Lúc đi ra từ nhà tù cho đến khi về đến nhà, đã là khoảng mười một giờ, Lê Lạc lười đi ra ngoài lần nữa, nên để cho Đặng Lương đi đến nhà hàng gần đó đóng hộp một phần thức ăn đơn giản mang về, kết quả là khi anh vừa mở hộp ra nhìn một cái: Cải xoăn luộc, rau cần tây, tôm xào nhạt...! Anh ăn được hai miếng, thực sự là cảm thấy thanh đạm đến không còn khẩu vị gì nữa, nên để hết cho Đặng Lương.
"Anh, anh không ăn sao?"
"Cái này làm sao mà ăn, một chút dầu với muối cũng không có đúng không?"
Đặng Lương tận tình khuyên nhủ: "Gần đây anh thức khuya, lịch trình thì dày đặc, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ được, dễ nổi mụn, còn dễ phát phì nữa!"
"Cậu tưởng mấy cái máy thể hình trong phòng tập gym của tôi để trưng à?" Lê Lạc vén vạt áo lên, để lộ ra một nửa vòng eo trắng nõn: "Nè nè nè, nhìn cơ bụng của anh cậu đi, có thiếu miếng nào không hả?"
Đặng Lương vội vàng che mắt lại, lại không nhịn được mà nhìn qua khe ngón tay: "Wow, anh, dáng người của anh thật quyến rũ!"
"Có biết nói chuyện không hả? Cái này gọi là nam quá!"
"Dù sao, dù sao thì cũng là rất đẹp trai!" Đặng Lương sờ sờ một bụng mỡ của mình, ợ một hơi: "Em cũng không ăn nữa, chiều đi gặp nữ thần của em, phải anh tuấn tiêu sái một chút."
Lê Lạc cười phụt thành tiếng: "Có cần tôi chọn cho cậu một bộ quần áo không?"
Đặng Lương lập tức gật đầu như trống bỏi.
"Đợi đó, tôi đi thay đồ trước đã."
Lê Lạc bước vào phòng thay đổi, cởi áo khoác ngoài trên người mình ra, đứng trước tủ treo đầy quần áo của mình, suy nghĩ xem hôm nay phối đồ gì mặc ra ngoài.
Buổi sáng đi thăm tù ăn mặc giản dị, buổi chiều đến đài truyền hình tuy là sẽ phải thay đồ, nhưng mà quá trình di chuyển ở giữa cũng không thể ăn mặc tùy tiện được, nếu không thì bị fan hoặc truyền thông chụp phải hình không chỉnh sửa gì, hình tượng quý công tử tinh tế của anh sẽ tan vỡ mất thôi.
Cũng may anh là giá treo đồ trời sinh, mặc cái bao bố cũng không khó nhìn cho lắm, lại thêm thẩm mỹ quần áo của anh rất ổn, trước nay vẫn luôn được các blogger thời trang xem là hình mẫu về việc gu thời trang xuất sắc mà thảo luận.
Nếu như không phải như vậy thì cũng sẽ không lọt vào mắt xanh của nhãn hàng G, trở thành người đại ngôn châu Á đầu tiên của họ.
Người đại ngôn...!ha.
Lê Lạc cất bộ quần áo được nhãn hàng G tài trợ vừa lấy ra lại vào tủ quần áo.
Tuy là Đoạn Minh Dương đồng ý hợp tác với anh, nhưng mà vị trí người đại ngôn này chắc là hắn sẽ không nhường cho anh rồi, tình mới bao giờ cũng được cưng chiều hơn tình cũ mà.
Huống chi anh còn chẳng được xem là tình cũ nữa.
Lâm Trừng có thể quang minh chính đại mà gọi một tiếng "Anh Minh Dương", còn đổi lại được một tiếng gọi "Trừng Trừng" của hắn.
Trước kia lúc anh gọi Minh Dương, nhiều lắm cũng chỉ đổi lại được một câu "Có chuyện gì" của người đó.
Đến cả gọi tên cũng rất ít khi gọi, thì càng khỏi phải nói đến việc gọi tên thân mật của anh là "Lạc Lạc" gì đó.
Ọe, nghe là thấy gớm, õng à õng ẹo không ra gì, ai mà thèm.
Lê Lạc chọn đến bực mình, bèn nhắm mắt lại chỉ đại vào tủ, lấy một bộ quần áo thoải mái ra.
Má, vẫn là của hãng G.
Khoảng thời gian trước nhãn hàng cũng tưởng là lần đại ngôn này coi như là ván đã đóng thuyền rồi, cho nên đồ tài trợ đưa đến có thể chất thành đống được luôn, muốn lựa một bộ không phải nhãn hàng này cũng khó nữa là.
Không thể làm chậm trễ thời gian, Lê Lạc chỉ đành thỏa hiệp, nhanh chóng thay bộ đồ mà anh chỉ trúng lên, sau đó đứng trước cái gương toàn thân mà chọn phụ kiện.
Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên rung "rè rè", anh liếc tên người gọi một cái, ấn mở loa ngoài:
"Alo, có gì thì nói, ba cậu đang bận đây."
"Tôi có chuyện hay là cậu có chuyện hả?" Giang đại Ảnh đế vừa nghe máy là liền bắt đầu mỉa mai, "Tôi nghe nói rồi, Đoạn Minh Dương thu mua "Ngôi sao sáng" bên cậu à? Còn muốn phong sát cậu? Con trai à, muốn xin tôi dẹp yên cho thì cứ nói thẳng, ba đây không phải là người thấy chết không cứu đâu."
"Thôi đi." Lê Lạc bật cười, "Cậu rảnh mà lo cho tôi à? Gần đây không phải là đang ghép cặp với ca sĩ nhỏ họ Hạ nào đó rất hăng say hay sao? Sao, thay đổi xu hướng tính dục rồi? Không thích gái ngực to dễ thương nữa à?"
"Sao có thể chứ?" Giang Lưu Thâm ngừng lại, "Có điều bạn nhỏ đó quả thực là rất thú vị, để hôm nào giới thiệu cho cậu biết."
"Chà, Giang Đại thiếu gia khi nào mà lại trở nên nhiệt tình như vậy rồi?"
Giang Lưu Thâm không tiếp lời anh: "Cậu đừng hòng mà đổi chủ đề, nói thật đi, chuyện này thật sự không cần tôi ra mặt à?"
"Không cần, tôi đã gặp mặt Đoạn Minh Dương rồi, cũng đã thỏa thuận được giao dịch hòa bình rồi, tạm thời hắn sẽ không gây rắc rối cho tôi, tôi cũng sẽ không báo thù hắn."
"Mẹ nó, cậu và Đoạn Minh Dương còn có giao dịch với nhau?" Giang Lưu Thâm hiếm khi kinh ngạc, "Cậu quên là ba cậu bị ai hại thành ra như thế sao?"
"Bị tôi hại." Lê Lạc đổi một sợi dây chuyền, để lên cổ ướm thử, giọng điệu nhàn nhạt, "Cho nên tôi phải trả lại sự trong sạch cho ông."
"Cậu làm như thế này là đang đưa dê vào miệng cọp."
"Chiêu này của tôi gọi là không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con."
"Cậu chắc chắn là cậu chỉ là vì cứu ba cậu thôi? Chứ không phải là nhóm lại tình cũ với người xưa đó chứ?" Giang Lưu Thâm nói với giọng điệu sâu xa, "A Lạc à, kiểu kịch bản như là tra công và tiện thụ như vậy, cậu đừng có diễn đấy."
Lê Lạc cười phụt thành tiếng: "Cậu học mấy cái từ dâm đãng như vậy ở đâu thế hả? Cho dù là tôi có muốn nhen nhóm lại tình cũ, thì đầu tiên cũng phải có tình cũ đã chứ.
Giữa tôi và hắn, từng có tình hay sao?"
"Có hay không thì tự trong lòng cậu biết rõ, năm xưa chẳng biết là ai khóc còn lớn hơn một đứa ngu nữa."
Bàn tay Lê Lạc khựng lại, vứt sợi dây chuyền về lại trong ngăn kéo: "Đó là tôi đang khóc cho ba tôi, hiểu lầm ba tôi biết bao nhiêu năm như thế, cảm thấy áy náy, biết chưa?"
"Được, cậu nói gì thì là đó thôi, dù sao thì ý cậu cũng đã quyết, tôi cũng không khuyên được.
Nhưng mà cậu phải hứa với tôi, nếu như gặp phải tên họ Đoạn kia nữa thì phải dùng mũi mà nhìn hắn."
"Cút, tôi cũng phải có gánh nặng làm thần tượng chứ?" Lê Lạc cười mắng, "Tóm lại là chuyện giữa tôi và hắn cậu đừng lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa thôi."
Sau khi cúp điện thoại, Lê Lạc cũng coi như là tìm được một sợi dây chuyền hợp ý, vén tóc dài qua một bên, đưa tay ra phía sau cổ kéo chốt, đứng trước gương soi một lát, chỉ cảm thấy tóc dài thực là vướng víu, nên lấy đại một sợi dây buộc tóc ở phía sau ra buộc đại lên, rồi lại nhìn nhìn, vẫn cảm thấy chướng mắt như cũ.
"Cốc cốc!", Đặng Lương đợi ở bên ngoài quá lâu, đến gõ cửa: "Anh Lạc, xong chưa vậy?"
"Xong rồi." Lê Lạc mở cánh cửa phòng thay đồ ra, vừa mở ra là đã than vãn: "Tóc dài thật là phiền phức."
Đặng Lương bất lực, lặp lại lần thứ một trăm lẻ tám: "Vậy thì cắt đi thôi."
Lê Lạc không tiếp lời, đẩy cậu vào trong phòng thay đồ, sau khi chọn đồ một hồi thì mới trả lời lần thứ một trăm lẻ chín:
"Thôi vậy."
Lúc chiếc xe Ferrari kiêu ngạo sặc sỡ chạy đến đài truyền hình, quả nhiên là đã có một đám fan vây quanh hú hét rồi.
Lê Lạc là một trong số ít những minh tinh mỗi khi xuất hiện trong một hoạt động gì đó thường sẽ tự lái xe của mình đi, chiếc xe mỗi một lần xuất hiện đều đặc biệt khoa trương xa hoa, muốn không nhận ra cũng khó.
Cũng may là đài truyền hình đã đặt rào chắn sẵn từ lâu, fan cũng coi như là biết giữ quy định, không có cố gắng chen chúc chui vào trong, chỉ đứng vây ở bên ngoài giơ tấm banner, kích động mà gọi tên thần tượng của mình thôi.
Lê Lạc xuống xe, gỡ cặp kính râm xuống gài lên cổ áo, vẫy vẫy tay với fan của mình, cười nói: "Nhớ anh không?"
Chuyến này anh ra nước ngoài tốn không ít thời gian, sau khi về nước cũng không có lộ diện mấy, tính ra cũng đã gần một tháng không xuất hiện trước mặt fan rồi.
Bởi vì vậy mà hôm nay fan nhiệt tình hơn so với bình thường, chắp tay lớn tiếng hét: "Nhớ!!!"
"Anh cũng nhớ mấy em." Lê Lạc tặng kèm mọt cái nháy mắt, "Nhớ đón xem chương trình kì này nha."
"Aaaaaaa dạ!"
Đặng Lương đi theo phía sau bước vào trong đài truyền hình, đầu óc vẫn còn ong ong vì những tiếng hét như là bùng nổ khi nãy.
Anh Lạc nhà cậu đúng là rất biết thu hút fan, hình tượng của chính anh Lạc là kiểu công tử dịu dàng, nhân vật anh diễn cũng là nam chính ngọt ngào đến tận trời, cộng thêm gương mặt đủ để mê hoặc chúng sanh này nữa, nên cho dù là một câu nói bình thường hơn nữa nói ra từ miệng anh cũng vô cùng thu hút, những câu nói tình cảm sến súa được anh nói ra đều có thể khiến cho fan phấn khích tột độ.
Giống như là trong bộ phim đang hot này, có một cảnh là Lê Lạc nữ chính do Triệu San San diễn, cởi lớp quần áo bằng lụa của cô ra, cắn lên vành tai cô thấp giọng mà nói:
"Anh muốn em..."
Phân cảnh ngắn ngủi đó được cắt đi cắt lại thành vô số bức ảnh động và ảnh chỉnh sửa, tấm nào cũng được share đến mấy chục ngàn lần, tất cả những nơi share ảnh đều có tiếng khóc ai oán như ma quỷ của các thiếu nữ, nước mắt họ chảy thành sông, khóc bảo muốn sinh con cho Lê Lạc.
Đừng nói đến fan, đến cả nữ chính Triệu San San thường diễn phim ngôn tình, đã từng đóng chung với vô số ngôi sao nam đẹp trai cũng bị NG mấy lần mới có thể quay xong cảnh này, mấy ngày sau đó chỉ cần nhìn thấy Lê Lạc thì đều đỏ mặt, rõ ràng là cô ấy đã quá chìm đắm trong cảnh diễn rồi bị mê hoặc, trong sáng trong tối đều đang bắn điện cho anh Lạc mà.
Nhưng mà Lê Lạc thoát vai rất nhanh, cho dù diễn có thân mật ngọt ngào đến đâu đi nữa, chỉ cần đạo diễn hô cắt là anh lập tức có thể thoát ra khỏi vai diễn, đối với sự thể hiện của cô ấy cũng khá là bình tĩnh xa cách.
Kết quả chưa được mấy ngày thì bị người qua đường chụp được hình anh và Triệu San San đi ăn riêng với nhau.
Có lúc Đặng Lương thực sự không hiểu chủ nhân nhà anh rốt cuộc là có tình cảm hay không có tình cảm với những nữ minh tinh này nữa.
Nhưng mà ít nhất là bây giờ, hai người Lê Lạc và Triệu San San dường như là nói chuyện rất vui vẻ.
"Sàn catwalk mà anh đi ở Paris em có xem qua rồi, bước đi rất là chuyên nghiệp nha." Triệu San San nhân lúc nhà tạo mẫu tóc đang uốn tóc thì nghiêng đầu qua, nói đùa: "Vị trí người đại ngôn chắc chắn là thuộc về anh rồi đúng không? Sau này nhớ để lại những mẫu mới cho em nha."
Lê Lạc dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, để mặc cho thợ trang điểm múa may, thờ ơ mà nói: "Còn chưa chắc chắn."
Có lẽ là nên nói không hẳn vậy.
Đoạn Minh Dương có thể đồng ý không phong sát anh là đã không tệ rồi, vị trí người đại ngôn còn phải để dỗ dành người tình nhỏ của hắn, sao mà có thể trả lại cho anh được chứ.
"Giấu giếm cái gì nữa, tưởng là em không biết à?" Triệu San San cười yêu kiều, "Chẳng phải là Dương Tịnh cũng đi xem sàn catwalk đó rồi sao, cô ấy vừa mới kí hợp đồng làm đại sứ tuyên truyền trong nước, nghe cô ấy nói là anh chính là người đại ngôn mới được chọn đó."
Lê Lạc đột nhiên mở to mắt: "Cái gì?"
Triệu San San kinh ngạc: "Anh thật sự không biết hả? Vậy có lẽ là còn chưa thông báo cho anh, hôm qua cô ấy vừa kí hợp đồng, có lẽ là bên nhãn hàng sắp liên lạc với anh rồi."
Lê Lạc quay đầu lại hỏi trợ lý của mình: "Cậu biết chuyện này không?"
Đặng Lương lắc đầu: "Giám đốc La không có nói gì với em."
"Gọi điện thoại cho anh ta."
Điện thoại còn chưa lấy ra thì La Bằng đã gọi đến trước rồi.
"A Lạc à, vẫn là cậu lợi hại nha, sao lại thuyết phục được Giám đốc Đoạn vậy?"
"Anh đang chỉ cái gì?"
"Chuyện người đại ngôn đó! Bên nhãn hàng gửi mail tới cho tôi rồi, ngày mai sẽ sai người đến kí hợp đồng, bây giờ thì cậu vui rồi chứ?" La Bằng rất vui vẻ.
Nhưng Lê Lạc lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, sau khi im lặng mấy giây, anh lại hỏi: "Vậy Lâm Trừng thì sao?"
"Hả?"
"Cậu ấy biết tin tức chưa?"
"Vẫn chưa...!Cậu sợ cậu ấy buồn hả? Nhưng mà vốn dĩ cậu ấy cũng không muốn, cậu để ý cậu ấy làm gì?"
"Bỏ đi, để tôi nói với cậu ấy."
Lê Lạc lập tức cúp điện thoại, tỏ ý cho nhà tạo mẫu tóc đợi một lát, rồi đứng dậy đi ra bên ngoài, vừa đến cửa thì có một người đẩy cửa bước vào.
"Chào anh Lê." Người đến mặc bộ đồ tây thẳng tắp, khuôn mặt ngay ngắn nghiêm túc, đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt phía sau tròng kính lóe lên ánh sáng tinh anh: "Tôi là người quản lí mới mà Giám đốc Đoạn phái đến cho anh, Kim Nhân, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm việc cùng với anh rồi."
Lê Lạc bắt tay với anh ấy một cách đầy khách sáo: "Rất hân hạnh, anh hãy nói chuyện với trợ lí của tôi trước đi, tôi ra ngoài gọi điện đã."
Vừa ra khỏi cửa, Lê Lạc liền chửi một tiếng "Mẹ nó".
Đoạn Minh Dương vẫn luôn không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác như xưa.
Người đại ngôn nói đổi là đổi, người quản lí nói đến là đến, không cho anh chút thời gian chuẩn bị tâm lí gì cả.
Điện thoại gọi đi vang lên mấy tiếng mới có người nhấc máy, bên đó vang giọng nói của Lâm Trừng: "Anh Lạc! Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu Trừng, người đại ngôn...!lại đổi thành anh rồi."
Vừa mới nói ra, Lê lạc lại cứ cảm thấy mình giống như là một bạch liên hoa gọi điện đến trước mặt tình địch để khoe mẽ, vì để tránh hiểu lầm, anh lại nói thêm một câu: "Không phải là do anh muốn, mà là Giám đốc Đoạn tự mình...!ờ, tự ý đổi..."
...!Mẹ, sao lại càng giống bạch liên hoa hơn rồi?
Lâm Trừng dường như ra ngây ra một lát: "À...!Ồ, vậy không phải là được rồi sao?!"
Lê Lạc lựa chọn từ ngữ: "Nếu như em muốn làm người đại ngôn, thì anh có thể nói với Giám đốc Đoạn." Dù sao thì bây giờ tài nguyên này đối với anh mà nói cũng chẳng còn tác dụng gì nhiều nữa rồi.
Lâm Trừng cười phụt một tiếng: "Nói gì vậy, anh Lạc, em khó khăn lắm mới thuyết phục được anh Minh Dương trả lại vị trí người đại ngôn cho anh mà."
Bước chân đang sải bước của Lê Lạc lập tức khựng lại: "...Là em bảo hắn đổi à?"
Lâm Trừng còn chưa trả lời, thì bên đầu điện thoại bên kia lại vang lên một giọng nam khác: "Trừng Trừng, đang nói chuyện với ai vậy? Mua bánh mousse cho em rồi này, mau qua ăn đi."
Lâm Trừng trả lời người đó một câu: "Là anh Lạc, anh Minh Dương có muốn nói chuyện một lát không?"
Đoạn Minh Dương thật sự cầm máy nghe, lạnh lùng nói: "Anh tìm cậu ấy làm gì?"
"..."
Lê Lạc nuốt một ngụm nước miếng, vị đắng nghét trong cổ họng giảm bớt xuống một chút: "Liên quan gì đến cậu? Bây giờ đáng lí ra Lâm Trừng đang luyện tập ở công ty mới đúng, cậu đưa cậu ấy đi đâu rồi?"
"Hai ngày nay cậu ấy bị cảm lạnh, tôi xin nghỉ phép cho cậu ấy, ở nhà tôi."
"Ha, Giám đốc Đoạn cũng biết giấu người đẹp trong nhà nữa à? Cậu là phụ huynh của cậu ấy sao? Có tư cách gì mà xin nghỉ phép thay cậu ấy?"
"Dựa vào việc tôi là ông chủ của cậu ấy." Trong giọng điệu của Đoạn Minh Dương mang theo sự khinh miệt, "Cũng là ông chủ của anh."
Lê Lạc hừ lạnh: "Ngày mai mới kí hợp đồng thu mua, hôm nay Giám đốc Đoạn đã bắt đầu bày ra vẻ ông chủ rồi?"
"Thực hiện chức trách trước mà thôi." Đoạn Minh Dương nói với Lâm Trừng một câu "Đi ăn bánh đi", sau đó dường như là ngồi xuống, giọng điệu phòng bị tản đi đôi chút: "Đúng rồi, người quản lí mới đổi, anh Lê có vừa ý không?"
"Không vừa ý cho lắm, tôi vẫn thích cô gái xinh đẹp ban đầu hơn.
Đổi một người đàn ông cổ hủ, cảm giác mất đi động lực làm việc rồi."
"Động lực của anh Lê đúng là thiển cận." Đoạn Minh Dương nói, "Anh ta sẽ giám sát công việc của anh, nếu như anh có chút lười biếng hoặc làm việc không đến nơi đến chốn, thì tôi sẽ biết ngay lập tức."
"Biết rồi thì sao?" Lê Lạc dường như là không quan tâm lắm, "Lẽ nào cậu còn phong sát tôi lần nữa?"
"Phong sát hình như là không có tác dụng gì với anh Lê, cho nên tôi sẽ đổi một cách khác."
Trong giọng nói của Đoạn Minh Dương lờ mờ có một tia châm biết.
"Nếu như anh còn khiến cho tôi cảm thấy không hài lòng, thì tôi sẽ bảo nhà tạo mẫu tóc...!cắt tóc của anh.".