Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệc Tâm Đồng trắng bệch nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt không dám nhìn vẻ mặt vô cùng âm u của anh, chỉ không ngừng lùi về phía sau.
Tay anh duỗi một cái, kéo lấy cơ thể đang lui về phía sau vào trong ngực, tay giữ ở ngang hông không tự chủ tăng thêm sức lực.
- Tới cùng ai?
Đôi mắt sắc bén cố định trên khuôn mặt hoang mang sợ hãi của le quy don cô, môi mỏng nhẹ nhàng cử động, trên mặt bình tĩnh không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
Nhưng cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, đôi tay không ngừng nắm làn váy ở dưới, cúi đầu cắn môi không nói.
Đang lúc ấy thì, một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
- Dương. . . . . .
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu lên, nhìn cô gái xuất hiện trước mặt mình, con ngươi trong nháy mắt mở to, là cô ấy? Cô gái vừa dội cho cô một thân rượu.
Mà cô ấy lại có thể gọi người đàn ông này là ‘Dương’, có thể thấy được quan hệ của hai người không phải bình thường. Nhìn cách ăn mặc của cô gái này, không diêm dúa lòe loẹt giống những cô gái anh thường lui tới lúc trước, mà là khêu gợi không tìm ra một chút khuyết điểm. Cả người cô gái tản ra sự cao quý bẩm sinh, chiều cao của cô ấy cũng phải là m trở lên.
Hai tay cô ấy rất tự nhiên ôm cánh tay người đàn ông kia, đường cong đầy đặn dính vào bên eo của anh, hai người đứng chung một chỗ, không thể nghi ngờ là một đôi trời sinh, rất xứng đôi.
Diệc Tâm Đồng nhìn Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương cũng nhìn cô, ánh mắt Mộ Dung Tuyết dò xét giữa hai người, cười khẽ đặt cằm trên vai anh hỏi:
- Người quen?
Mạc Duy Dương tỉnh táo lại, lại gần bên tai Mộ Dung Tuyết, không biết nói gì, Mộ Dung Tuyết nhìn cô một cái, cong môi đỏ mọng, sau đó nói:
- Em ra ngoài chờ anh! Anh nhanh lên một chút. . . . . .
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ nghe được anh mở miệng nói:
- Bộ đồ này rất không thích hợp với em, về sau không có lệnh của tôi không được phép đến những bữa tiệc như thế này, tôi gọi quản gia đưa em về!
Giao phó xong tất cả, anh xoay người muốn rời đi, lại bị cô mở miệng kêu lên:
- Mạc thiếu gia, không cần gọi quản gia, em ngồi xe bạn trở về nhà! Còn nữa, người đã nói muốn để em độc lập, thì không nên quản em mặc quần áo gì, tới nơi nào.
Đôi mắt u ám cử động , khóe miệng khẽ giương lên, trong mắt thoáng qua ý cười lạnh như không cười:
- Được, nếu như cảm thấy mình đã trưởng thành, không cần sự quan tâm của tôi nữa, thì cứ việc làm!
Anh nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó gần như không quay đầu lại lướt qua cô đi mất. Diệc Tâm Đồng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, trong mắt ngập đầy nước mắt, cắn môi bắt đầu hối hận khi nói ra lời nói như thế, muốn đuổi theo anh nói anh không cần đi, nhưng dưới chân lại giống như nặng ngàn cân, thế nào cũng không thể bước đi.
Cho đến khi Vũ Lạc Trạch tìm được cô:
- Diệc Tâm Đồng!
Cô len lén xoa xoa nước mắt, xoay người về phía anh cười nói:
- Vũ Lạc Trạch, có thể đưa em về nhà trọ không?
- Dĩ nhiên, đi thôi!
Diệc Tâm Đồng cúi đầu cùng anh ra khỏi đại sảnh của bữa tiệc.
Sau khi ngồi lên xe Vũ Lạc Trạch , Diệc Tâm Đồng lo lắng bạn tốt sẽ đi xung quanh tìm cô, gọi điện thoại cho Quan Hi, nói cho Quan Hi biết cô đã ngồi xe rời đi.
- Tâm Đồng, sao không đợi tớ trở lại, không để ý tới bạn thân quá rồi, được lắm. . . . . . Đi coi như xong, vốn muốn giới thiệu trai đẹp cho cậu biết, lại chạy mất rồi!
Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng Quan Hi bất mãn oán trách.
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn Vũ Lạc Trạch đang chuyên tâm lái xe, sau đó nghiêng người sang nhẹ giọng nói:
- Thật xin lỗi Hi!
- Không có việc gì..., vậy cậu về nghỉ ngơi sớm một chút đi!
- Được. - Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, thoắt cái trời đã khuya rồi.