Chương
“Tôi có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ, lão tổ tông nhất định đã tới đây.”
Vân Mặc Tích hơi khó xử.
Loại đồ vật như giác quan thứ sáu không thể coi là bằng chứng.
Hiện tại bọn họ đã tìm thời gian lâu như vậy cũng không tìm thấy, vậy thì chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, lão tổ tông căn bản không tới.
Thứ hai, lão tổ tông bị người bắt đi.
Nhưng lão tổ tông lợi hại như vậy, Cơ Trọng Đức cũng đã chết, ai lại có năng lực kia ra tay với bà ấy cơ chứ?
Trong khi Vân Mặc Tích đang suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, bỗng nhiên nghe thấy cấp dưới truyền tới một tin tức mới.
“Báo cáo! Chúng tôi tìm thấy một mật thất khác trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất!”
Thời Ngọc Diệp kinh hãi: “Dẫn tôi qua xem một chút.”
Phong Thần Nam biết mình không ngăn cản được, vì thế mở miệng nói.
“Anh sẽ đi với em.”
Hai vợ chồng đã được đưa đến một căn mật thất khác.
Thiết bị y tế trong mật thất rất hiện đại, còn có một số thiết bị không nhìn ra được mục đích sử dụng là gì, cùng với một cái quan tài thủy tinh.
Cảnh sát cũng đã phái người tới đây để điều tra, hơn nữa còn bắt một số nhân viên nghiên cứu bên kia để hỏi rõ tình hình của căn mật thất này.
Nhưng hoàn toàn không có kết quả.
“Cảnh sát vừa hỏi một lần, không ai biết dưới đất có mật thất, càng không biết là ai ở nơi này.”
Vân Mặc Tích đem thông tin cảnh sát thu thập được nói cho Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nghe.
Hai người nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Phong Thần Nam hỏi: “Ngọc Diệp, em nghĩ sao?”
Thời Ngọc Diệp không lập tức trả lời, mà là ngồi xổm xuống, tìm kiếm manh mối ở khắp nơi trong mật thất.
Phong Thần Nam thấy cô im lặng không lên tiếng mà nhặt mấy đóa hoa cánh nhỏ trên mặt đất, vẻ mặt khó hiểu.
“Em đang làm gì vậy?”
“Nhặt hoa dành dành.”
“Nhặt cái này làm gì?”
“Anh không cảm thấy lạ sao? Tầng hầm ngầm không có ánh nắng mặt trời, không thích hợp để trồng hoa, vậy hoa ở đâu ra?”
Thời Ngọc Diệp nói một câu đánh thức người trong mộng.
Sắc mặt Phong Thần Nam lập tức thay đổi, đột nhiên nhớ tới: “Trên người lão tổ tông hình như luôn có mùi hoa, nhưng anh không nhận ra đó là mùi hoa gì.”
“Hoa dành dành, đó là hoa mà bà ấy thích nhất.”
Thời Ngọc Diệp đồng thời đưa ra đáp án, Phong Thần Nam đã hiểu rõ.
“Lão tổ tông quả thật đã tới đây.”
“Không chỉ tới đây, bà ấy còn lợi dụng những bông hoa này để lại ám hiệu cho chúng ta.”