Chương : Tô Cẩm Tú đau đớn đến muốn chết
Ở một nơi không ai có thể tưởng tượng được.
Tô Cẩm Tú đang trải qua một cơn đau thấu tim gan.
Cứ mỗi phút mỗi giây, cô lại cảm thấy trong bụng mình có một số lượng lớn trùng cổ đang lúc nhúc quẫy đạp.
“A, a…”
“Cứu tôi, giúp tôi với… Tôi không dám nữa… Có thể bỏ cái thứ ở trong người tôi ra được không?”
Lệnh Hồ Hải nhìn Tô Cẩm Tú nằm không thể động đầy trên giường, trên môi nở một nụ cười tà ác.
“Tôi đã nói cho cô phương pháp, nhưng là cô không muốn hợp tác mà thôi”.
Nước mắt lưng tròng, Tô Cẩm Tú chua xót hỏi Lệnh Hồ Hải:
“Lệnh Hồ Hải, anh rõ ràng có thuốc giải, tại sao phải bắt tôi ra tay làm chuyện này?”
“Làm sao? Mới cho cô ngủ với vài người mà đã đau khổ đến mức này rồi? Không phải là lần trước khi cô cầu xin tôi, rõ ràng cô đã bảo là cho dù tôi đưa ra bất kỳ điều kiện nào cô cũng đáp ứng cơ mà”
Câu trả lời này khiến Tô Cẩm Tú cảm thấy không còn chút cơ hội nào.
Những gì cô ta nói lúc đó chỉ là để cầu xin Lệnh Hồ Hải hãy tha mạng cho bản thân, chỉ cần cô ta có thể sống sót thì việc giao nộp thân thể cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, điều mà Tô Cẩm Tú không bao giờ ngờ tới là sau khi cô sống sót, điều chờ đợi cô lại là hết cơn ác mộng này lại đến cơn ác mộng khác.
Sau khi được bí mật đưa trở lại thành phố Hải Phòng, Lệnh Hồ Hải đã trói cô ở đây và sắp xếp để cô tiếp những người đàn ông khác nhau. Hết ngày lại đến đêm, cô nhìn bản thân mình bị hủy hoại.
Cô đã từ chối vài lần, nhưng đều bị Lệnh Hồ Hải lừa, nói rằng chỉ có thể thông qua phương pháp này, tất cả trùng cổ trong cơ thể cô mới có thể tiêu tan.
Tuy nhiên, thực tế hoàn toàn ngược lại. Số trùng cổ ngày càng tăng trong bụng của cô ta!
“Lệnh Hồ Hải, làm ơn giúp tôi, làm ơn giúp tôi, tôi có thể truyền lại. trùng cổ cho Phong Thần Nam. Hãy xin người đàn ông đó thả tôi ra, Lệnh Hồ Hải, tôi không muốn làm loại chuyện này nữa…”
“Ha ha ha, cô Tô, cô đến bây giờ mà vẫn muốn duy trì vẻ ngoài bằng thanh ngọc khiết gia cho mình hay sao? Thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ bản thân cô, không nói đến việc lây trùng cổ cho Phong Thần Nam, mà đến từ cách để gặp anh ta cô còn chẳng có. Cô lấy năng lực gì để hẹn gặp anh ta? Tôi nhớ cô đã lâu không nói chuyện với Phong Thần Nam, phải không?”
Những gì hắn ta nói quả không sai. Khi Tô Cẩm Tú bị toàn bộ dân cư mạng chửi rủa, Phong Thần Nam đã ra lệnh cho người của công ty không được để cô xuất hiện trong công ty nữa.
Cô cũng từng nhiều lần cố gắng tìm gặp anh nhưng đều bị từ chối.
Sau đó, vì chuyện của Lệnh Hồ Hải với cô ta, cô cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Phong Thần Nam, chỉ dám giở trò sau lưng, thế nhưng lại bán mất nửa cái mạng của mình. Đến bây giờ cô ta sống không bằng chết.
Lệnh Hồ Hải biết cô không có tài thao lược nên luôn lợi dụng chuyện này để cười nhạo cô, nhất là sau khi cô ta bị hủy hoại, vẻ mặt khinh thường và giễu cợt của hắn ta mỗi lần xuất hiện đều khiến cô muốn chết ngay lập tức.
“Lệnh Hồ Hải, tôi sẽ giết anh, a.”
Tô Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy một cơn đau quặn thắt, giống như một con dao xuyên qua các cơ quan nội tạng rồi xoắn chúng lại với nhau.
Cô đau đớn hét lên một tiếng, sau đó máu đen từ trong cơ thể chảy ra, lập tức chảy ra ướt cả nửa cái giường.
Mùi hôi thối lan tràn. Lệnh Hồ Hải vừa nhìn cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt một lúc rồi mới định thần lai.
“Có vẻ như ông chủ thực sự đã đúng. Vậy mà lại có người biết cách phá giải loại trùng cổ này. Nhưng họ muốn sử dụng phương pháp này để giải quyết triệt để những rắc rối, thì điều này quá là kỳ quái rồi, ha ha ha.”
Tô Cẩm Tú không biết Lệnh Hồ Hải đang nói cái gì, cô bị những thứ ghê tởm trong người lật tung lên, trong lúc đang hấp hối, chỉ có thể tiếp tục kêu cứu.
Nhưng Lệnh Hồ Hải luôn tỏ ra dè bỉu và chỉ đứng từ xa nhìn rồi cười lạnh.
“Tô Cẩm Tú, tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn tiếp khách. Sau khi trung cổ trong bụng cô đã lây lan đến mức nhất định, tôi sẽ sắp xếp để cô tiếp cận. Phong Thần Nam”
“Nếu cô lại không hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa, tôi sợ rằng cô sẽ còn phải trải nghiệm những còn tồi tệ hơn cái chết hàng trăm, hàng vạn lần”.
“Ông chủ của chúng tôi sẽ không bao giờ để những thứ vô dụng sống một cách thoải mái đầu”
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nói rằng họ sẽ về nhà để nghỉ ngơi, nhưng thực ra là họ chỉ ngủ được vài giờ.
Lúc Phong Thần Nam tỉnh lại đã là mười hai giờ đêm, bọn nhỏ cũng đã về phòng ngủ rồi. Tuy nhiên, anh thấy đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng, anh nhẹ nhàng mở cửa đi vào và thấy Thời Ngọc Diệp đang nghịch chiếc bình đựng nước trùng cổ mà anh mang về từ bệnh viện. Anh giơ tay gõ cửa trước khi bước vào.
“Em không ngủ sao?”
Thời Ngọc Diệp ngẩng đầu lên và liếc nhìn Phong Thần Nam, sau đó lại đưa mắt nhìn vào công việc đang làm giớt.
“Dưới lầu có một tô mì, nếu đói thì anh đi ăn đi.”
“Tại sao em không ngủ?”.
“Em có ngủ mà. Em chỉ vừa thức dậy và nghịch ngợm cái này thôi.”
Phong Thần Nam thuận thế đưa mắt nhìn hết một lượt và phát hiện trên bàn có nhiều thứ kỳ lạ. Hương, chuông, đèn dầu, thảo mộc, dây thừng…
Còn có một cuốn sách, tất cả đều viết bằng tiếng Phạn khó hiểu, khiến người ta nhất thời hoang mang, tưởng rằng cô đang làm bùa chú mê tín.
“Em đang làm gì đấy?”
Thời Ngọc Diệp thành thật đáp:
“Trợ sản”
“À, em đang chế tạo trùng cổ, nó sắp sinh ra rồi”
Phong Thần Nam quan sát hồi lâu, nước trùng cổ đen đặc đến mức không nhìn thấy gì.
“Em cũng biết làm những chuyện này?”
“Không biết có làm được không, đây là lần đầu tiên em làm cái này. Bình thường em chỉ giải quyết trùng cổ của người ta thôi” Cô tiếp tục giải thích.
“Em đang nghiên cứu một loại trùng cổ, có khả năng chống lại loại đang lây lan kia. Một khi được kích hoạt, nó không chỉ có thể chống lại trùng cổ mẹ mà còn giúp chúng ta tìm ra vị trí của trùng cổ mẹ”
“Cái này thì có thể giúp được gì?”
“Tương tự như bản đồ tự động, loại chuyện này quá thần bí, em cũng không biết nên giải thích như thế nào”.
Nghe cô giải thích vài câu, Phong Thần Nam cũng cảm thấy rất thần bí, nhưng thay vào đó, anh lại cảm nhận được những ý tử khác trong đó.
“Em đã sớm nghĩ đến việc này từ lâu rồi phải không?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy, đây là chiêu cuối cùng rồi. Để làm được điều này rất tốn kém, và nó phải được thực hiện trong khoảng thời gian từ giờ Tí đến giờ Sửu, mức độ khó rất cao”
“Điều này cần tốn mất bao lâu?”.
“Cuốn sách nói rằng nó sẽ mất khoảng hai giờ”
Nhìn thấy sự chăm chú của cô, Phong Thần Nam quyết định không làm phiền anh nữa, anh xuống nhà ăn nốt bữa đêm mà thời Thời Ngọc Diệp chuẩn bị cho anh, đồng thời nấu thêm cho cô một nồi cháo. .
Khi cháo đã chuẩn bị xong thì cũng là khoảng ba giờ sáng, đã qua giờ Sửu rồi.
Phong Thần Nam kiểm tra thời gian trước khi lên lầu với nồi cháo, và thấy rằng Thời Ngọc Diệp đã ngủ thiếp đi trên bàn.
Trong chai nước cổ màu đen ban đầu nay đã có thêm một con sâu màu trắng, trông nhỏ và có vẻ vẫn còn đang phát triển.
Anh biết rằng cô đã thành công, và tảng đá đè nặng trong lòng anh cũng từ từ buông xuống.
Trên thực tế, anh ta không quan tâm đến chuyện ở bệnh viện một chút nào.
Điều anh quan tâm là thời gian gần đây cô bận rộn với công việc cả ngày lẫn đêm khiến cơ thể mệt mỏi, sút cân.
Phong Thần Nam nhẹ nhàng ôm Thời Ngọc Diệp, thân thể cô nhẹ bẫng khiến anh cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Khuôn mặt dịu dàng lúc đang ngủ say tựa như một đứa trẻ thơ ngây của cô khiến trái tim anh như mềm đi..
“Đây là một người phụ nữ khiến người ta hận không thể không yêu thương chiều chuộng cả đồi”
Anh thì thầm với nụ cười ngập tràn hạnh phúc trên môi, đưa tay vén nhẹ mấy lọn tóc còn vương của cô từ thái dương ra sau tai.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như do in hằn hình bóng của cô mà lấp lánh thêm vài phần.
Ngay khi Phong Thần Nam chuẩn bị đắp chăn bông, định đứng dậy rời đi thì đột nhiên bị một cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo.
Một giọng nói mềm mại truyền đến.
“Phong Thần Nam… ôm…”
Toàn thân anh bỗng trở nên cứng nhắc một hồi, và khi nhìn xuống, cô gái của anh vẫn đang ngủ. Không ngờ trong giấc mơ của cô có anh.
Đột nhiên, trong anh dường như có một luồng xung lực nào đó ùa tới, khiến lý trí trong đầu Phong Thần Nam có chút chấn động.