Chương
Phong Thần Nam đã cố gắng mở cả ba cánh cửa nhưng cuối cùng cũng chỉ có một cánh cửa thành công.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, ánh sáng chói lọi từ bên ngoài lập tức tràn vào.
Thời Ngọc Diệp bị ánh sáng làm đau mắt, cô vội vàng đưa tay ra để che mắt lại.
“Là một cái mê cung ngoài trời.”
Tiếng của Phong Thần Nam yếu ớt truyền đến.
“Bên ngoài cũng có thể có cơ quan. Chúng ta phải cẩn thận. Miễn là chúng ta thoát ra khỏi mê cung, chắc là sẽ không sao rồi.”
Thời Ngọc Diệp từ từ thích nghi với ánh sáng, rồi cô bước ra ngoài cùng với Phong Thần Nam.
Bức tường vẫn như thế được xây bằng gạch đỏ, có rất nhiều lối rẽ, thoạt nhìn thì cũng không phải cái mê cung có thể dễ dàng thoát ra ngoài.
“Anh có biết cách đi không?” Cô hỏi.
Phong Thần Nam mím môi: “Đi mê cung không phải là dựa vào may mắn sao?”
“Dựa vào may mắn sẽ chết người đó.”
“Em có cách nào không?”
Cô nắm tay anh đi về phía trước: “Đi theo em.”
Rốt cục cũng đến lượt vợ yêu của mình ra tay, nhìn thấy bộ dạng đầy tự tin của cô, trong lòng Phong Thần Nam có mấy phần kỳ vọng.
Hai vợ chồng họ đi được một lúc lâu nhưng mà Phong Thần Nam vẫn không nhìn ra Thời Ngọc Diệp đang sử dụng phương pháp gì để thoát ra khỏi mê cung.
Bây giờ, dường như là họ đang đi vòng quanh.
“Ngọc Diệp, không phải là em cũng dựa vào may mắn để đi ra ngoài đấy chứ?”
Thời Ngọc Diệp liếc nhìn anh.
“Anh nhìn xem em đang làm gì.”
Phong Thần Nam quay đầu lại nhìn xung quanh, anh phát hiện ra tay kia của cô đang chạm vào tường.
“Em đang tìm cơ quan hả?”
“Không phải.” Cô dừng lại, và tiếp tục nói: “Có một mẹo để thoát ra khỏi mê cung, chỉ cần anh liên tục chạm vào bức tường bên trái thì anh có thể thoát ra ngoài.”
“Còn có quy luật như vậy sao? Tại sao anh chưa nghe nói qua nhỉ?”
“Khi em ở nước Pháp, những người giàu họ có sở thích làm kiểu mê cung rộng lớn như thế này trong sân. Em cũng tình cờ nghe thấy phương pháp này, sau đó em đã thử một lần và nó thực sự hiệu quả.”
Phong Thần Nam cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó anh mới chậm rãi hiểu ra nguyên lý của nó.
“Anh hiểu rồi, chỉ cần chúng ta đi bộ dọc theo bức tường, cuối bức tường chắc chắn phải là lối ra của mê cung.”
“Thông minh.”
Chẳng mấy chốc, hai vợ chồng họ đã thoát ra khỏi mê cung một cách suôn sẻ.
Đập vào mắt họ là cảnh cánh đồng lúa chín vàng nhẹ.
Quay đầu nhìn lại, họ có thể thấy một vài ngọn núi.
Đó là vị trí của địa điểm căn cứ thí nghiệm của Cơ Tưởng Thừa.
“Cuối cùng cũng đã thoát ra ngoài rồi…”
Sau một ngày bị tra tấn, nhiều khoảnh khắc sống chết.