Chương : Thiếu một người mẫu
Hoắc Băng Tâm đi thẳng vào vấn đề khi cô ấy vừa bắt máy, khiến Mẫn Tuyết Nguyệt im lặng một lúc.
Rất lâu sau mới nghe cô ấy nói: “Thôi thì cứ vậy đi”
“Cứ vậy là làm sao rồi?”
“..” Mẫn Tuyết Nguyệt dừng lại: “Cuộc hôn nhân của tớ và Lục Thần Nghiêu đã kết thúc rồi.”
“Vậy là cậu và Vinh Sở Lâm đã quay lại với nhau rồi sao?”
“Mọi chuyện còn chưa đến đâu cả”
Hoắc Băng Tâm dường như đã nghe ra điều gì đó, đôi mắt của cô sáng lên: “Chuyện đó nhanh đến như vậy à?”
“Nhìn vào biểu hiện anh ấy đi”
Người nghe điện thoại do dự không trả lời, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Băng Tâm, danh sách vòng chung kết tranh giải vàng đã được công bố gần đây. Đồng nghiệp của cậu tên là Phó Uyển Hân đã bị người nặc danh gửi thư tố cáo”
Hoắc Băng Tâm cau mày hỏi cô ấy: “Họ đã tố cáo cái gì?”
“Nói rằng cô ấy đã mua chuộc giám khảo và yêu cầu hội đồng hủy bỏ tư cách dự thi.”
Sau khi nghe được lý do này, Hoắc Băng Tâm cảm thấy không nói nên lời.
Mẫn Tuyết Nguyệt cũng bất đắc dĩ nói ra vấn đề của bức thư này: “Nhìn bề ngoài là đang mắng Phó Uyển Hân, nhưng thực chất là chỉ cây dâu mắng cây hòe, đang chất vấn khả năng phán đoán và công lý của cậu. Trong bức thư này, còn nói rõ họ tên, rõ ràng là nhằm vào cậu.”
“Tớ không cần điều tra cũng có thể biết ai làm điều đó.”
“Ừm, bức thư này giống hệt bức lần trước, chữ viết hoàn toàn giống nhau”
“Thật sự là nhàn nhức cả trứng”
Hoắc Băng Tâm lắc đầu.
Nói về Lý Mạn Như, khả năng thiết kế không tồi, nhưng tâm trí của cô ta lại tập trung vào việc tranh giành quyền lực và lợi nhuận, để rồi tài năng của cô ta dần dần bị chôn vùi.
Nếu sau lưng cô ta không làm nhiều hành động bỉ ổi như vậy, chắc chắn cô ta sẽ có thể có được vị trí ngày càng cao trong Bảo Thắng.
Thật tiếc là cô ta đã hoàn toàn bị đánh bại bởi chính mình.
“Là người tổ chức, cậu định làm gì?”
“Cậu biết đấy, tớ nhận được vài bức thư ý kiến ở đây mỗi ngày. Tớ phải báo cáo những vấn đề lớn và đưa ra ý kiến cho ban tổ chức. Có rất nhiều ý kiến. Nếu mọi bức thư được xử lý, tớ có thể phải làm điều đó vào năm sau mới có thể kết thúc cuộc thi này”
Người tổ chức không có ý định chú ý đến báo cáo này.
Hoắc Băng Tâm cảm thấy mình làm khá đúng, nhưng khi cho rằng Lý Mạn Như không phải là người từ bỏ ý đồ, cô nói: “Tớ cảm thấy rằng cô ta sẽ làm điều gì đó nhiều hơn nữa”
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý, có thể cô ta sẽ tìm cách bôi xấu cậu trên mạng”
“Danh tiếng của tớ lâu nay đen tối lại càng tỏa sáng.”
Mẫn Tuyết Nguyệt thích thú nói với cô.
Hai người trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Không lâu sau Phó Uyển Hân đích thân đến cửa.
“Chị Hoắc, chị nghĩ cách giải quyết giúp em với ạ! Xung quanh em không biết bao nhiêu chàng trai. Thật sự rất khó để tìm được một anh chàng đẹp trai làm mẫu nam cho buổi chung kết!”.
Đứa trẻ này ngay từ khi biết tin lọt vào vòng chung kết đã khó khăn chi việc cho người mẫu.
Trong vòng chung kết này, mỗi thí sinh phải tìm ra một cặp người mẫu nam và nữ, mặc các tác phẩm của cuộc thi lên và trình diễn trên sân khấu của vòng chung kết.
Khi đó, các thí sinh cũng sẽ đứng trên sân khấu để giới thiệu mẫu thiết kế, nhiều phương tiện truyền thông sẽ quay và ghi hình trực tiếp, thậm chí truyền hình trực tiếp đến các đài truyền hình trên thế giới.
Miễn là tác phẩm đủ tốt, lập tức có thể có cơ hội để đạt được danh tiếng trên nền tảng quốc tế.
Có thể tưởng tượng rằng áp lực của Phó Uyển Hân không tầm thường.
“Thực sự có chút khó khăn. Không chỉ phải tìm người có thể hình tốt mà còn phải quen thuộc sân khấu, không dễ sợ sân khấu, nếu không có thể ảnh hưởng đến thiết kế của mình.” Hoắc Băng Tâm nghĩ vậy gật đầu.
“Chị Hoắc, có ai mà chị biết trông đẹp trai không?”
“Phong Thần Nam?”
“Anh ta?”
“… Coi như là tôi không hỏi.”
Một CEO của tập đoàn Phong thị, một ông lớn trong ngành khoa học công nghệ, vô luận thế nào cô ấy cũng không mời nổi!
Phó Uyển Hân cảm thấy rằng khi cô ấy đến để nhờ giúp đỡ, đó là sai lầm lớn nhất của cô ấy.
“Để tôi nghĩ lại lần nữa… Đằng Dạ Hiên? Không, không, anh ta quá cứng ngắc và vụng về, điều đó không thích hợp. Vân Mặc Tích? Không, anh ta quá hung dữ và sợ chết khi lên sân khấu.”
Hoắc Băng Tâm còn chưa nói xong, Bé Năm không biết lúc nào đi ngang qua phòng khách, nghe nói bọn họ đang thảo luận tìm người mẫu, đột nhiên cái đầu nhỏ nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng lên, liền cắt ngang.
“Mẹ ơi, mẹ quên sao! Còn có [email protected] nhỏ của con nữa mà!”
Bé Năm đột nhiên nhắc nhở Hoắc Băng Tâm, và cô đột nhiên nói: “Ừ, tại sao tôi lại không nghĩ tới.”
Phó Uyển Hân ngây ngốc nhìn cô: “Chị còn có em trai nữa sao?”
“Đó là em họ của tôi. Trước đây cậu ấy cũng là người mẫu, thân hình cũng không tệ. Lần đầu tiên tham gia tranh huy chương vàng, tôi cũng tìm anh ấy, điều này thu hút rất nhiều chú ý của khán giả.”
“Thật sao? Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Nếu anh ấy ở nước ngoài, sẽ rất bất tiện. Dù sao thì tôi không có khả năng mời mọi người đến thành phố Hải Phòng”
Hoắc Băng Tâm cầm điện thoại di động lên nói: “Đừng lo lắng, bất kể anh ta đang ở đâu trên trái đất, chỉ cần tôi gọi, anh ta nhất định có thể đến. Tôi sẽ gọi ngay cho anh ta.”
Cô nói vừa dứt lời, liền gọi điện thoại quốc tế, chỉ sau vài hồi chuông đã có người trả lời.
“Ngôn Mặc, có một cuộc thi thiết kế vào thứ bảy tới. Chị đang thiếu một người mẫu ở đây. Cậu có thể đến thành phố Hải Phòng được không? Vâng, vâng, chị sẽ sắp xếp người đến đón cầu tại sân bay vào lúc đó. Vậy thôi được rồi. Tạm biệt”
Hoắc Băng Tâm có lẽ mất chưa đến giây để hoàn thành việc trao đổi.
Phó Uyển Hân nhìn thấy cô cúp máy nhanh như vậy thì sửng sốt: “Thế là xong rồi à?”
“Ừm, bằng không thì như thế nào?”
“Em họ của chị ở đâu?”
“Ha-wai.”
“Trời ơi, chị Hoắc, chị thật lợi hại. Chị có thể gọi người từ bên kia trái đất chỉ trong hơn mười giây?”
“Cậu ta là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn” Hoắc Băng Tâm cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ lo chuyện người mẫu cho cô. Còn lại cô phải dựa vào chính mình.”
Phó Uyển Hân chớp mắt, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Cô ấy đã thấy những người xung quanh Hoắc Băng Tâm, tất cả đều là những chàng trai cao to dáng chuẩn, chẳng hạn như Phong Thần Nam, Thời Minh Triết, sáu đứa trẻ…
Ứng cử viên người mẫu có thể được cô ấy lựa chọn cũng phải là một người rất quyền lực.
Nghĩ lại về gen của nhà họ Hoắc, từng người đều có giá trị nhan sắc cao đến mức khiến người ta ngộp thở!
Cô ấy thật sự có chút mong chờ, người được mời lần này cũng là một anh chàng đẹp trai hay không?
Tô Cẩm Tủ cảm thấy gần đây mình gặp rất nhiều xui xẻo.
Kể từ lần cuối cùng cô ta bị ca sĩ nổi tiếng trên mạng từ chối, cô ta chưa tìm được ai sẵn sàng viết bài hát cho cô ta và những người sẵn sàng chấp nhận viết thì thật là rác rưởi.
Cô ta tức giận đến mức nổi giận với chị Văn ngay tại chỗ trong công ty.
“Tất cả những người này đều coi mình là tổ tông đó chắc? Tô Cẩm Tú tìm bọn họ yêu cầu họ sáng tác là tôi đã để mắt tới họ rồi! Đúng là một lũ không biết điều! Sáng tác tệ hại như vậy mà còn chế tối đưa ít tiền. Tại sao bọn họ không nhìn vào gương thử xem?”
Vẻ mặt của chị Văn bình tĩnh, nghe xong càu nhàu nhắc nhở: “Bình tĩnh, cẩn thận bị người bên ngoài nghe được, lấy ra ngoài làm tin tức”
Vẻ mặt Tô Cẩm Tú sau đó mới dịu xuống, nhưng sắc mặt vẫn rất xấu xí.
“Chị Văn, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không tìm được người viết ca khúc cho mình, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này. Chị không biết, chương trình truyền hình này rất ăn khách, vì vậy em phải tận dụng cơ hội này…”
“Đừng nói nữa, em khiến chị cũng lo lắng như em luôn rồi.”
Chị Văn nhíu chặt lông mày, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Cho dù không tìm được đường viết thích hợp, cũng sẽ không đánh mất cơ hội vực dậy. Chị biết gần đây ở thành phố Hải Phòng có một sự kiện, truyền thông từ khắp nơi trên thế giới sẽ có mặt ở đó. Chúng ta có thể đến thử và để cho em có cơ hội trở thành khách mời, dù chỉ là lộ mặt cũng được.”
“Hoạt động gì mà lợi hại như vậy?”
“Cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng”