- Nếu như bị Lục Hạo Nam thấy được nhất định sẽ cho rằng tôi đang lên giường với một người đàn ông. Mộ Dung Tuyết cô có thể tiếp tục đốt lửa, xem ai sẽ là người chịu thiệt?
Không biết là câu đó kích động cô chỗ nào, chỉ thấy khóe mắt cô chớp chớp lãng tránh, có chút ẩm ướt, nhanh chóng bò xuống khỏi người anh, xuống giường đưa lưng về phía anh bắt đầu mặc quần áo.
Mạc Duy Dương nhấp nháy khóe môi, ung dung, thản nhiên nói:
- Đến ghế sofa ngủ!
Mộ Dung Tuyết dừng mặc quần áo tay lại, bất chợt xoay người nhìn về phía anh quát:
- Mạc Duy Dương, tôi hận anh chết đi được!
Thái độ Mạc Duy Dương một chút cũng không thay đổi, tiếp tục nói:
- Ngủ trên sofa!
Mộ Dung Tuyết không cam lòng nói:
- Anh là đàn ông, phải ngủ trên sofa cũng phải là anh, làm sao có thể bảo một cô gái như tôi ngủ trên sofa! Ga lăng của anh đi đâu rồi?
Mạc Duy Dương nhìn cô chằm chằm, cho đến khi hốc mắt cô dần dần ẩm ướt. . . . . .
Cả đêm Diệc Tâm Đồng cũng không ngủ ngon, lúc thức dậy dưới hốc mắt có hai quầng thâm mắt. Cố gắng để mình không bị thấy vẻ mất mát, cô cầm bánh phấn đánh lên mặt mình.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, trên bàn cơm ở phòng khách bày bữa ăn sáng, đôi nam nữ kia không đợi cô đã bắt đầu ăn bữa ăn sáng mà chỗ ngồi vố dĩ thuộc về cô đã bị Mộ Dung Tuyết chiếm đoạt. Trong lòng cô khó tránh toát ra một tia chua xót. Một bàn ăn hình vuông bốn người, cô chọn vị trí đối diện Mạc Duy Dương.
Đột nhiên Mạc Duy Dương nói:
- Ăn xong bữa này, thu dọn đồ đạc trở về đại lục!
Mộ Dung Tuyết dĩ nhiên biết anh đang nói cô, nhưng nghĩ tới một đêm ngủ trên ghế sa lon tối qua, cô bĩu môi:
- Chẳng lẽ anh không sợ em về mách lẻo?
- Cứ việc đi! - Anh vô tình hừ lạnh nói.
- Anh. . . . . . - Mộ Dung Tuyết biết mình nói không lại anh, đôi mắt cô thoáng qua một tia cười giảo hoạt, trong nháy mắt dời tầm mắt vào trên người Diệc Tâm Đồng vẫn im lặng không nói gì. Cô phất phất cái thìa trên tay, cười nói:
- Cô bé, em tên gì? Là tình nhân nhỏ Dương bao dưỡng thật sao?
- Phốc. . . . . . - Thiếu chút nữa Diệc Tâm Đồng phun canh trong miệng ra, kinh ngạc nhìn thẳng vào cô ấy.
Cô hừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Cô không cần nói tôi cũng biết rõ, cô chính là cái cô bé cô nhi đó chứ gì? Bác Mạc vẫn luôn không thích cô, cô có. . . . . .
Mạc Duy Dương không nhịn được ngắt lời cô:
- Mộ Dung Tuyết quản cái miệng của mình đi! Ở đây có bánh bao, cầm nhét vào đi!
Mộ Dung Tuyết căm hận trừng mắt liếc anh một cái, đứng dậy cầm túi trên bàn lên, rống to:
- Bây giờ tôi lập tức trở về! Không quấy rầy các người, bái bai!
Cô nói đi là đi, cửa bị cô đóng lại vang dội.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Căn phòng nhanh chóng rơi vào trong yên tĩnh vô cùng, Diệc Tâm Đồng len lén nhìn anh một cái, mà anh cũng đang nhìn cô. Cô chột dạ vội cúi đầu ăn cháo trên tay.
Chỉ nghe được giọng của anh vang lên trên đỉnh đầu:
- Tôi đi đây!
- Vâng! - Cô không biết còn có thể nói gì, trong miệng có lẫn cháo nhỏ giọng đáp lại.
Anh cũng không giải thích với cô về chuyện Mộ Dung Tuyết chỉ cầm áo khoác và cặp công văn lên, rời khỏi trước mặt cô.
Cả người Diệc Tâm Đồng tê liệt ngã xuống trên ghế, cô đang yêu cầu xa với cái gì? Yêu cầu giải thích của anh sao? Anh làm việc gì cho tới giờ đều không cần giải thích với cô, tim giống hệt như bị cái gì đó chặn đến sít sao làm cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Món cháo cô thích ăn nhất bây giờ cũng trở thành độc dược mạn tính, ăn mòn xương cốt cô.
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới hai ngày đi công tác Hawai cuối cùng. Tâm tình cô vì Mộ Dung Tuyết mà bị láp kín bóng râm màu xám tro. Xem như không có Mộ Dung Tuyết cũng sẽ có những cô gái khác thay thế được vị trí của cô, đứng ở bên cạnh người đàn ông đó.