Chương : Khúc nhạc dạo giấy đăng ký kết hôn
Hôm nay ở cục dân chính rất đông vui náo nhiệt. Mọi người đến lấy số đều bị thu hút bởi một gia đình vừa tới này. “Là anh em sinh sau đúng không nhỉ? Trông giống nhau y hệt luôn.”
“Đáng yêu chết mất, anh yêu ơi, sau này chúng mình cũng sinh sau nhé” .
“Cái này… cái này khó lắm đấy?”.
“Khó lắm sao? Anh yêu ơi, anh cũng kém quá rồi đấy! Thôi bỏ đi, em không muốn kết hôn với anh nữa”.
Tuy lúc trước Hoắc Băng Tâm và Phong Thần Nam đã kết hôn với nhau rồi, bây giờ chỉ cần đổi lại tên trên giấy đăng ký kết hôn là được, nhưng thủ tục thì cũng gần giống như là đăng ký kết hôn vậy.
Thế nên sáu đứa trẻ cũng hưng phấn hơn thường ngày.
Có thể chứng kiến ba mẹ nhận giấy đăng ký kết hôn, đây là một cơ hội vô cùng đặc biệt, cũng vô cùng may mắn đấy.
Thật ra thủ tục không hề phức tạp, một giây là nhớ rõ rồi.
Điền vào tờ đơn có sẵn, chỉ cần đưa sổ hộ khẩu và tài liệu liên quan đến việc đổi tên là được, Phong Thần Nam đã chuẩn bị hết những thứ này trước khi tới đây rồi.
Chị gái phụ trách làm thủ tục lúc nhìn thấy gạo nếp nhỏ đang đứng phía sau Hoắc Băng Tâm thì không khỏi khen một câu.
“Mấy nhóc con nhà chị đáng yêu thật đấy, chúng học ở trường mầm non nào vậy?”.
Hoắc Băng Tâm còn chưa kịp trả lời thì Bé Năm đứng bên cạnh cô đã nói lời tán tỉnh người ta rồi.
“Chị gái ơi, nếu như chị biết chúng em học ở đâu rồi vậy thì mỗi ngày chị có tới thăm bọn em không ạ?”
Chị gái bị thằng nhỏ trêu ghẹo bật cười nói: “Em có mong chị tới thăm em không?”
“Có ạ, nếu như có một chị gái xinh đẹp như thế này hang ngày tới đón em tan học thì em nhất định sẽ thi đứng đầu cả lớp luôn”
Bé Năm nói xong thì nhận được những ánh mắt khinh thường của các anh em khác.
Bé Năm là đứa trẻ làm bộ nhất lịch sử, ngoài nó ra không còn ai vào đây nữa.
Còn chưa đi học nhà trẻ mà đã biết cách trêu chọc chị gái xinh đẹp vui vẻ như thế này rồi. Không biết đợi đến khi nó trưởng thành thì con gái vây xung quanh người nó sẽ xếp hàng dài đến nước nào nữa mất. Hoắc Băng Tâm cạn lời nhìn Phong Thần Nam rồi nói: “Chắc là do anh di truyền đấy nhỉ?”.
“Không thể nào, anh không mặt dày mày dạn đến thế đâu”
“Anh nhìn đi, em biết ngay đây là gen của anh mà”
“Vô liêm sỉ có quan trọng bằng vợ không?” Phong Thần Nam hùng hồn nói.
Chị gái nhìn thấy gia đình bọn họ tương tác qua lại với nhau cực kỳ thú vị, cô ấy cũng cảm thấy vui lây.
“Tình cảm giữa mọi người với nhau thật tốt, chúc mừng mọi người”
“Cảm ơn cô”
Thủ tục vốn không phức tạp, cũng có thể là do tâm trạng của chị gái làm thủ tục tốt thể nên hiệu suất làm việc cao nên đã nhanh chóng làm Xong giấy đăng ký kết hôn mới rồi.
Lúc rời đi, Bé Năm còn đưa điện thoại cho chị gái.
“Chị gái xinh đẹp ơi, chị add zalo của em nhé, đợi sau khi bọn em tìm được nhà trẻ rồi em sẽ gửi địa chỉ cho chị, đến lúc đó chị nhất định phải tới thăm chúng em đấy nhé”.
Chị gái mỉm cười, Hoắc Băng Tâm một tay che mặt một tay xách Bé Năm rời khỏi cục dân chính.
Lúc lên xe Bé Năm không phục ép hỏi Hoắc Băng Tâm.
“Mẹ ơi, có phải là mẹ không thích chị ấy đúng không? Con cảm thấy chị ấy khá tốt, là kiểu phụ nữ con thích, tại sao mẹ không để cho con làm quen một chút chứ? Suýt chút nữa là con có được zalo của chị ấy rồi”
“Bé Năm con hãy tỉnh táo lên một chút, đừng có tỏ vẻ bụng đói vơi quàng nữa, bây giờ con còn chưa được năm tuổi. Hơn nữa người ta còn đeo nhẫn trên ngón vô danh kìa”
“Hu hu hu con thất tình rồi.” Bé Năm làm lố diễn một bộ phim đau thấu tâm can. Trên xe không có ai để ý đến nó cả.
Phong Thần Nam không lái xe trở về khu biệt thự Hải Lâm đợi đến khi Hoắc Băng Tâm phát hiện ra đây không phải là đường về nhà thì đã là chuyện nửa tiếng sau rồi.
“Chúng ta không về nhà sao?”
“Một ngày tốt đẹp như thế này, tất nhiên chúng ta phải đi chúc mừng một chút rồi”.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi ra bến tàu” Phong Thần Nam nói xong, đám nhóc ngồi ghế sau đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó chúng ngồi thẳng lưng, ánh mắt phát sáng, vô cùng mong chờ. .
“Chúng ta đi ra bến tàu làm gì vậy?” Cô hỏi. “Anh biết có một nhà hàng rất ngon”
Tất nhiên Hoắc Băng Tâm sẽ không chú ý đến phản ứng của những đứa trẻ, nghe giọng điệu của Phong Thần Nam, cô cứ nghĩ đây là quyết định trong lúc nhất thời của anh, thể là cô thả lỏng người ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Nghe tiếng nhạc trong xe, đi du lịch cùng chồng và các con, vô cùng vui vẻ, lúc này cô cảm thấy khoảnh khắc này thật sự rất tốt đẹp.
Lúc Phong Thần Nam lái xe tới bến tàu, Hoắc Băng Tâm bị doạ cho sợ hết hồn.
“Chẳng phải anh bảo tới một quán ăn ngon sao? Sao lại là đi du thuyền?”.
“Nhà hàng ở trên du thuyền”
Hoắc Băng Tâm ngớ người ra luôn, Phong Thần Nam chủ động nắm lấy tay cô dẫn đường.
Bên cạnh bến tàu có mấy chiếc du thuyền tư nhân đang đậu ở đó, cũng có những chiếc du thuyền đang chạy ở trên biển. Nơi này thuộc một câu lạc bộ tư nhân, người bình thường không vào đây được, thế nên lúc bọn họ tới đây thì hầu như là không có ai khác hết.
Mấy đứa trẻ đi phía sau ba mẹ, Bé Bốn lén lút chụp cho bọn họ rất nhiều ảnh, còn những đứa trẻ khác thì nhanh chóng túm tụm lại xem.
Hôm nay Hoắc Băng Tâm mặc một chiếc váy hoa màu trắng trông vô cùng xinh đẹp, những lọn tóc xoăn dài bồng bềnh tung bay trong gió. Phong Thần Nam nắm lấy tay cô đi trên bến cảng, trông giống như một đôi vợ chồng lấp lánh trên mặt biển vậy. “Không hổ là ba mẹ chúng ta, tuỳ ý chụp vội một tấm thôi cũng có thể biến thành ảnh chân dung rồi”
“Đợi sau khi quay về chúng ta rửa ảnh rồi đóng khung tặng cho ba mẹ nhé”
Phong Thần Nam quen đường quen nẻo dẫn Hoắc Băng Tâm đi đến một chiếc du thuyền loại nhỏ, trên thuyền đã có mấy nhân viên đang đợi họ rồi.
“Xin chào cậu Phong, mợ Phong và các cậu chủ nhỏ”
Một nhà sáu người đi lên du thuyền, Hoắc Băng Tâm phát hiện ra bên trong đúng là có một nhà hàng cao cấp thật. Cô vừa đi vào đã nghe thấy tiếng đồ nướng xì xèo, mùi thịt nướng xộc thẳng vào mũi.
Cả bức tường phía sau lưng đầu bếp được dùng làm tủ đựng rượu vang đỏ, bọn họ có thể lựa chọn tuỳ thích. Bàn ăn được đặt bên cạnh cửa sổ, có thể vừa dùng bữa vừa ngắm được cảnh biển.
Cả gia đình ngồi xuống, vừa mới chọn xong đồ ăn thì du thuyền rời bến.
Hoắc Băng Tâm nhìn trời xanh mây trắng và sóng biển bên ngoài cửa sổ, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Chúng ta ra biển chơi sao?”
Phong Thần Nam ừ một tiếng: “Hai năm trước anh từng ăn ở một nhà hàng trên biển ở nước ngoài một lần rồi. Khi về nước thì anh mua lại một chiếc du thuyền và biến nó thành một nhà hàng trên biển, bình thường thì ai muốn lên thuyền phải đặt trước mới được lên”
Cô ngạc nhiên nhướng mày. “Thế nên anh đã chuẩn bị sẵn để tới đây ăn mừng rồi ư?”
“Ừ, gió và sóng ở vịnh này không lớn, thuyền lái chậm nên em không cần lo lắng lúc ăn cơm sẽ bị say sóng. Chúng ta ăn cơm xong thì bảo thuyền trưởng đưa chúng ta ra ngoài biển xa, ở đó có một hòn đảo nhỏ không tồi đâu?”.
“Anh đừng nói với em là hòn đảo nhỏ đó cũng là của anh đấy nhé” Phong Thần Nam từ chối cho ý kiến. Mấy đứa trẻ bịt miệng cười khúc kha khúc khích.
Xem ra hôm nay ba định tặng quà cưới cho mẹ rồi, tuy lần trước ba có bàn bạc với chúng một chút nhưng chỉ lấy ý kiến một chút thôi thể nên chúng cũng không biết rõ toàn bộ kế hoạch của ba.
Cũng may chúng thông minh kiên trì đòi đi theo, nếu không thì hôm nay sẽ bỏ lỡ một cảnh tượng hay ho này rồi. Đồ ăn ở đây đúng là rất ngon.
Dù sao thì Phong Thần Nam cũng là một người kén ăn, thế nên chắc chắn anh sẽ rất khắt khe trong việc chọn đầu bếp, e là còn có năm sao Michelin nữa ấy chứ. Mọi người ăn cơm đều rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Phong Thần Nam dẫn cả nhà đi tham quan xung quanh. một lượt.
Du thuyền có hai tầng, bên dưới là nhà hàng bên trên là một không gian mở, vừa lên trên là có thể ngửi thấy mùi gió biển thổi tới, còn có ô che nắng và cả số pha nữa, cô có thể ngồi ngây người ra đó cả ngày cũng không thành vấn đề.
Hoắc Băng Tâm được Phong Thần Nam ôm vào trong long để ngắm cảnh biển, cô nhìn bọn trẻ ở một bên chơi vui đến mức quên trời quên đất, tâm trạng vô cùng tốt, không nhịn được mà thở dài một tiếng.
“Hoá ra hạnh phúc của một gia đình là như thế này”. Phong Thần Nam mỉm cười, quệt lên mũi Hoắc Băng Tâm một cái.
“Nếu như để người khác nghe thấy câu này của em, có thể em sẽ bị người khác phỉ nhổ là khoe khoang đấy.”