Chương : Vợ tôi đón tôi về nhà
“Tổng giám đốc Phong, đến uống một ly với Tiểu Thải đi. Cô ấy vẫn luôn coi trọng anh, xem anh là nam thần đấy, tổng giám đốc Phong không thể không ngờ hãnh diện chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều nghe nói anh cũng là người có vợ con, sao bây giờ lại thoạt trông có chút không gần với phụ nữ thế? Ra xã giao thì đừng chú ý nhiều vậy, mấy cô ở đây, anh cứ tùy tiện chọn đi, chúng tôi bảo đảm nhất định sẽ không nói cho vợ anh”.
“Tôi không có hứng thú”
Lúc Hoắc Băng Tâm xuất hiện, Phong Thần Nam ngồi ở một góc bàn, trừ anh ra, bên cạnh ba người đàn ông khác đều có theo hai ba phụ nữ, trải ôm phải ấp, vô cùng vui vẻ.
Mấy người phụ nữ đều ăn mặc rất bạo dạn, dán trên người đàn ông mà nói cười, thậm chí còn có vài phụ nữ trong đó nhắm tới chỗ của Phong Thần Nam bên này.
Chợt xem, thực sự có chút giống các cô tiếp viên phục vụ rượu ở câu lạc bộ đêm.
Khi cửa phòng vừa mở ra, Phong Thần Nam thấy Hoắc Băng Tâm xuất hiện, gương mặt vốn đang lạnh lùng chợt mềm mại thêm vài phần.
“Xin lỗi các vị, vợ tôi đến đón tôi về nhà” Anh chủ động đứng lên khỏi ghế dựa, đi đến bên cạnh Hoắc Băng Tâm rồi dắt tay cô. Hoắc Băng Tâm nghe cũng hơi bất ngờ, lúc này lòng bàn tay bỗng bị nhéo khẽ.
Lúc này cô mới phản ứng được, thế nên cô mỉm cười thân thiết, chủ động dựa vào vai Phong Thần Nam, nói với những người đàn ông và phụ nữ kia.
“Các vị, hôm nay Thần Nam đồng ý đi tiệc nhà với tôi. Anh trai tôi nói, nếu hôm nay dảm lỡ hẹn, ngày mai để cho chỉ số chứng khoán của Phong thị rơi xuống. Tôi cũng không muốn đến quấy rầy nhã hứng của các vị, nhưng vì Phong thị, hôm nay e là không thể để anh ấy ở lại cùng các vị”.
A người trong phòng bị Hoắc Băng Tâm bất thình lình xuất hiện dọa cho hoảng sợ, sắc mặt cứng ngắc.
Mọi người nghe nói Phong Thần Nam có ông anh vợ làm công ty khoa học kỹ thuật, thực lực mạnh mẽ, không phải nhân vật dễ chọc thông thường. Nếu sớm biết mơ Phong sẽ xuất hiện ở đây, vừa nãy bọn họ có đánh chết cũng không dám xúi giục cái loại này đâu!
Một người đàn ông trong đó lập tức phản ứng, vội vàng làm bộ không sao cả mà trả lời.
“A, thể à, vậy tổng giám đốc Phong nhanh chóng đk thôi! Ai, anh cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy mà nãy giờ nên nói với chúng tôi mới đúng”.
“Đúng vậy đúng vậy, anh có tiệc gia đình thì nên nói sớm chứ, bữa tiệc của chúng ta cũng có thể tổ chức hôm khác
Phong Thần Nam không đổi sắc mặt mà nói: “Hôm nay xin lỗi vì không tiếp được” Nói rồi anh đưa Hoắc Băng Tâm ra khỏi phòng. Mãi đến sau khi rời khỏi nhà hàng, Hoắc Băng Tâm vẫn chả hiểu ra làm sao. “Không phải anh gọi em đến nói có việc à?”. “Ừm, nếu em không đến, anh đã bị mấy phụ nữ như hổ rình mồi kia ăn thịt rồi” “Đằng Dạ Hiên đi đâu vậy?” “Ở lại công ty làm việc rồi.” “Rõ ràng chính anh cũng có thể đối phó với loại trường hợp vừa rồi mà.”
Hoắc Băng Tâm mới không tin Phong Thần Nam sẽ không ứng phó nổi với loại người này, cô cứ cảm thấy hành vi hôm nay của anh giống như làm việc thừa.
Sau khi Phong Thần Nam nghe lời cô nói, anh bỗng lộ ra ánh mắt vô cùng tủi thân.
“Băng Tâm, chúng ta đã xác nhận quan hệ lâu như vậy, anh chưa thấy em chủ động tuyên thệ chủ quyền với ai cả”.
“Ai cũng biết mối quan hệ của chúng ta, còn cần tuyên thệ chủ quyền gì chứ?” “Chẳng lẽ em chưa từng nghe khái niệm chủ nghĩa địa bàn sao?” Hoắc Băng Tâm ngẩn người, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Những người đàn ông hiện đại đều đâm đầu vào yêu đương như vậy sao?
Hai người đi nhờ thang máy xuống lầu, vốn đang chuẩn bị đi về phía cổng lớn, bỗng nhiên Phong Thần Nam ôm eo cô, ôm rất chặt, để cô rúc vào người mình.
“Bảo bối đừng nóng vội, chúng ta đi thuê phòng ngay đây.” “A??? Anh nói gì thế?”.
Hoắc Băng Tâm còn không kịp phản ứng lại là định làm gì, Phong Thần Nam đã đưa cô đến quầy lễ tân của khách sạn, móc túi tiền ra đặt trên quầy.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm bí án mang theo chút từ tính của anh. “Cho rồi một phòng đôi, loại lớn nhất, có cửa sổ, giường ngủ không thể dựa hướng Tây Nam”
Người phục vụ lễ tân kinh ngạc ngẩng đầu, cầm túi tiền rồi nhìn thoáng qua rồi lại thả ra, sau đó lấy một chiếc chìa khóa trong ngăn kéo bên cạnh ra, giao cho Phong Thần Nam. | “Phòng số , vì là phòng đặc thù nên cần phải đi nhờ thang máy A mới có thể đến, chúc quý khách đi thong thả”.
Phong Thần Nam cầm chìa khóa, ôm Hoắc Băng Tâm rồi lại đi về phía thang máy.
Hoắc Băng Tâm bắt được chút tôn kính trong ánh mắt của người phục vụ, khi thấy bọn họ vừa đi thì lập tức xoay người cầm điện thoại gọi đi đâu đó, che miệng lại không biết đang nói gì.
Cô mơ hồ cảm thấy có quái dị. Phong Thần Nam vừa nói câu kia, sao lại nghe hơi giống ám hiệu thế? “Chúng ta định làm gì vậy.”
“Suyt” Phong Thần Nam hạ giọng, đặt một nụ hôn trên trán cô, cố ý hạ giọng mà nói: “Đừng hỏi, đi theo anh là được.”
Lúc này Hoắc Băng Tâm mới phản ứng lại, cô vô cùng ngoan ngoãn mà vùi đầu vào lòng Phong Thần Nam, vừa giận lại nũng nịu mà phát ra một câu: “Đáng ghét”
Nếu muốn diễn, vậy dứt khoát diễn cho tròn vai thêm một chút.
Một câu “đáng ghét” của cô khiến Phong Thần Nam sững lại trong chớp mắt, cả người cứng đờ vài giây mới khôi phục lại.
Sau một lúc lâu cô mới nghe anh phát ra một tiếng cười nặng nề. “Bảo bối của anh thật đáng yêu”
Lần này đến lượt Hoắc Băng Tâm không biết làm sao. Vào thang máy, tay Phong Thần Nam vẫn không buông ra.
Cô gái trong lòng anh luôn mơ hồ truyền đến một làn hương giữa muối biển và nước có đuôi chuột, kch thích thần kinh đại não của anh, tay ôm cô bên hông tay không kìm được mà dần tăng thêm lực.
Phong Thần Nam phát hiện mức này căn bản không đủ, vì thế, sau khi cửa thang máy đóng lại, anh dứt khoát vùi đầu vào vai Hoắc Băng Tâm để ngửi cho đủ.
“Phong Thần Nam, anh… anh như vậy, em rất khó chịu…” Cô đỏ mặt như trứng tôm nấu chín. “Để anh ngửi thêm một chút”. “Ừm, nhưng cổ em ngứa lắm.” Cô bị kch thích đến hô hấp cũng loạn nhịp.
Nếu lúc này có người nhìn bọn họ qua camera trong thang máy, chắc chắn sẽ ngượng ngùng đến che mắt lại.
Hoắc Băng Tâm vô cùng hoài nghi người đàn ông này đang định chơi từ diễn thành thật. Từ trán đến môi, từ thang máy đến cửa phòng, mỗi cái hôn của anh đều cực kỳ nghiêm túc. Sau khi cà thẻ phòng xông và mở cửa, anh còn đè cô cở cạnh cửa mà hôn.
Sau một lúc rõ lâu, Phong Thần Nam mới dùng chân đóng cửa lại, dừng nụ hôn môi lại, đội mắt chăm chú nhìn vào Hoắc Băng Tâm, rất nhiều cảm xúc phức tạp tràn ngập trong đó.
Hoắc Băng Tâm bị đè tường cũng chả tốt hơn bao hiêu, thấy hầu hết đi lên đi xuống của anh, mặt cô đỏ lên.
“Đây cũng là ám hiệu sao?” “Hửm?” Một tiếng hẻm này mang theo sự bí ẩn ở cuối, dễ nghe đến mức làm người khác say mê.
Cô chỉ vào môi: “Hôn môi cũng là ám hiệu à? Giống ám hiệu tung ra ở quầy lễ tân khi thuê phòng ấy?”. | Phong Thần Nam nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay chỉ vào môi của cô, vì bị anh hôn một lúc lâu, nó hơi trầy da, hồng hồng như một quả anh đào, khiến người ta có một loại cảm xúc muốn cắn thêm một miếng.
Anh mất tự nhiên mà chuyển mắt, ừ một tiếng như có như không.
Hoắc Băng Tâm lại cho là thất, không hề truy cứu gì, cô chỉ thấp giọng lẩm bẩm: “Những ám hiệu đó thật sự quái lạ” .
Lúc này Phong Thần Nam mới buông cô ra, sửa lại tây trang rồi sau đó kiểm tra khắp nơi trong phòng.
Vài phút sau, đến khi anh bảo đảm không có bất kỳ thiết bị nghe lén và camera gì, anh mới đi đến trước TV, gỡ TV ra khỏi tường.
Sau bức tường là một cánh cửa hợp kim, ở trên đó có khóa mật mã.
Sau khi anh quen ngõ quen đường mà bấm mật mã, cửa hợp kim chậm rãi mở ra, bên trong là một loại điện thoại mà chưa thấy trên thị trường bao giờ.
Hoắc Băng Tâm nhìn đến trợn mắt há mồm. “Đây là, điện thoại vệ tinh?”