Buổi tối, Diệc Tâm Đồng và Thượng Quan Tước được phân đến một cái phòng, may mắn trong phòng có hai cái giường.
Thượng Quan Tước nói với cô:
- Mệt mỏi một ngày, em đi tắm đi!
Quả thật cô có chút mệt mỏi, lấy quần áo trong túi của mình ra, vào phòng tắm.
Cô mới vừa đi không lâu, điện thoại bị quên trong túi rơ trên giường phát ra tiếng chuông "ong ong".
Thượng Quan Tước đi tới bên giường, cầm túi của cô lên, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn điện thoại hiện thị tới; "Mạc thiếu gia".
Cảm giác là một người đàn ông, anh đưa mắt nhìn về phía phòng tắm sau đó nhấn xuống phím call màu xanh lá cây.
- Xin chào, Đồng Đồng đi tắm, anh có thể gọi lại sau! - Không đợi đối phương mở miệng, Thượng Quan Tước đã chen lên mở miệng trước .
Mạc Duy Dương vừa nghe thấy một giọng nam, sắc mặt thay đổi, không tự chủ nắm chặt ly rượu ở trong tay, từ từ mở miệng nói:
- Anh là ai? Sao có thể có điện thoại di động của cô ấy?
Thượng Quan Tước rất khách sáo trả lời:
- Tôi là bạn trai Đồng Đồng! Anh là ai?
Trong nháy mắt sắc mặt Mạc Duy Dương che kín mây đen, bạn trai? Không phải cô nói cùng đi với bạn học nữ sao? Sao lại ở chung một chỗ với một tên đàn ông! Suy nghĩ tức giận tràn đầy trong lòng, môi mỏng của anh cong lên, lạnh lùng mở miệng nói:
- Bảo cô ấy nghe điện thoại!
- Bây giờ cô ấy không rãnh!
Mạc Duy Dương giận đến thiếu chút nữa quăng điện thoại, nhưng lý trí nhắc nhở anh phải tỉnh táo.
Diệc Tâm Đồng từ phòng tắm ra ngoài, sắc mặt tái nhợt nhìn thẳng điện thoại trong tay Thượng Quan Tước, quăng quần áo trên tay, tiến lên đoạt lấy điện thoại trong tay anh, có chút tức giận nói:
- Sao anh có thể làm bừa với điện thoại của em!
Thượng Quan Tước vội vàng giải thích:
- Anh thấy em đang tắm nên giúp em nhận lấy!
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn hiển thị ‘Mạc thiếu gia’đang gọi điện, cả trái tim đều lạnh.
Cô biết không phải anh cố ý nghe điện thoại của cô, nhưng cô nên giải thích như thế nào với người đàn ông kia?
Cắn môi, cô len lén vào toilet, đóng cửa lại, đưa lưng về phía vách tường gọi một tiếng:
- Mạc thiếu gia!
- Ở đâu? Người đàn ông kia là ai? – Giọng Mạc Duy Dương giống như tới từ địa ngục lạnh lẽo thấu xương, cô không tự chủ lạnh cả đáy lòng.
- Bạn học! - Cô siết chặt vạt áo, sợ bị anh đoán được.
- Bạn học nào tốt như vậy? Còn giúp em nhận điện thoại? Còn tự xưng mình là bạn trai của em? – Anh chịu đựng, tức giận lạnh lùng giễu cợt nói.
Trong lòng Diệc Tâm Đồng cả kinh, Thượng Quan Tước nói với anh những thứ này?
Cô khẩn trương nói:
- Chỉ là bạn học bình thường!
- Đêm hôm khuya khoắc, vị bạn học phổ thông kia của em còn có sở thích ở chung một phòng với bạn học nữ sao? Diệc Tâm Đồng, vẫn còn ở giấu tôi hả? Lập tức trở về cho tôi! - Một câu cuối cùng gần như là anh hét ra.
Diệc Tâm Đồng đau lòng mà khóc lên:
- Em không muốn về! Em muốn cắm trại! - Cô thật sự rất thích cắm trại, không phải cô cố tình không nghe lời của anh.
Nhưng Mạc Duy Dương nghe những lời này chỉ cảm thấy chói tai, không về? Chuẩn bị qua đêm với người bạn trai kia thật sao?
Anh tức giận nói:
- Tôi lập tức để cho người lái xe tới đón em trở về, em phải về. Nhớ trước đã đồng ý cái gì với tôi? Thật sư quên hết sao? Có cần tôi phải nhắc nhở em hay không?
- Em không, nhưng em lại thật sự rất thích cắm trại, Mạc thiếu gia cầu xin người cho em thêm chút thời gian, còn hai ngày, tự em sẽ trở về! – Cô ôm miệng, khóc ròng nói.
- Cho em nhiều thời gian hơn để qua đêm với đàn ông khác sao? Diệc Tâm Đồng, không ngờ em lại trở nên hư hỏng như vậy! Em chính là Diệc Tâm Đồng mà tôi biết sao? - Mạc Duy Dương cười lạnh lùng nói.
- Là em, đương nhiên đúng là em! Mạc thiếu gia, em thật sự muốn cắm trại, không liên quan đến Thượng Quan Tước! – Cô kích động thốt ra, nói xong mới phát hiện đã không kịp nữa rồi.
- Thượng Quan Tước? Ở chung một chỗ với Thượng Quan Tước? – Giọng Mạc Duy Dương chợt lạnh đi, chỉ còn lại nụ cười âm u.