- Xếp hàng đứng theo thứ tự, tiến hành đo nhiệt độ! - Một giọng nam lỗ mãng vang lên, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trong tay cầm thước gõ gõ cái bàn.
Mấy trăm người bị giam trong phòng cách ly yếu ớt sắp xếp theo thứ tự lần lượt lấy nhiệt kế, Mạc Duy Dương cũng là một thành viên trong đó. Tới Hàn Quốc áo khoác tây đang mặc cũng bị ép cởi ra, d.iễn đàn lê q.uý đ,ôn hiện tại trên người mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, vóc người cao to trong đám người có vẻ như hạc đứng trong bầy gà.
Anh và Mộ Dung Tuyết bị tách ra tiến hành cách ly, vì anh đang sốt bị đưa vào khu cách ly quan trọng. Tình trạng của Mộ Dung Tuyết không nguy giống anh, cô chỉ là bị nhốt ở khu quan sát.
Thật sự anh ho khan rất nghiêm trọng, hơn nữa nước mũi cũng không ngừng chảy, rất giống với triệu chứng của cúm gia cầm. Nhưng anh tin chắc mình không phải người bệnh cúm gia cầm. Anh đưa tay sờ tìm điện thoại trong túi, mới nhớ tới điện thoại di động bị mất rồi. Bây giờ anh muốn nghe nhất là tiếng của cô, từ khi cách ly đến bây giờ vẫn chưa gọi cho cô một cú điện thoại nào. Hiện tại anh lo lắng cho cô hơn, có phải cô lại ngốc nghếch vì chờ điện thoại của anh mà ngủ không yên.
Mà cha mẹ của Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết cũng nhìn thấy cái tin tức mới này, cha mẹ hai nhà thông qua quan hệ liên lạc với cơ quan chính phủ Hàn Quốc bên kia, đi suốt đêm đến Hàn Quốc, nhưng một đường cũng không phải quá thuận lợi. Lúc nhập cảnh thì phải thông qua kiểm tra đạt tiêu chuẩn rồi mới có thể đi vào cảnh nội Hàn Quốc.
Kể từ khi Diệc Tâm Đồng thấy tin tức kia liền bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô thử gọi điện thoại cho Mạc thiếu gia, đều không người nghe, cúm gia cầm là cảm cúm nghiêm trọng cỡ nào chứ, tình trạng Mạc thiếu gia ở bên kia rốt cuộc như thế nào? Tại sao không nhận điện thoại của cô? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?
Cô không có cách nào chờ đợi hơn nữa, đã qua mấy ngày rồi, phá bên Hàn Quốc vẫn phong tỏa rất nghiêm như cũ, hơn nữa cúm gia cầm có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này cô chỉ có thể nghĩ cách để tiến vào trong cảnh nội.
Cô tìm tới Phi Ưng, biết anh nhất định có biện pháp đưa cô vào cảnh nội Hàn Quốc.
- Em muốn đi Hàn Quốc? - Phi Ưng có hơi giật mình.
- Uh, Phi Ưng, đưa em đi có được không?
- Tại sao muốn đi Hàn Quốc? Tình huống bên đó cũng không phải em không biết, cúm gia cầm rất nghiêm trọng. . . . . . - Phi Ưng lắc đầu một cái, không đồng ý nói.
- Anh ấy ở Hàn Quốc. - Cô nhỏ giọng nói.
Phi Ưng lập tức hiểu ra, cô muốn đi Hàn Quốc, hoàn toàn vì người đàn ông tên Mạc Duy Dương đó, anh khổ sở cười một tiếng.
Phi Ưng mở xe của anh ra đưa cô tiến vào cảnh nội Hàn Quốc, mặc dù qua kiểm an rất nghiêm, nhưng hai người vẫn thuận lợi thông qua.
Sau đó Phi Ưng thông qua dò thăm của thuộc hạ, biết Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết bị giam ở khu cách ly quan trọng của Hàn Quốc, Diệc Tâm Đồng vừa nghe cả trái tim cũng thắt lại.
- Nghe nói toàn bộ người bị cách ly giam trên núi, hiện tại đã trễ thế này, hay là chờ ngày mai hãy đi! - Phi Ưng nhìn bên ngoài trời đã tối đen, khuyên nhủ.
Diệc Tâm Đồng cũng biết không thể nóng lòng trong chốc lát, cho nên cô chỉ có thể quyết tâm nhịn tâm lý lo lắng, đồng ý sáng sớm ngày mai lên núi.
Mà cha mẹ của Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết đã sớm chạy tới khu cách ly, bởi vì bệnh nhân không thể gặp mặt người thân, nên bọn họ chỉ có thể thông qua quan hệ, để Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết với họ gặp mặt một lần.
Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết bị đưa ra khỏi khu cách ly, gặp mặt đám người Mạc Vi Phẩm trong một căn phòng nhỏ. Bởi vì thời gian gặp mặt có hạn, cho nên Mạc Vi Phẩm cũng chỉ có thể dặn dò mấy câu đơn giản, bảo hai người không phải lo lắng, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp đưa hai người an toàn ra ngoài.
Cả quá trình vẻ mặt Mạc Duy Dương đều không thay đổi chút nào, hoặc có thể nói là mím môi không nói một câu.
Mạc Vi Phẩm nhìn anh một cái;
- Dương, tình trạng của con nghiêm trọng so với Tuyết Nhi.
- Ông còn nói sao? Con trai đã sốt như vậy, ông xem nó cũng không còn sức sống nữa rồi! - Vũ Phong Nhi khóc sươt mướt nói.
Vẫn ngồi ở đây, Mộ Dung Thương có chút xấu hổ khuyên nhủ:
- Đều tại tôi cho bọn nó ra ngoài du lịch, vốn là du lịch rất tốt lại rước lấy cúm gia cầm, chuyện này. . . . . .
- Cha, hai người cũng trở về đi! Bọn con không có việc gì! - Mộ Dung Tuyết nhức đầu nói.
- Được rồi, chúng ta đi đi! Bọn nó sẽ không có chuyện!
Vốn là mấy người tới thăm, lại chỉ có thể thất vọng mà về, nơi này là Hàn Quốc, không phải thành phố J, cho nên muốn bảo đảm bọn họ ra còn cần chút thời gian.
Diệc Tâm Đồng mới sớm đã tỉnh, cứ không ngủ được, lo lắng Mạc Duy Dương có phải cũng dính vào cúm gia cầm hay không.
Bởi vì thời điểm bọn họ lên núi thời gian vẫn còn sớm, trên núi một màn sương mù dày đặc, xe lái cũng không vững vàng.
- Đồng Đồng, ở đây sương khá dày, xe đi khá chậm, trước tiên em có thể nghe ít âm nhạc! - Phi Ưng nhìn phía đường trước, không quên nhắc nhở.
Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Vùng này đường núi tương đối gập ghềnh, hơn nữa có sương mù, khiến xe nhiều lần bị dừng lại nửa đường.
Phi Ưng giữ tay lái, lông mày không tự chủ cau chặt, cảm giác có phần không được thuận lợi, vẻ mặt chợt thay đổi, xe giống như đang tuột xuống dốc.
- Đồng Đồng, hình như xe xảy ra chút vấn đề, chúng ta xuống xe trước! – Anh nhô đầu ra ngoài cửa liếc nhìn gầm xe, sắc mặt thay đổi mạnh, xe đang chảy dầu!
Diệc Tâm Đồng cũng để ý khác thường của xe, mà chỗ ngồi dưới người cô đang phát sinh rung động. Xe không ngừng lui về phía sau, mặc kệ Phi Ưng phanh xe thế nào, cũng không làm gì được, bởi vì xe đã mất đi khống chế, lao xuống dưới núi.
- Cẩn thận! - Bánh xe thai đột nhiên trượt, cả xe từ trên núi lăn xuống.
"Bùm!" tiếng va chạm khổng lồ của vật nặng khi ma sát qua mặt đất, cả xe lật lên, bánh xe lật lên trên, mui xe vị đập xuống tan tành không trụ được, hai người đều bị đè trong xe.
Phi Ưng vẫn còn một chút hơi thở, một đầu máu tươi khó khăn từ cửa sổ xe bò ra ngoài, bò đến bên kia xe, đưa tay kéo người bên trong ra ngoài, cuối cùng hai người ôm ngã xuống đất.
Bắp chân Diệc Tâm Đồng bị miếng thủy tinh đâm vào, máu tươi chảy dọc chân tất cả đều là máu đỏ. Trán của cô cũng bị thương, khóe miệng chảy một dòng máu, cả người đã sớm hôn mê.
Phi Ưng giữ lại một hơi, bàn tay dính đầy máu mò vào trong túi tìm điện thoại liên lạc với thuộc hạ, sau đó nhấn phím gọi:
- Mau tới, cứu người!
Nói xong câu này cả người anh ngã xuống ngực Diệc Tâm Đồng, cũng mất đi ý thức.
Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng được thuộc hạ của anh tìm được ở chân núi, sau đó hai người được đưa vào bệnh viện Seoul Hàn Quốc.
Phẫu thuật kéo dài tới mấy giờ cũng không làm cho hai người bị thương tỉnh lại. Sau khi phẫu thuật kết thúc, hai người bị đưa vào được đưa cùng một cái phòng bệnh nằm trên hai giường lớn khác nhau.
Phi Ưng tỉnh lại sớm hơn Diệc Tâm Đồng một bước. Khi anh tỉnh lại đã là ngày thứ tư rồi, mà trong bốn ngày phía bên Mạc Duy Dương cũng xảy ra thật lắm chuyện. Đầu tiên đã có bản báo cáo kết quả xét nghiệm của Mạc Duy Dương, năm bệnh nhân cùng phòng với anh, năm người đều xác nhận mắc phải cúm gia cầm, cho nên đám người Mạc Vi Phẩm cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, chuyện muốn cứu con trai ra ngoài còn phải dời lại một vài ngày.
Báo cáo xét nghiệm của Mộ Dung Tuyết đã có, xác nhận không phải người bệnh cúm gia cầm, cho nên cô được thả ra, chỉ có Mạc Duy Dương vẫn bị giam.
Phi Ưng vặn uốn cổ, hoạt động gân cốt, xác định mình còn sống. Anh đưa mắt nhìn về phía giường bệnh bên cạnh, vén chăn lên, xuống giường, đi tới bên giường của cô, ngồi xổm người xuống nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không nhịn được nắm tay cô. Anh chỉ bị thương đầu không nghiêm trọng lắm, ngược lại Đồng Đồng. . . . . .
Ánh mắt anh nhìn về phía chân cô, không nhịn được nhíu nhíu mày.
Anh đi tới phòng làm việc của bác sĩ, gõ cửa sau đó đi vào.
- Bác sĩ, chân Diệc Tâm Đồng như thế nào?
- Chân của cô ấy cần được phẫu thuật lần nữa. Anh nên cảm thấy may mắn vì cô ấy đã nhặt được cái mạng về, về phần chân, có lẽ sẽ tàn tật cả đời, cũng có khả năng chữa khỏi mới. Những cái này phải đợi bệnh nhân tỉnh lại rồi quan sát mới được! – Bác sĩ lắc đầu một cái thở dài nói.
Phi Ưng hít vào một ngụm khí lạnh, đưa tay níu lấy cổ áo bác sĩ:
- Cái gì gọi là có lẽ sẽ cả đời tàn tật? Ông nói cho rõ ràng đi!
Bác sĩ bị hành động thô lỗ của anh dọa sợ hết hồn, nuốt nước miếng giải thích:
- Tôi chỉ nói là có lẽ, có lẽ sẽ trị lành!
"Bốp!" Phi Ưng đập một quyền xuống bàn làm việc, lên tiếng ra lệnh:
- Tôi không muốn có lẽ, tôi muốn ông nhất định phải trị tốt chân của cô ấy, nếu không tôi nổ súng lấy mạng của ông!
Bác sĩ chưa từng gặp qua người thân dã man như vậy, bị dọa đến gan đều sắp không còn, gật đầu thật nhan:
- Tốt thôi. . . . . . tôi sẽ hết sức! Xin anh không nên kích động!
Phi Ưng nhân lúc cô đang hôn mê, phái người đi điều tra chuyện Mạc Duy Dương. Khiến anh cảm thấy khiếp sợ là Mạc Duy Dương đã bị xác nhận mắc phải cúm gia cầm, anh lo lắng liếc nhìn người trên giường. . . . . .
Cho đến ngày thứ năm, Diệc Tâm Đồng mới từ từ tỉnh lại, cô mơ màng mở mắt ra, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu thiên, hồi lâu mới mở miệng nói:
- Đây là đâu?
Âm thanh khô khốc phát ra từ trong miệng mình làm cô ợ hết hồn, sao cô lại phát ra loại âm thanh này? Hẳn đã ngủ quá lâu.
- Em đã tỉnh? Uống miếng nước chứ? - Phi Ưng đi tới bên giường cô đưa cốc nước đến miệng cô. Cô mở miệng uống một hớp nước, tay che cái trán, phát ra một tiếng rên:
- Em đang ở bệnh viện?
Ánh mắt của cô liếc thấy đồng phục bệnh nhân trên người mình cùng với cái chân bị treo lên, cô trợn to mắt hoảng sợ hỏi:
- Chân của em sao thế?
Cô thử di động chân của mình, lại phát hiện chân rất đau, hơn nữa hoàn toàn không có chút sức lực, chân của cô sao vậy?
- Đồng Đồng. . . . . . chân của em bị thương, trước hết không nên lộn xộn. - Phi Ưng vội ấn cô lại trên giường, đề phòng cô lộn xộn.
Hai tay Diệc Tâm Đồng nâng bắp đùi của mình, hốc mắt đỏ lên hỏi:
- Chân của em đã xảy ra chuyện phải không? Vậy Mạc thiếu gia đây? Anh ấy có tin tức gì không?
Phi Ưng có hơi khó xử quay đầu, không biết làm sao nói cho cô biết chuyện Mạc Duy Dương bị chẩn đoán mắc cúm gia cầm.
Anh không nói lời nào, cô cảm thấy nhất định anh có chuyện gạt cô. Cô nôn nóng hỏi:
- Có phải Mạc thiếu gia đã xảy ra chuyện không? Phi Ưng anh mau nói cho em biết, Mạc thiếu gia thế nào?
- Trước hết em không nên kích động. . . . . . - Anh vội đè bả vai của cô lại phòng cho cô lộn xộn thương tổn đến chân.
- Nói cho em biết, anh ấy thế nào?
- Em hãy nghe cho kỹ, anh ta đã bị chẩn đoán mắc phải cúm gia cầm, cho nên em nghỉ ngơi, trước không cần lo cho anh ta, trước lo tốt chính mình. Chính chân của em cũng sắp tàn phế, còn nghĩ tới anh ta làm gì? - Phi Ưng tức giận hét lớn với cô.
Nước mắt cô tràn mi, nhìn anh nghẹn ngào hỏi:
- Đây không phải là sự thật, anh gạt em đúng không?