Chương : Cô Tô, cần phải uống thuốc đúng giờ
Tô Cẩm Tú mới vừa lâm vào hôn mê, chị Văn đã hoang mang rối loạn gọi người đến giúp đỡ người.
Thời Ngọc Diệp vốn định đi tới bắt mạch cho đối phương, kết quả lại bị chị Văn ngăn trở.
“Cô muốn làm gì cô ấy?”
“Tôi chỉ xem giúp cô ấy thôi.”
“Không cần”. Chị Văn lập tức từ chối.
“Cảm ơn cô Thời, tôi xin nhận lòng tốt của cô, lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ chuyên nghiệp đến kiểm tra cho Cẩm Tú, không dám phiền cố”
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ chuyên nghiệp, thể hiện không tín nhiệm Thời Ngọc Diệp, nói xong liền đỡ Tô Cẩm Tú rời đi.
Phong Thần Nam khoát tay lên vai Thời Ngọc Diệp.
“Nếu người ta đã không tiếp nhận thì cũng không cần quản.”
Tình huống của cô ấy rất giống em lúc trước, liệu có phải khôi phục một phần trí nhớ không?”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, Tần Gia Hưng còn đang khôi phục con chip kia mà.”
Mấy người ông chủ Vưởng kinh ngạc nhìn Tô Cẩm Tú bị người nâng đi.
Một lúc lâu sau, mọi người khôi phục tinh thần, lại tiếp tục trò chuyện vừa bị gián đoạn.
Không ai đem chuyện Tô Cẩm Tú đặt trong lòng.
Tô Cẩm Tú hôn mê gần hai mươi phút mới tỉnh lại, vừa mở to mắt liền. phát hiện bản thân đang ở trong phòng nghỉ, chỉ có chị Văn và vài nhân viên công tác ở đây.
“Cẩm Tú tỉnh rồi à? Em sao rồi? Có khỏe không? Còn chỗ nào khó chịu?”
“Chị Văn, tôi vừa làm sao vậy?”
“Vừa rồi em bỗng nhiên ngất xỉu, em không nhớ gì à?”
Tô Cẩm Tú mờ mịt nhìn chị ta, mồ hôi lăn dài trên gương mặt tái nhợt: “Tôi… hình như tôi…”
“Tạm thời đừng nói gì cả, bác sĩ sắp đến rồi. Chị bảo người ta kiểm tra cho em một chút, tối nay em chưa ăn gì, chị nghĩ là tụt huyết áp thôi, không sao không sao! Đừng sợ, có chị Văn đây rồi”
Chị Văn liến thoắng an ủi cô ta, thật ra ai cũng thấy được chị ta còn khẩn trương hơn Tô Cẩm Tú.
Dù sao đã có vết xe đổ trên giải thiết kế vàng lần đó, hôm nay chị ta bị dọa suýt vỡ mật rồi, sợ Tô Cẩm Tú không cẩn thận lại bị bắt cóc đi, cho nên nãy giờ đều đứng cạnh người cô ta không dám đi chỗ nào cả.
Tô Cẩm Tú ngây ngốc nhìn chị Văn vội đông vội tây, đầu tiên là tìm mấy miếng bánh quy dễ tiêu hóa và chocolate nóng cho cô ta tạm lấp bụng, sau đó lại mát xa các huyệt vị giúp cô ta khơi thông khí huyết.
Lát sau, bác sĩ cuối cùng cũng đến, kiểm tra đơn giản cho Tô Cẩm Tú, sau đó phán đoán vừa rồi cô ta thiếu máu nên mới ngất xỉu.
Tô Cẩm Tú vẫn rất mơ hồ.
“Chị Văn, bên ngoài đã kết thúc chưa?”
“Chưa đâu! Em còn định ra ngoài xem à?”
“Mang tôi ra ngoài đi…”.
Chị Văn thấy cô ta sốt ruột thì cũng không hỏi nhiều, mang người ra hội trường.
Lúc này, phương từ xa và ba nhà đầu tư kia đã đi rồi, Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đang ngồi tại chỗ xem biểu diễn.
Từ rất xa Tô Cẩm Tú đã thấy bọn họ, rõ ràng người còn hơi yếu, còn đứng không thẳng nối lại vẫn giãy khỏi tay chị Văn, thất tha thất thiểu đi tới.
“Cẩm Tú, chậm một chút, đừng đi nhanh như thế!”.
Tô Cẩm Tú không màng chị Văn ở đằng sau kêu to, đi đến cạnh Thời Ngọc Diệp, không nói hai lời mà nắm lấy cánh tay của cô trước mặt mọi người.
“Là cô! Chính cô là người hại chết Vinh Sở Triết! Thì ra cô mới là hung thủ giết người!”
Thời Ngọc Diệp kinh ngạc ngẩng đầu, cau mày nhìn cô ta.
Phong Thần Nam vừa nghe Tô Cẩm Tú nhắc tới Vinh Sở Triết liền tản. ra khí lạnh, quát vào mặt Tô Cẩm Tú: “Buông tay”
“Cẩm Tú! Em sao thế?”. Chị Văn vừa đuổi kịp tới nơi, thấy xung quanh không ít người đã nhìn sang đây thì vội tiến tới kéo tay cô ta khỏi tay Thời Ngọc Diệp.
Tô Cẩm Tú lại không chịu bỏ qua, ánh mắt tràn đầy lửa giận. “Là cô, Thời Ngọc Diệp, năm đó chính là có hại chết Vinh Sở Triết! Cô là hung thủ giết người!”
Thời Ngọc Diệp cau mày nhìn cô ta.
“Cô điên à?”.
“Tôi có điện hay không trong lòng cô khôn rõ hay sao? Làm sao nào? Sợ tôi nói ra? Thì ra cô trăm phương ngàn kế làm tôi mất trí nhớ là vì muốn che giấu chuyện mình là hung thủ giết người. Hôm nay tôi phải vạch trần bộ mặt dối trá của cô trước mặt anh Nam và mọi người, để cả thế giới đều biết cô là hung thủ giết người.” Cô ta cố ý cất cao giọng, để mọi người đều nghe rõ ràng.
Chị Văn thấy gương mặt âm trầm của Phong Thần Nam liền cảm thấy đáy lòng như bị đá nện, dù chị ta không hiểu Tô Cẩm Tú nói gì với Thời Ngọc Diệp, nhưng lúc này chỉ có thể lôi kéo trấn an cô ta: “Cẩm Tú, đừng nói lung tung, chuyện như thế phải có chứng cứ mới được.”
“Tôi không nói lung tung. Chị nhìn cô ta chột dạ kìa, rõ ràng trong lòng. có quỷ. Thời Ngọc Diệp, cô giết người!”.
Chị Văn vội vàng giữ chặt Tô Cẩm Tú, lấy tay che miệng cô ta lại.
Đừng nói là những người khác ở đây, ngay cả chị Văn cũng bị hành vi bất thường của Tô Cẩm Tú dọa sợ.
Người này vừa tỉnh liền như đổi hồn vậy, đầu tiên là muốn tìm Thời Ngọc Diệp, sau đó kéo tay người ta khăng khăng chỉ chứng người ta giết người.
Tạm thời mặc kệ Tô Cẩm Tú nói thật hay gi cũng không ả, chỉ là nhìn dáng vẻ cô ta bây giờ khác gì mấy bà nhà quê đi chợ la lối khóc lóc om sòm đâu.
Tối nay vất vả lắm mới xây dựng được chút hình tượng và quan hệ liền bị hành động này của cô ta phá hủy.
Nhưng chị Văn can một hồi lại nghĩ đến một vấn đề. Không phải Tô Cẩm Tú mất trí nhớ sao? Chẳng lẽ… cô ta bỗng nhiên khôi phục trí nhớ?
Thời Ngọc Diệp nhìn cô ta, lên tiếng dò hỏi. “Cô Tô, cô nhớ lại cái gì à? Không ngại thì nói ra mọi người nghe một chút”.
“Đúng vậy! Tôi vừa ngất đi liền khôi phục một phần trí nhớ, tôi thấy được năm đó cô và Vinh Sở Triết ở bên nhau, hơn nữa cô còn đẩy anh ta xuống vách núi chịu chết.”
Tô Cẩm Tú nói xong, Thời Ngọc Diệp liền quay đầu nhìn về phía Phong Thần Nam.
“Vinh Sở Triết thật sự chết vì rơi vách núi à?” Phong Thần Nam mặt đen như than đá, im lặng coi như câu trả lời.
Thời Ngọc Diệp còn đang định nói thêm gì, Tô Cẩm Tú còn tưởng Phong Thần Nam đã tin lời cô ta, vội vàng giãy khỏi chị Văn, nhân cơ hội phác lên nắm tay Phong Thần Nam.
“Anh Thần Nam, anh nhìn rõ chưa? Thời Ngọc Diệp là ả đàn bà ác độc, tâm địa rắn rết! Anh ngàn lần vạn lần đừng bị ả ta lừa! Năm đó em chính mắt nhìn thấy cô ta đẩy Vinh Sở Triết xuống vách núi!”
Phong Thần Nam rốt cuộc nhịn hết nổi, hất mạnh tay Tô Cẩm Tú ra.
“Cô không có tư cách vu oan cho cô ấy”.
“Anh Thần Nam, em không nói dối, lời em nói đều là sự thật! Anh phải tin em, cô ta ở bên anh là có mục đích!”.
“Cút đi!”.
Tô Cẩm Tú điên cuồng như thể làm đám người đều nhìn qua bên này, thậm chí còn có người dùng di động ghi hình lại.
Thấy Phong Thần Nam không tin mình, Tô Cẩm Tú cắn môi, quay đầu về phía màn ảnh của mọi người gào lên.
“Mọi người mau nhìn đây! Hôm nay Tô Cẩm Tú tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của Thời Ngọc Diệp cho mọi người thấy! Mọi người đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt, cô ta là đồ rắn rết ác độc, là hung thủ giết…”
“Chát..” Tô Cẩm Tú còn chưa gào xong đã bị Thời Ngọc Diệp cho một cái tát.
Vòng cổ quý báu bị rơi khỏi cổ cô ta, rơi rụng trên mặt đất. Mọi người thấy tình huống này thì đều sợ ngây người.
Thời Ngọc Diệp phủi phủi lòng bàn tay, giọng nói sắc lạnh như có thể chọc thủng lòng người.
“Cô Tô, cho cô một lời khuyên nhé. Đến giờ thì phải uống thuốc, bệnh chưa khỏi hẳn thì đừng ra ngoài dọa người. Nói lung tung sẽ phải trả giá đắt. Lát nữa tôi sẽ gọi luật sư đưa hàm đến phòng làm việc của cô, chúng ta gặp nhau trên tòa nhé, không gặp không về.”