Diệc Tâm Đồng cảm thấy thấy khí lạnh cả người từ bàn chân chạy lên đến não, mà hơn hoảng nhất là trong đám người đột nhiên có một gương mặt quen thuộc nhìn vào cô, cô không chỗ lẩn trốn bị đôi mắt đen như mực của người đàn ông nhìn chòng chọc.
Mạc Duy Dương nhoài người không biết nói cái gì với mấy người đàn ông hói kia , vòng qua cái bàn lớn đi về phía cửa. Đi tới cửa, một tay níu lấy cánh tay của cô, kéo cô đi.
Anh đi rất nhanh , khay trên tay bị anh đoạt đi, cô bị kéo vào toilet.
- Chuyện gì xảy ra đây? – Anh hất cô ra một cái, ánh mắt quan sát khuôn mặt, quần áo cô mặc từ trên xuống dưới, ánh mắt lóe lửa giận truyện được chuyển ngưc ở diễn đàn lê,quý,đôn, đăng ở bất kỳ nơi khác đều là ăn cắp, mọi người hãy đọc truyện tại nguồn và tẩy chay những kẻ ăn cắp.
Cô xoa cổ tay, cúi đầu không dám nhìn anh.
Cả người anh tản ra hơi thở nguy hiểm đến gần cô, giọng điệu lạnh lùng làm người ta vô cùng phẫn nộ:
- Muốn làm mất hết thể diện sao, chẳng lẽ tiền tiêu vặt tôi đưa cho em không đủ? Em muốn ở đây làm tôi mất hết thể diện?
Ngón tay của anh nâng cằm cô lên, môi mỏng cử động:
- Nói chuyện!
- Không phải! - Cô nhẹ chau lông mày lại.
- Không phải cái gì? Ăn mặc thành bộ dạng gì vậy, tôi tạo điều kiện cho em đi học, không phải để cho em học người khác ra vào hộp đêm? - Anh dùng giọng nghiêm nghị chưa bao giờ thấy mắng.
Lòng tự ái của Diệc Tâm Đồng bị tổn thương nghiêm trọng, cô ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh, đem thứ chuẩn bị đã lâu mà thốt thành lời:
- Ra vào hộp đêm thì sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép mấy người đàn ông phong lưu các người ra vào tìm vui, không thể để cho những người như chúng tôi dựa vào sức lao động làm việc đi vào?
Cô nói xong, lưng duỗi thẳng tắp, nói xong những lời này không có sảng khoái như dự tính, ngược lại cảm thấy tâm nặng trĩu không cách nào hô hấp.
Anh không, giận bật cười, ngón tay bị anh bóp chặt lộp cộp vang dội, cằm của anh vì tức giận mà căng lên, trên mặt lúc trắng lúc xanh, khóe miệng giật giật kịch liệt.
Đây là cô gái anh nhận sao? Là cô không sai, nhưng những lời này sao lại nói ra từ trong miệng cô, anh khó có thể tin được mà nhìn cô, đến cuối cùng cất tiếng cười to:
- Ha ha, Diệc Tâm Đồng, xem ra tôi đối với em thật sự tốt quá nên mới có thể khiến em vô phương vô kế, phạm sai lầm nên bị trừng phạt, hiện tại cút về nhà cho tôi, tiền tiêu vặt tháng sau giảm một nửa!
Diệc Tâm Đồng cắn răng nghiến lợi nói:
- Giảm một nửa thì giảm một nửa! Người cho rằng tôi cần tiền của người lắm sao? Giữ lại tiền để cho vợ tương lai và con người đi!
Trong nháy mắt mắt anh nheo lại, đưa tay giữ chặt cổ của cô, giọng lạnh lẽo nói:
- Diệc Tâm Đồng, có đôi lời em nói đúng rồi, tiền của tôi đúng là muốn để lại cho vợ và con tôi, không nên dễ dàng yêu tôi... tôi đã có cô gái mình thích, đời này cũng không thể cưới em, hiểu chưa? .Sức lực trên tay anh càng lúc càng tăng, cô chịu đựng đến sắp hít thở không thông.
Anh một tay hất cô ra, hại cô bị đẩy ngã xuống đất, đặt mông ngồi dưới đất, nước mắt của cô từng giọt lớn rơi xuống, là cô tự cho mình quá quan trọng sao? Cho dù anh đối tốt với cô, cho dù thích thật ra thì cũng chỉ là bố thí của anh, sao cô có thể quên sự thực mình là cô nhi.
Tay Mạc Duy Dương hơi run rút lại, sắc mặt như bụi nhìn cô gái ngồi dưới đất.
Cô nâng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn anh rất kiên định, cắn răng mà nói ra:
- Vâng, tôi không sẽ không yêu người! - Cô giơ ống tay áo lên ra sức lau nước mắt trên khuôn mặt, quay đầu không nhìn ánh mắt chán ghét của anh.
Mạc Duy Dương nhìn nàng một cái, xoay người đóng sập cửa đi mất. Vừa ra khỏi toilet anh lập tức gọi một cú điện thoại, nhỏ giọng căn dặn nói:
- Thay toàn bộ giám thị h một ngày của Diệc Tâm Đồng, không được sai sót!
Diệc Tâm Đồng lảo đảo vịn vào bồn rửa tay đứng lên, mở khóa vòi nước, tạt nước ào ào lên khuôn mặt cho đến khi cơ thịt trên mặt cứng ngắc mới đi ra khỏi toilet.