Chương
Anh vừa nói vừa đá một cú lên sườn.
Cơ Tưởng Thừa bị đau há mồm kêu một tiếng, tựa lên vách tường như muốn lung lay sắp đổ đến nơi.
Nương theo ánh lửa yếu ớt mỏng manh của bật lửa thì có thể thấy rõ bộ mặt đáng sợ dữ tợn của người đàn ông này.
“Tôi muốn giết hai người tại nơi này!”
Đùi ông ta đã bị axit làm bỏng nghiêm trọng, đi từng bước tập tễnh cà nhắc, hơn nữa, vừa nãy đã hít vào quá nhiều khó độc nên bây giờ mà muốn đối phó với Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đã khó càng thêm khí.
Phong Thần Nam ccăn bản không hề phòng bị, hơi né tránh rồi có thể đáp trả lại mất lần công kích, đánh cho ông ta liên tiếp bại lui.
“Không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính thức lại có thể thấy bộ dạng nghèo túng của anh, xem ra anh cũng không như thế nào cả.”
Phong Thần Nam không quên nói vài câu chọc tức.
Khiến Cơ Tưởng Thừa thẹn quá hóa giận.
“Nếu không phải các người đánh lén ta tôi đã sớm xé các hai người! Phong Thần Nam anh chờ đó, tôi sẽ không cho anh cơ hội nữa đâu!”
“Vô cùng xin lỗi, anh đã không còn tiếp theo. Tôi nói này, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh.”
“Dù tôi có chết thì cũng sẽ kéo các người theo cùng!”
Cơ Tưởng Thừa lộ ra một khuôn mặt cười ác độc, bỗng nhiên tay đặt lên một viên gạch nhô ra trên tường.
Lòng Thời Ngọc Diệp run lên: “Không xong rồi, ông ta muốn khỏi động cơ quan!”
Nói cũng đã muộn, chỉ nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang lên ở xung quanh, sau đó thì Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp rơi xuống cái cống sắt, chặn đứng đường lùi của hai người họ.
Tuy bọn họ căn bản không tính đến đường lui nhưng bây giờ bị chặn đường thì khiến cho tận sâu đáy lòng họ cảm thấy bất an.
Cơ Tưởng Thừa cười ngày càng điên cuồng.
“Sợ rồi à? Nói cho các người biết, cơ quan của tôi không chỉ có những thứ này đâu.”
Dứt lời, ông ta không chớp mắt lại ấn thêm một viên đá nhô ra.
Khe hở của vách tường hai bên hành lang nứt ra lộ một mảng lưỡi dao bén nhọn.
Cơ Tưởng Thừa cười âm trầm y hệt lưỡi dao sắc lạnh, khiến người nhìn thấy không khỏi rùng mình.
“Tôi rất muốn nhìn xem hôm nay là tôi chết trước hay là hai người bị chốt vùi trong cơ quan do tôi thiết kế trước.”
ông ta đánh mạnh về phía Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp.
Khuôn mặt đáng sợ dữ tợn phóng đại lên, trông như ác ma trong bóng đêm cắn nuốt ý muốn của con người.
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam cực lực phối hợp chống lại công kích.
Nhưng thời gian chiến đấu quá dài đã sớm tiêu hao tinh lực của hai vợ chồng.
Cũng không biết Cơ Tưởng Thừa chơi thuốc gì mà bỗng nhiên tăng tốc độ công kích lên, ngay cả độ mạnh yếu cũng gia tăng.
Có vài lần Phong Thần Nam suýt bị ông ta đánh trúng điểm trí mạng.