Sát Tương Tư

chương 95

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiềm lòng không đậu, Việt Tê Kiến nghe thấy mình cất tiếng hỏi: “Thác Đao, sau trận chiến này… Chúng ta có thể làm lại từ đầu một lần nữa không?”

Tô Thác Đao nói: “Chuyện đã qua rồi.”

—–

Tô Thác Đao xuất một đao vừa rồi, cũng đã lực cạn thần tan, không kịp tránh, trong nháy mắt hai người đứng cùng mõm đá, song song rơi xuống vực.

Tô Thác Đao muốn dùng Trường An đao cà vào vách núi giảm bớt thế rơi, ngặt nỗi Bình Tử Phong dựng đứng như chùy, không chỗ nào để mượn lực, Việt Tê Kiến một tay nắm Phượng Minh đao, mắt đầy tiếu ý, bình yên như chìm vào một giấc mộng đẹp.

Đá vụn bùn đất ồ ạt sạt lở, văng trúng má phát đau, không biết bị xước bao nhiêu vết, rơi hơn mười trượng, rốt cục gặp một chạc cây mọc xéo lên từ vách núi, Tô Thác Đao lập tức vươn tay níu chặt, nhưng thân cây không chịu nổi trọng lượng của hai người, lung lay một hồi liền gãy.

Cũng may xuống tiếp năm sáu trượng, lại có một gốc đại thụ, hắn cố bám víu, cùng lúc đó một tảng đá đang rơi, lăn theo thân cây gãy ở trên, vừa vặn kẹp ngay vách núi, hai cây một ngang một đứng, một mặt là tảng đá lớn, một mặt là Tô Việt hai người, đã hiểm càng thêm hiểm, rung rinh duy trì thế cân bằng.

Đây phải nói là sự đời vạn biến như mây, một khắc trước còn thắng bại tích tắc kẻ sống người chết, lúc này giữa đất trời chỉ còn hai người họ nắm tay treo lơ lửng, đồng sinh cộng tử.

Không ai dám nhúc nhích xê dịch, thậm chí cả hô hấp cũng thật thận trọng, khẽ khàng mà chậm rãi.

Việt Tê Kiến trọng thương mất sức, dần dần không nắm được cổ tay Tô Thác Đao, Tô Thác Đao trở tay nắm ngược lại hắn.

Một phen dụng lực, đao thương ở đầu vai liền nứt toạc, máu tươi từ giọt thành dòng, dọc theo cánh tay chảy tới trên người Việt Tê Kiến.

Việt Tê Kiến nhịn không được cười ra tiếng, hai mắt sáng ngời: “Thác Đao, ta vui lắm… Thấy ngươi đổ máu vì ta, lòng ta lại ấm áp khôn tả…”

Tô Thác Đao đã nổi cáu, thấp giọng quát: “Câm miệng!”

Việt Tê Kiến tiếng cười không dứt, nhưng cật lực giơ Phượng Minh đao, định chặt cánh tay mình.

Tô Thác Đao bàng quan một lát, thấy cánh tay hắn đã bị đao cứa ra máu, lạnh lùng nói: “Ngươi lại lên cơn điên gì nữa?”

Việt Tê Kiến ngước mi, trong mắt có muôn ngàn vì sao, nói: “Ta chặt tay ta, liên quan gì đến ngươi? Lẽ nào trong lòng ngươi vẫn còn có ta? Ngươi vẫn còn thích ta, không muốn thấy ta tự tổn thương mình, đúng không?”

Tô Thác Đao nín thinh.

Việt Tê Kiến đe dọa: “Nói! Bằng không ta chặt tay tự rơi, ngươi cũng sống không nổi!”

Tô Thác Đao cúi đầu nhìn lại, mục quang sáng như một tia chớp: “Muốn chết thì chết.”

Việt Tê Kiến sửng sốt, lập tức dịu giọng nài nỉ: “Ngươi không chịu nói cũng không sao, ngươi chỉ cần nhìn ta thôi… giống như hồi đi Nguyệt Nha Phong ta cõng ngươi, dùng ánh mắt ấy nhìn ta…”

Tô Thác Đao dứt khoát nhắm luôn hai mắt.

Nhất thời tâm tĩnh như nước, chân khí lưu chuyển tuần hoàn, tuy thân trong tuyệt cảnh, nhưng chống chọi được khắc nào hay khắc đó, quyết không buông xuôi.

Việt Tê Kiến im lặng một lúc lâu, thanh âm thấp đến hầu như nghe không rõ: “Tô Thác Đao, kỳ thực bản lĩnh diễn trò của ngươi dở tệ, ánh mắt của ngươi, đến người mù cũng nhìn ra được là thật lòng hay giả ý…”

Mình có sai chỉ sai ở chỗ, Nguyệt Nha Phong vô tình quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hắn nhớ tới Diệp Chậm Ly, bằng không đã không trầm luân đến tận hôm nay.

Nếu cả đời này, chưa từng thấy ánh mắt như vậy, chưa từng sở hữu những yêu thương, có lẽ mình đã không vướng vào thất tình lục dục, thậm chí chẳng thèm ngó ngàng tới, nhưng đã thấy qua, mà dường như cũng sở hữu qua, ắt không thể nhất đao lưỡng đoạn, vô pháp đặt dấu chấm hết.

Một con hát nhập vai đến tận xương tủy, lại bị một con hát mới vào nghề gạt cho thảm hại.

Việt Tê Kiến mơ màng cười, thật mong cỗ xe thời gian mãi mãi dừng bánh tại đây, chỉ có hắn và mình, vi vu cưỡi gió, thơ thẩn đạp mây, không cần lo người khác ngư long biến hóa, cũng không cần màng thế gian rượu nóng trà nguội.

Nhưng trời không bao giờ chiều lòng người, tựa hồ mộng tưởng chỉ trong nháy mắt, liền nghe thấy trên đỉnh núi truyền đến tiếng bước chân.

Tô Thác Đao tinh thần phấn chấn, treo giữa không trung đã hơn một canh, cho dù nội lực dần khôi phục, vết thương trên vai vẫn chảy máu không ngừng, thể lực từ lâu đã đến cực hạn, tay phải nắm tay Việt Tê Kiến càng tê liệt mỏi nhừ, hoàn toàn dựa vào ý chí gian khổ chịu đựng.

Việt Tê Kiến nhẹ giọng cười nói: “Thác Đao, ngươi đoán xem ai tới?”

Tiếng bước chân êm ru như báo, từ xa đến gần, mỗi một bước như giẫm vào lòng mình, quen thuộc không gì sánh kịp, Tô Thác Đao có lý nào không biết?

Không chỉ hắn biết, Việt Tê Kiến cũng biết.

Nhưng Việt Tê Kiến sẽ làm gì, quỷ thần đều không biết.

Ánh mắt Tô Thác Đao đột nhiên trở nên hung hãn như sói, bất luận ra sao, nhất định phải sống, sống để trở lại, trở lại mang A Ly về nhà.

Hạ quyết tâm, Việt Tê Kiến chỉ cần có dị động, tức khắc buông tay cho hắn rơi xuống vực, mà thế cân bằng vừa mất, có thể mượn lực bắn của thân cây, hoặc cố gắng nhảy tới gốc đại thụ nọ, hoặc lấy Trường An đao cắm vào vách núi, ắt có cơ may sinh tồn, đợi Đường Ly cứu viện.

Nhưng làm như vậy, nếu nội lực mình còn mạnh, chẳng mấy khó khăn, mà lúc này cả thể lực cũng đã cạn kiệt, không khác gì thuyền giấy qua sông, một đường sinh cơ kia, rất có khả năng chỉ là ảo ảnh.

Việt Tê Kiến tâm niệm biến chuyển thật nhanh, thở dài: “Thác Đao, yên tâm đi, ta không muốn ngươi chết… Vô luận ngươi đối xử ta tàn nhẫn thế nào, ta cũng không trách ngươi, ngươi đừng làm chuyện dại dột…”

Nhoẻn miệng cười, hiền lành như nai, phảng phất trở về làm A Tây thuở mới vào Thất Tinh Hồ: “Đời này ta bị ngươi hại thảm, cũng bị ngươi thay đổi đến đánh mất bản sắc, nhưng, vẫn tốt hơn chưa từng được gặp ngươi… Giờ khắc sinh tử, còn có thể ở bên ngươi, ta đã thấy mãn nguyện… Ngươi bồi ta thêm một lát nữa đi, không nói chuyện cũng được… Tương lai ngươi còn cả một quãng đời thật dài với A Ly, ta chỉ cầu một lát như thế này thôi, được chứ?”

Tô Thác Đao trầm mặc, hô hấp sâu dần cũng lâu dần, kỳ kinh bát mạch từng đạo phong tỏa, chỉ tập trung nội lực vào hai mạch Nhâm Đốc, một khi có biến, liền có thể mạnh mẽ bức phá hết thảy tiềm lực, dù hiểm họa rình rập, cũng đành chịu.

Việt Tê Kiến bất giác lại cười, tự nói tiếp: “Trên giang hồ đều đồn rằng, ngươi yêu ta say đắm, vì ta ngay cả nội lực cũng hai tay dâng tặng, Thất Tinh Hồ vứt như giẻ rách, ta… ta thừa biết là giả, nhưng vẫn nhịn không được hân hoan. Qua đêm nay, ngươi có thể, có thể tung tin, rằng ta…”

Ngón tay run run, khẽ nắm cổ tay Tô Thác Đao, ngũ tạng hắn đều bị thương, ngón tay vô lực, nói là nắm, chẳng qua là khều nhẹ mà thôi: “Rằng ta… ta cũng cam nguyện chết vì ngươi không?”

Tô Thác Đao chân khí hội tụ, mất kiên nhẫn gắt lên: “Loại chuyện phong lưu như vậy, ngươi tự đi phao tin đi.”

Việt Tê Kiến nghe huyền ca biết nhã ý, trong mắt lóe lên một mạt quang mang kinh hỉ cực độ: “Ngươi… ngươi không muốn ta chết?”

Tô Thác Đao chuyên chú nhìn xuống, đôi mắt hắn đen huyền thăm thẳm, hễ không mang sát khí, liền thấy hữu tình, sóng tình nhộn nhạo như một mảnh biển cả, hắn gật đầu: “Tê Kiến, chỉ cần chúng ta có thể sống sót lên trên, ta thả ngươi đi.”

Việt Tê Kiến si mê nhìn hắn, hàng mi đã đọng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta tin ngươi, nhưng ta không tin A Ly, càng không tin bất cứ kẻ nào trên Bạch Lộc Sơn này… Sống chết của ta, há có thể tùy ý bọn chúng cân đo đong đếm?”

Nhất thời nỗi lòng kích động, như thủy triều ôn nhu mà mãnh liệt cuộn trào: “Năm ấy ngươi đã nói, vô luận ta thiện hay ác, ngươi đều thích… Sau đó ngươi thực sự không dối gạt ta nữa, thậm chí ta có tâm tư khác cũng không để ý, tin tưởng ta, thành toàn ta, tốt với ta… Đôi khi ta lại nghĩ, giá như ngay từ đầu, chúng ta dùng bộ mặt thật đối diện nhau, ngươi…”

Tô Thác Đao ngắt lời: “Tê Kiến, không có giá như.”

Việt Tê Kiến thoáng thất thần, Tô Thác Đao ngón tay trắng bệch như tuyết, dính đầy máu, nhưng hơi ấm của lòng bàn tay, vẫn không ngừng thông qua da thịt đói khát của mình, một đường chảy tới trái tim.

Mà tay áo của mình bị máu nóng của hắn thấm ướt, rồi bị gió thổi nguội, từng lớp ngưng kết trên da, ban đầu là lạnh, là căng, dần dần như sống lại, có hô hấp nồng nàn ngát hương, có xúc cảm bồng bềnh của chăn bông được phơi đến tơi xốp dưới mặt trời, khiến người như chìm trong một giấc ngủ trưa dài và sâu, dù giữ vững thần trí cũng mất hết khí lực.

Kiềm lòng không đậu, Việt Tê Kiến nghe thấy mình cất tiếng hỏi: “Thác Đao, sau trận chiến này… Chúng ta có thể làm lại từ đầu một lần nữa không?”

Tô Thác Đao nói: “Chuyện đã qua rồi.”

Thanh âm hắn đều đều, không có nửa điểm tình tự dư thừa, nhưng như một gáo nước lạnh tát vào một nắm tro tàn, không chừa nửa phần khả năng tái bén lửa, ào một tiếng, cực kỳ phũ phàng.

Việt Tê Kiến có phong hoa tuyệt thế đến đâu, với Tô Thác Đao, đã là dĩ vãng.

Dù có từng dừng chân nghỉ lại, cũng sẽ không ngoái đầu, hắn động tâm rất nhanh, nhưng thu tâm càng chóng vánh.

Việt Tê Kiến nhịn không được bật cười, đầu ngón tay dụng lực, muốn bấm vào cánh tay hắn, nhưng chỉ để lại một hàng dấu ấn nhàn nhạt hình trăng lưỡi liềm.

Người này ích kỷ đến bá đạo, bạc bẽo đến vô tâm vô phế, bao nhiêu khắc cốt, bao nhiêu bi hỉ của tình yêu, hắn một tay ôm đồm thành chuyện của riêng hắn, không cho kẻ khác nhúng vào.

Việt Tê Kiến không sầu mà vui, câu trả lời của hắn vốn nằm trong dự liệu: “Thác Đao, kỳ thực hai chúng ta giống nhau chết được… Đều có bản tính xấu xa thần hờn quỷ ghét, cho dù lâm vào đường cùng, cũng sẽ toàn lực đối kháng, không bao giờ chịu đầu hàng số phận, ngươi chọn A Ly, nhưng ta chọn ngươi.”

“Rồi sẽ có một ngày ngươi nhận ra, A Ly căn bản không xứng với ngươi.”

Việt Tê Kiến ngữ điệu rõ ràng trong sáng, mang theo nụ cười rạng rỡ thanh thuần: “A Ly trước khi Thiên Ma Giải Thể, ta hận không thể quỳ xuống cầu xin hắn… Cầu xin hắn tặng ngươi cho ta. Ta thật không hiểu, hắn dựa vào đâu mà tự mình hại mình? Chỉ biết làm ngươi đau lòng áy náy, hoàn toàn vô bổ, đổi lại là ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng hủy hoại bản thân như vậy.”

Hắn thổ lộ tâm can, Tô Thác Đao chỉ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của Đường Ly trên đỉnh núi.

Tiếng bước chân của Đường Ly biến mất nửa ngày, bên bờ vực đột nhiên nổi gió, Tô Thác Đao cũng không khống chế được nhịp tim nữa, ngửa đầu nhìn, trời quang không mây, dưới ánh trăng như tuyết, Đường Ly y sam phấp phới, như một con bạch ưng mới trưởng thành, sắp giang cánh bay xuống.

Bên hông hắn cài một sợi dây mảnh chế từ tinh cương, trong tay cầm một sợi roi mềm màu đen, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, đối sách vẹn toàn.

Đường Ly một tay vung roi, quay một vòng, quấn quanh thắt lưng Tô Thác Đao, tay kia cũng vươn ra, liều mạng với lấy tay Tô Thác Đao, môi mím thành một đường như đao phong, thần sắc là một loại hoảng sợ cùng mong mỏi đến sắp òa khóc.

Hắn khẩn trương như vừa chạm liền tan, lại kiên định như kim thạch.

Khi đã có thể thấy rõ quang mang màu hổ phách trong đôi mắt thu thủy của hắn, Việt Tê Kiến thả cổ tay Tô Thác Đao, nhẹ giọng nói: “Buông tay đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio