Hà Vũ Sư cười cảm kích, thấp giọng nói: “Chuyện của Đường gia, thuộc hạ không dám chậm trễ… Đường Ly Bích La Chướng tàn độc tái phát, nghe nói đã có nguy cơ bị mù, Đường gia đang cầu y khắp nơi.”
Việt Tê Kiến tim đột nhiên đập mạnh, đầu lưỡi kẹt giữa hai hàm răng, trong miệng liền có vị máu tanh ngọt, cụp mắt suy tư, một lúc lâu mới nói: “Thật không?”
Ngữ khí tràn đầy ngờ vực.
Hà Vũ Sư châm chước nói: “Thiếu chủ Đường gia Đường Chuyết nguyên bản đã đính ước với Thục Tây Tiết gia, vì chuyện này, lễ nạp thái phải tạm hoãn.”
(Thời xưa việc giá thú có sáu lễ: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghênh. Lễ nạp thái là một lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy.)
Việt Tê Kiến bốc một quân trắng, nói: “Đường gia còn động tĩnh gì khác không?”
Hà Vũ Sư nói: “Đường gia phái một số đệ tử đắc lực trong tộc như Đường Đường Đường Phượng ra ngoài bảo, thủ các phân đường, thành thế vòng cung.”
Việt Tê Kiến gật đầu, Đường gia đã có phòng bị trước Thất Tinh Hồ, chiêu giăng lưới giữ cây này, nếu Thất Tinh Hồ xâm nhập Đường gia bảo, các phân đường liền ập tới nội ứng ngoại hợp vây khốn, Đường Nhất Tinh quả nhiên thủ đoạn lão luyện, nếu vậy thì, miếng mồi Đường gia bảo này bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành gốc đại thụ chễm trệ trong quân trướng.
Nhưng bố trí kiểu đó, cũng là tư thế người không phạm ta ta không phạm người, Đường gia bảo hiển nhiên không ý định chủ động xuất kích.
Việt Tê Kiến mỉm cười, tâm thần trấn định, hai ngón tay ưu mỹ cực điểm kẹp quân trắng, phách một tiếng, điểm xuống chỗ trống giữa bàn cờ, lăng không phi điểm, đào ngay tâm can: “Mười lăm tháng tám, chúng ta nương theo ánh trăng, đến viếng Bạch Lộc Sơn.”