t
rong thế giới này.
Triệu Thanh mơ hồ nhận ra người đàn ông áo trắng vừa rồi, nhỏ giọng nói với Đường Tiêu:
- Đổng Triệt là kiếm sư sơ cấp của Tinh Đàn Tông, hôm trước còn cùng chúng ta một chỗ, hôm qua ra khỏi thành, chắc không biết trong thành xảy ra chuyện, không ngờ bị hồn thi đơn giản bắt được.
Một kiếm sư sơ cấp ở trong mắt Triệu Thanh có thể xưng là cao thủ, lại không chịu nổi một kích, khiến cô tăng thêm sợ hãi mấy hồn thi này.
Đương nhiên hồn thi bên cạnh cô giết Hoa Nghĩa, giết kiếm sĩ cao cấp như giết gà cũng quá đủ khiến Triệu Thanh kinh sợ. Nhưng không biết tại sao, Triệu Thanh ở cạnh hắn, ngược lại có cảm giác muốn nương tựa.
Tại Huyền Vũ Đại Lục, chỉ có tu vi từ kiếm sĩ cao cấp trở lên mới ngự kiếm phi hành được. Ngự kiếm phi hành đối với Triệu Thanh, một kiếm sĩ bình thường là khao khát ước mơ.
Kiếm sĩ cao cấp tương đương với võ giả Nhân Nguyên ngũ cấp, lục cấp tại Áo Bỉ Đảo. Bởi vì có được phù triện, thêm vào kiếm tu là phải dùng phù triện nuôi nâng kiếm linh trong thanh kiếm, vậy nên chỉ có nuốt lực lượng phù triện thì kiếm linh mới có thể mang chủ nhân bay trên trời. Con đường luyện võ trăm ngàn điều lạ lùng, nhưng nguyên lý trên cơ bản đều giống nhau.
Đường Tiêu không nói tiếng nào, cảm ứng vị trí hồn thi bốn phía, cố gắng tránh đi chúng nó, chậm rãi đi ra ngoài thành.
Dù Đường Tiêu có năng lực cảm ứng hồn thi trong vòng mấy chục thước rất mạnh, nhưng số lượng hồn thi trong thành quá nhiều, hắn đi một đường vẫn là rơi vào vòng vây của một đám hồn thi. Đương nhiên những hồn thi này không chủ động bao vây hắn và Triệu Thanh, mà là vô ý phá hỏng mỗi một phương hướng Đường Tiêu định rời đi.
Ở lại trong thành càng lâu thì càng nguy hiểm. Nhân loại trong thành tiếp tục bị đại quân hồn thi bao vây tiêu diệt. Số lượng hồn thi đang liên tục tăng lên. Đường Tiêu suy tư giây lát, chọn một hướng chỉ có một hồn thi, vọt nhanh sang bên đó.
Hồn thi này đã đoạt được một thịt thể, vừa thấy hai người Đường Tiêu lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới. Đường Tiêu rút ra thanh kiếm cướp từ chỗ Hoa Nghĩa, chém hướng hồn thi. Kiếm này cầm trong tay nhẹ nhàng, không quen tay như Giải Kiềm Kích, chém vào xác hồn thi thì không đau không dương. Ngược lại hồn thi duỗi tay ra chộp thanh kiếm, mồm đầy máu ghê tởm táp hướng Đường Tiêu.
Đường Tiêu có chút bực bội, trực tiếp vung nắm đấm đập vào trán hồn thi. Hồn thi bị đánh ngẩn ra nhưng lập tức lại nhào hướng Đường Tiêu.
Đường Tiêu vội lùi lại vài bước. Mới rồi một quyền đánh trúng khiến tay hắn đau đớn. Thực rõ ràng thân thể Tôn Văn không phải loại mãnh nam cơ bắp, so với thân xác cũ của Đường Tiêu thì thật là không đáng so sánh. Lại thêm thần hồn của Đường Tiêu còn chưa hồi phục đến trạng thái nguyên bản, nên dù là dùng kiếm hoặc quyền, uy lực kiếm cương và quyền cương đều bị giảm mạnh.
Triệu Thanh núp sau lưng Đường Tiêu niệm khẩu quyết, kiếm bên cạnh cô đột nhiên bay lên, đâm hướng hồn thi. Tuy không thể xuyên thủng nó nhưng cũng để lại vết thương trên ngực hồn thi.
Đương nhiên Đường Tiêu biết tu vi của Triệu Thanh, tại Áo Bỉ Đảo chỉ tương đương với võ giả Nhân Nguyên tam cấp. Nhưng không ngờ phi kiếm trong tay cô có thể tổn thương hồn thi, điều này khiến Đường Tiêu ngoài ý muốn.
Đường Tiêu vội vàng từ trong đầu Tôn Văn tìm một ít khẩu quyết tấn công của phi kiếm. Hắn niệm khẩu quyết thử thúc đẩy kiếm trong tay, quả nhiên kiếm bay lên. Nhưng hồn thi lại lần nữa tới gần người Đường Tiêu. Đường Tiêu bay lên một cước đạp trên bụng hồn thi, thuận thế nhanh chóng lùi vài bước, kéo giãn khoảng cách với hồn thi.
Thuật ngự kiếm, khẩu quyết là cơ sở, phi kiếm công kích uy lực rất lớn nhưng khẩu quyết là nhược điểm, vì thời gian niệm rất dài, kiếm chiêu uy lực càng mạnh thì thời gian niệm càng dài. Bây giờ Đường Tiêu chỉ niệm một chiêu thức tấn công cơ bản, nhưng niệm khoảng ba giây thì phi kiếm mới đánh hướng hồn thi.
Phập xoẹt! một tiếng, phi kiếm bên cạnh Đường Tiêu đâm vào trán hồn thi, đâm ra một lỗ máu khiến hồn thi liên tục hét thảm, nhưng vẫn không thể chém hồn thi chết ngay tại chỗ.
Đường Tiêu là người thông minh, đặc biệt về mặt võ học. Hắn rất nhanh nhận ra không thể đem lực lượng phù triện tạm thời còn rất yếu rót vào kiếm linh, cho nên không thể phát huy uy lực phi kiếm đầy đủ được.
Lại chật vật mấy lần đá đạp, niệm khẩu quyết chém ra vài phi kiếm, rốt cuộc phi kiếm của Đường Tiêu xuyên qua não hồn thi, bức hồn đoàn thoát ra khỏi cái xác.
Lúc Đường Tiêu mới vào Huyền Vũ Đại Lục thì bản thân cũng là hồn đoàn, nên hắn biết rõ ở trong thế giới nhân loại, năng lượng thần hồn của hồn đoàn sẽ nhanh chóng biến mất. Nên khi hồn đoàn tách khỏi thi thể, Đường Tiêu lập tức vươn tay tóm hồn đoàn vào trong lòng bàn tay, bóp hồn đoàn thành một viên hồn tinh, một chưởng vỗ vào trán, tẩm bổ phù triện và khối ý niệm trong người.
Viên hồn tinh này thể tích lớn hơn hồn tinh của Hoa Nghĩa nhiều, cũng cung cấp năng lượng thần hồn cho Đường Tiêu nhiều chút, khiến hắn có cảm giác rất thoải mái. Phù triện và khối ý niệm lần thứ hai ngưng tụ thêm vài phần.
Trải qua lần thực chiến này, Đường Tiêu chậm rãi phát hiện ra, sinh tồn trong Huyền Vũ Đại Lục, tăng tu vi võ công của mình rất quan trọng nhưng nuôi dưỡng kiếm linh, tìm phi kiếm mạnh mẽ cũng quan trọng không kém. Phải không ngừng lấy lực lượng phù triện nuôi nấng kiếm linh, để nó chậm rãi cường đại, vậy thì lực lượng công kích của phi kiếm sẽ mạnh hơn chút.