Ngay khi mấy binh sĩ Ngân Thứ Thú xông lên thì thủ lĩnh Ngân Thứ Thú lại vội vàng lùi ra sau, chớp mắt đã lao ra xa, dường như muốn quan sát thực lực của Đường Tiêu, mới quyết định có đích thân ra tay không. Xem ra yêu thú này có vài phần trí tuệ của nhân loại.
Tuy Đường Tiêu chỉ có tu vi cấp địa nguyên bậc một, nhưng hắn dựa vào chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh đao thương bất nhập, Giải Kiềm Kích thì vô cùng uy mãnh, vậy nên ngay mặt nghênh đón mười mấy binh sĩ Ngân Thứ Thú đụng độ.
Ba người thất hoàng tử, Chu Kiền, công chúa Dực Thai lặng lẽ theo lại đây, đứng phía xa núp sau tảng đá nhìn qua bên này. Không có Đường Tiêu cho phép, họ không dám tùy tiện xông lên hỗ trợ. Dù sao tu vi võ công chênh lệch, lỗ mãng lao ra không chỉ không giúp gì cho Đường Tiêu, nói không chừng còn khiến hắn phân tâm. Bây giờ trong mắt họ, Đường Tiêu giống như xe tăng bọc thép đột nhiên xông vào trận địa binh sĩ Ngân Thứ Thú.
Đường Tiêu biết mấy tấm chắn khôi giáp của Ngân Thứ Thú rất dầy, thế nên không dám sử dụng cách ám sát Giải Kiềm Kích nữa mà khép lại kiềm cua, khiến Giải Kiềm Kích biến thân thành Giải Kiềm Chùy dùng để đập.
Oành!
Thân có chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh vô cùng chắc chắn, tay cầm Giải Kiềm Chùy nặng nửa tấn, Đường Tiêu cứ thế xông vào trận Ngân Thứ Thú. Giải Kiềm Chùy trong tay hắn mạnh đập vào ngân thuẫn trong tay một binh sĩ Ngân Thứ Thú. Cả ngân thuẫn bị va đụng lõm vào, binh sĩ Ngân Thứ Thú ở mặt sau tấm thuẫn bị đánh bay, cùng với mấy binh sĩ Ngân Thứ Thú sau lưng bay ra ngoài.
Tuy mấy binh sĩ Ngân Thứ Thú trọng lượng vượt xa Đường Tiêu nhưng hắn có võ trang đầy đủ thì tựa như cây cột sắt, chúng nó không thể đối kháng.
Đường Tiêu huấn luyện khắc khổ hơn người khác, lại luyện tập công pháp độc môn Luyện Yêu Tôi Ma Hồ, lực lượng mạnh hơn võ giả cấp địa nguyên bậc một nhiều. Giải Kiềm Chùy nặng chín trăm chín mươi chín cân ở trong tay hắn nhẹ hẫng, vung lên không người đón đỡ. Lại thêm mặc chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh, xông pha chiến đấu thì đao thương bất nhập, càng khiến hắn tăng mấy phần hào hùng.
Đối với binh sĩ Ngân Thứ Thú thuẫn giáp dày thì chùy kích là cách phá trận tốt nhất. sức mạnh của Đường Tiêu có thể nói là dùng đúng chỗ.
Đường Tiêu vọt vào tựa hổ vào bầy dê, đánh mười mấy binh sĩ Ngân Thứ Thú hoảng loạn, một số binh sĩ Ngân Thứ Thú hốt hoảng đánh lẫn nhau, ngân thuẫn bị đụng mở. Đường Tiêu nhân dịp khe hở Giải Kiềm Chùy lập tức vung qua, khoảnh khắc có ba, bốn binh sĩ Ngân Thứ Thú đã ngã trên mặt đất.
- Các ngươi mau qua giết!
Thủ lĩnh Ngân Thứ Thú đứng ở chỗ cao, giống như tướng quân chỉ huy chiến đấu.
Có thủ lĩnh Ngân Thứ Thú chỉ huy, hai binh sĩ Ngân Thứ Thú giơ lên đại đao ánh bạc trong tay vòng qua sau lưng Đường Tiêu, cùng nhau chém xuống. Nhưng sau lưng Đường Tiêu như mọc con mắt, mấy đại đao ánh bạc vừa nâng lên, lộ ra sơ hở trước ngực Ngân Thứ Thú, Đường Tiêu lập tức xoay người. Trước đó Đường Tiêu đã chuyển hóa Giải Kiềm Chùy thành Giải Kiềm Kích, một cái quét ngang, máu bắn tung tóe, hai binh sĩ Ngân Thứ Thú đánh lén trọng thương ngã xuống đất.
- Đã thật, nếu ngày nào ta có thể xung phong liều mạng như Đường huynh thì dù có chết cũng sướng!
Chu Kiền trốn sau tảng đá phía xa thấy Đường Tiêu tựa chiến thần giết một đám binh sĩ Ngân Thứ Thú tan tác, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Thất hoàng tử cũng nhịn không được thầm cản thán.
- Bây gờ Đường công tử thực lực ở cấp địa nguyên bậc một, mà đã vượt qua cường giả cấp địa nguyên bậc hai, thậm chí so với cường giả cấp địa nguyên bậc ba thì chỉ hơn chứ không kém.
Sua khi Đường Tiêu thu chùy lấy kích, lại một kích đâm ra, đâm vỡ lồng ngực binh sĩ Ngân Thứ Thú, sau đó kích vung một cái, ngược lại biến kích thành chùy, lại là từng chùy đánh bay một binh sĩ Ngân Thứ Thú. Tiếp theo cong người, thân thể có chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh bảo hộ làm chùy to đột nhiên đụng bay đám Ngân Thứ Thú kèm theo tấm thuẫn, mấy chiêu nối liền, đánh sướng vô cùng.
Thủ lĩnh Ngân Thứ Thú đứng trên tảng đá cao nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, tức đến trợn mắt giậm chân, dường như kiềm không được muốn giết xuống dưới rồi lại kiên dè Đường Tiêu lợi hại, thoáng chốc chần chờ do dự.
Đường Tiêu chìm đắm trong tàn sát, như đã trở lại đời trước, thế giới đao quang kiếm ảnh, từ mười ba tuổi thì hắn đã chính thức trở thành cỗ máy giết chóc. Có đôi khi Đường Tiêu thậm chí cảm thấy chỉ có giết chóc mới là ý nghĩa sinh tồn của hắn, khiến sinh mạng của hắn đạt đến thăng hoa.
Chiến trường, chém giết là cách tốt nhất tăng tu vi võ đạo. Chỉ có tại đây mới khiến thần hồn và ý chí võ đạo của con người hoàn toàn dung hợp thành một chỗ, phát ra sức chiến đấu mạnh nhất.
Theo một binh sĩ Ngân Thứ Thú cuối cùng ngã xuống đất, rốt cuộc thủ lĩnh Ngân Thứ Thú không thể kiềm được nữa, trường đao ánh bạc trong tay rạch phá hư không, chém xuống đầu Đường Tiêu. Uy thế một đao kia không chỉ là lực lượng rạch không gian, còn có uy áp của Ngân Thứ Thú, đè ép Đường Tiêu gần như không thể động đậy.
‘Công lực tên này có thể so với Lâm Quý ở tướng quân điện.’
Đường Tiêu đối mặt uy thế trường đao ánh bạc, đột nhiên cứng ngắc nâng Giải Kiềm Kích nghênh đón đại đao ánh bạc. Nhưng tốc độ của đại đao ánh bạc nhanh hơn Đường Tiêu gấp mười lần. Ánh bạc chợt lóe đã đập vào thân kích, thoáng chốc đánh bay Giải Kiềm Kích trong tay Đường Tiêu.
Thủ lĩnh Ngân Thứ Thú đánh giá Đường Tiêu từ trên xuống dưới, nổi lên lòng mến hiền tài:
- Thân thủ không tệ, nếu làm đồ đệ của ta thì sẽ tha ngươi một mạng.
Đường Tiêu khinh thường quát một tiếng:
- Ta phi, chỉ bằng ngươi?
Sau đó hắn vung tay lên, một người sắt khổng lồ cao hai trượng xuất hiện trước mặt Đường Tiêu. Thật rõ ràng, đây là Đường Tiêu triệu hoán ra tinh cương thống lĩnh.
- Oa oa oa oa oa!
Tinh cương thống lĩnh quái kêu vung đại đao tinh cương chém hướng Ngân Thứ Thú.
- Cái gì? Còn cao hơn cả ta?”
Thủ lĩnh Ngân Thứ Thú rất kinh ngạc nhìn tinh cương thống lĩnh trước mắt, đột nhiên chém một nhát hướng nó.
Đường Tiêu thuận thế thu lại Giải Kiềm Kích, triệu hoán ra Lâm Quý. Thực lực của Lâm Quý vốn cao hơn thủ lĩnh Ngân Thứ Thú, giờ hiện thân, bá vương mâu đột nhiên đâm hướng thủ lĩnh Ngân Thứ Thú. Thủ lĩnh Ngân Thứ Thú không biết Lâm Quý từ đâu chui ra, bất ngờ không kịp phòng bị một mâu đâm ngay ngực, đâm ra một cái lỗ hổng trước ngực nó.